Chương 5: Ngày của cậu ấy

Trong nhận thức của tôi từ khi lên cấp ba xuất hiện thêm ngày 19 tháng 11, còn được gọi là ngày của bọn con trai. Trước đây tôi lạc hậu chưa nghe nói bao giờ, nhưng bởi vì lớp tôi chỉ có khoảng vài thằng con trai trên tổng số 42 nên bọn nó còn được cưng hơn cả đám con gái chúng tôi.

Năm ngoái 35 đứa con gái chúng tôi phải đi mua quà cho tụi nó, dù cho không bắt buộc nhưng sâu trong lòng tôi biết rõ, nó chỉ là cho có lệ mà thôi. Tôi dám không đi thì bị bọn con gái xử đẹp, nhất là trong 7 thằng con trai lớp A6 ai cũng máu mặt, đẹp trai và giỏi giang. A6 vốn dĩ là lớp chọn của khối, vậy nên không cần bàn đến học lực xuất sắc của tụi nó, vẻ ngoài điển trai thu hút rất nhiều sự chú ý. Một đứa như tôi làm sao dám làm các bân ấy buồn?

Chúng tôi mua xong đồ trang trí sau đó quay sang chọn quà cho mỗi người. Theo kế hoạch, quà tặng là phụ, bởi vì chúng tôi đã có một tiết mục khác đặc biệt hơn.

Chúng tôi chọn ra vài đứa con gái cầm một tờ giấy đứng dưới sân trường, và bọn con trai sẽ nhìn thấy từ trên xuống. Vì chuyện hôm bữa bị nhắc tên nên tôi "được" chọn vào trong đám này, cả lũ đều rõ chẳng ai muốn làm chuyện mất mặt như vậy.

Đồng hồ đã điểm, tiết sinh hoạt chiều hôm đó, tôi và đám con gái mang áo dài nhanh chóng xuống sân trường sắp xếp vị trí.

"Chúc trai A6 vui vẻ❤️" vừa đủ cho 7 đứa chúng tôi, và may mắn người cầm chiếc icon kia bị đùn đẩy đến tôi. Tôi lo các lớp khác cũng tò mò đi ra xem và cậu ấy cũng sẽ nhìn thấy.

Ngày xưa phụ nữ đứng trên lầu cao vẫy tay với đàn ông, còn bây giờ bọn con trai không chỉ mỗi lớp A6 mà thêm vài lớp khác nữa đang ngoái mặt ra ngoài cửa sổ để nhìn. Tôi ngước nhìn lên, đập vào mắt tôi đã là khuôn mặt tươi cười đang cầm điện thoại ghi lại của Khánh Hoàng và Nguyên Khang bên cạnh. Tôi xấu hổ cúi mặt, thế nhưng lại nhìn thấy bóng dáng cậu con trai A10 ấy đang đứng ở hàng đầu xem chúng tôi.

Chúng tôi tự nhẩm đếm với nhau sau đó mