Chương 3: Tình địch của Shinichi (tiếp)
Tác giả có lời muốn nói: Vốn là Lễ Tình Nhân lễ vật a a! Kết quả chậm, đại gia đừng ghét bỏ.
Kỳ thật là bởi vì tìm được một bộ siêu tâm thủy động họa, xem đến đã quên thời gian, vì thế tới đề cử tiếng Trung tên là 《 siêu trí trò chơi 》 tiếng Anh danh tựa hồ là kêu 《ONE OUTS》, vì thế nam chính chính là Gin, á lâu tân cùng với tây tác tổng hợp thể a a a! Tóc vàng bạch da a, tứ chi thon dài a, vận động phát đạt, có thể nhìn thấu nhân tâm a, các loại cuồng ngạo a! Đều phải manh ra máu mũi.
----~~~~~-----
Nhà hát trường trung học Teitan
Sự kiện trọng đại của trường không khỏi khiến cho vài thành viên cao cấp của câu lạc bộ có chút đẫm mồ hôi, đương nhiên thành viên đang ở hậu trường hoá trang chuẩn bị biểu diễn kế tiếp càng khẩn trương đầy tay mồ hôi lạnh.
Tuy nói lần này câu lạc bộ kịch tự biên tự diễn tên vở kịch xác thật nghe khá hấp dẫn, poster dán bên ngoài cũng rất hoàn hảo, nhưng tình hình hiện nay như thế nào vẫn là có chút khoa trương.
Mà lúc này một thành viên đang ngồi ở hàng ghế đầu khởi xướng vẻ mặt tươi cười, không hề tự giác trần thuật: “…… Lúc nhìn kịch bản, thấy khá xuất sắc, liền thuận tiện làm tuyên truyền.” Kia vô hại lại ưu nhã biểu tình thật sự làm người chỉ nghĩ ra nói cám ơn.
“Cảm ơn, thật là thật cám ơn cậu Suzuki, từ khi vào câu lạc bộ đến bây giờ tôi chưa từng gặp qua nhiều người đến xem như vậy, cảm ơn……” Chủ tịch câu lạc bộ cảm động đến rơi nước mắt nói.
Khoanh tay trước ngực Suzuki Sonoko liếc mắt nhìn bà con xa thân thích nhà mình, thái dương gân xanh nổi lên, lấy một bộ dáng đang cố nén giận tiến đến trước mặt Mori Ran : “Căn bản là mấy người đó đến vì tiểu tử kia, nơi nào là tới xem kịch, không khí đều ngột ngạt, cho nên tớ mới nói ghét nhất thằng nhóc làm bộ làm tịch này.” Sonoko đè thấp thanh âm oán giận nói.
Ran xấu hổ cười, vỗ vỗ bả vai Sonoko trấn an nói: “Thôi, Sonoko.” Lời tuy nói như vậy, toàn bộ nhà hát đều bị người nhét đầy, xác thật cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Ngồi ở góc gần nhất của căn phòng bị người xem lui tới không cẩn thận đụng phải vài lần Shinichi nghe hai người nói, lôi kéo khóe miệng cười gượng hai tiếng.
“Nghe nói kịch bản trinh thám là Kudo viết, viết được rất khá, quả nhiên không hổ là thám tử lừng danh.” Bởi vì cùng Shinichi cách giữa ba cô gái, Suzuki Jun lời nói thanh âm tương đối lớn.
Vì thế tiếng nói trầm thấp dễ nghe kia hấp dẫn một số ánh mắt tò mò, tìm tòi nghiên cứu cùng với nóng bỏng.
“Cảm ơn.” Shinichi miễn cưỡng kéo lên khóe miệng nói, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Gia hỏa này nếu cùng Kuroba Kaito quen biết, nói không chừng có thể rất hợp ý nhau.
Trên sân khấu, màn chậm rãi giáng xuống, chốt mở ‘ bang ’ một tiếng vang lên, nhà hát nháy mắt chìm vào bóng tối, có không ít nữ sinh bởi vì biến cố bất thình lình mà kinh hô. Bất quá rất nhanh, ánh đèn trên sân khấu nổi lên, tiếng ồn lắng xuống, vở kịch bắt đầu……
Shinichi một tay nắm thành quyền chống má lười nhác dựa nghiêng trên tay vịn của ghế dựa, quá trình chỉnh sửa vở kịch đều do cậu làm nên đối với vở kịch trên sân khấu hiển nhiên nhấc không nổi hứng thú, nếu không phải bởi vì đây là hoạt động cuối cùng của trung học, mà cũng không có lý do gì có thể chuồn êm, không thì cậu đã sớm đi rồi.
“Này, Shinichi?” Mori Ran thấp thấp kêu một tiếng.
“Ân?” Đem ánh mắt nhìn sang sườn mặt Ran.
“Gần nhất…… Cùng người kia có tốt không?” Bất luận làm bao nhiêu lần xây dựng tâm lý nhưng khi nhắc tới người kia vẫn sẽ có bóng ma tâm lý.
Shinichi đem tầm mắt chuyển tới trên sân khấu kịch, không hề do dự lên tiếng, “Ân.”
Ran nghiêng đầu, ánh đèn sân khấu tản quang trên khuôn mặt nhu hòa lại hơi mang chua xót ý cười, “Vậy là tốt rồi!”
Đúng vậy, vậy là tốt rồi! Vô pháp khuyên can, như vậy cũng chỉ có thể chúc phúc……
Bỗng nhiên quay đầu, "tình cờ gặp gỡ" từ ngữ như vậy, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đại não của Shinich. Bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, đại não của cậu chỉ tràn ngập ‘ sự thật chỉ có một ’ cùng từ ngữ trinh thám.
Nhưng mà giờ phút này, chỉ là ngẫu nhiên quay đầu lại, thậm chí có thể nói là vô ý làm động tác này, đương nhiên cũng không thể phủ nhận là bởi vì nào đó trực giác. Dưới ảnh hưởng của đèn sân khấu, trong bóng tối muốn nhìn rõ cái gì kỳ thật rất khó. Đứng ở cửa nhà hát, bóng người như hòa trong bóng đêm, đôi mắt lại trước tiên cho đại não đáp án.
Mày không tự giác nhíu nhíu, nam nhân như thế nào sẽ đến nơi này?
Shinichi đột nhiên đứng lên, ngồi bên người cậu Mori Ran, Suzuki Sonoko, chủ tịch câu lạc bộ thậm chí là Suzuki Jun đều nhìn về phía cậu, nguyên bản khí thế lập tức rời đi dưới vô số đôi mắt nhìn chăm chú liền yếu đi.
“Tớ đi toilet.” Hơi xấu hổ gãi gãi đầu, ở phía sau người xem phát ra kháng nghị, ngoài cười nhưng trong không cười rời khỏi.
Shinichi vốn định dò hỏi nam nhân vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhưng căn bản cậu không có cơ hội mở miệng.
Trong bóng đêm miệng mũi bị gắt gao che lại, thân thể bị chế phục hoàn toàn chế phục.
Tình cảnh quen thuộc khiến người giận sôi, Shinichi ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, càng có rất nhiều dở khóc dở cười. Cậu cũng không biết nam nhân có thói quen thăm lại chốn cũ và tái diễn chuyện xưa.
Bị kéo tới gần cửa nhà kho, trong không gian nhỏ hẹp, hồi ức tràn ngập ùa về —— ký ức bị nam nhân bắt, ở thời điểm cậu vẫn là Conan.
Nam nhân buông lỏng tay che lại miệng mũi Shinichi, “Em hiện tại có thể kêu cứu mạng, tôi cho em một lần cơ hội, không gọi sao?” Nóng rực hô hấp phả lên vành tai.
Thân thể còn bị trói chặt chẽ, Shinichi khóe mắt trừu trừu, “Kế tiếp anh tính toán cho tôi uống thuốc?”
Ở góc độ Shinich nhìn không tới, nam nhân nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: “Một đoạn kỷ niệm khá đáng nhớ,đọ sức giữa thợ săn cùng con mồi, cuối cùng săn bắt thành công.”
Nam nhân nâng cằm thiếu niên bị quản chế trước ngực mình, cúi xuống thưởng thức con mồi.
“Cầm thú.” Shinichi ách thanh trách mắng.
Nam nhân không phản bác, chỉ một ngụm cắn lên cánh môi thiếu niên .
Mãi cho đến vở kịch kết thúc, người xem lục tục rời đi, Shinichi mới lén lút đẩy ra cửa nhà kho.
Rèm cửa dày nặng bị nhấc lên, ánh sáng ngày hè chiếu vào, đem bên trong nhà hát chiếu sáng rõ. Người xem đã đi hết, chỉ còn lại thành viên câu lạc bộ kịch đang dọn đạo cụ cùng bối cảnh sân khấu, nguyên bản Shinichi cũng muốn tham dự trong đó, bất quá hiện tại……
Liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn đứng ở bên cạnh, hiển nhiên hôm nay cậu nhất định phải lén rời khỏi.
“Như thế nào sẽ đến trường học?” Shinichi nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, cũng không phải vẫn như bình thường mặc áo khoác màu đen, tuy rằng vẫn là một thân đen nhưng là áo sơ mi màu đen hoa văn sẫm màu cùng quần tây đen, giày da màu đen.
“Vừa vặn đi ngang qua.” Nam nhân đáp.
Shinichi không nghi ngờ gật đầu. Tuy rằng ‘ vừa vặn đi ngang qua ’ cái đáp án này, đối với bình thường tình nhân khả năng sẽ là cố ý che dấu, nhưng nói ra từ miệng nam nhân, như vậy cũng chỉ là mặt ngoài hàm nghĩa.
——————
“Kudo.”
Thanh âm quen thuộc gần gũi truyền đến, làm Shinichi làm bộ nghe không được đều không thể, chỉ có thể dừng lại bước chân, vẻ mặt cường chống xoay người.
Suzuki Jun vẻ mặt ôn hòa cười đi đến trước mặt Shinichi, “Vừa rồi chủ tịch còn oán giận cậu lén rời khỏi, đúng rồi, Ran gọi điện thoại cho cậu, nói là gọi không được.”
Shinichi gãi gãi cái ót, trả lời: “Di động hết pin.” Kỳ thật là bị kẻ nào đó giống như cực độ chán ghét khi đang làm điều gì đó bị di động quấy rầy cưỡng chế tắt máy.
“Vị này là?” Cho dù Suzuki Jun muốn so Shinichi cao hơn không ít, nhưng khi đối mặt nam nhân vẫn phải ngẩng đầu ngước nhìn.
“A, vị này chính là, bạn của ta!” Liếc mắt nam nhân lạnh lùng bên người, Shinichi thanh âm càng thêm khô khốc, rõ ràng còn kém một chút liền đến bãi đỗ xe, lại vẫn không thể tránh đi.
“Tôi là Suzuki Jun, bạn cùng lớp cũng là bạn tốt của Kudo, rất vui được quen biết.” Suzuki Jun như cũ vẻ mặt nhu hòa ý cười, lễ tiết tính vươn tay.
“Kurosawa Jin.” Nam nhân đơn giản rõ ràng giới thiệu, hơi hơi gật đầu, lại không có ý duỗi tay bắt tay.
Shinichi chỉ có thể ở một bên cười gượng, cũng may Suzuki Jun tựa cũng không có để ý, vừa vặn có người kêu hắn, liền vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Suzuki Jun rời đi, Shinichi ở trong lòng sâu kín nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn mắt nam nhân, “Đi thôi!”
————————
Trong đám người,Suzuki Jun ở thời điểm hai người cầm tay rời đi lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía hai người vừa đứng, theo sau gục đầu xuống, khóe miệng giơ lên một ý cười tà tứ cùng ý cười thường lui tới ôn nhu hoàn toàn bất đồng, trong cặp mắt xinh đẹp đào hoa khó có thể áp chế kích động.
Quả nhiên, chỉ cần là chỗ có Kudo Shinichi là có thể nhìn thấy anh…… Kurosawa Jin hoặc là……Gin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip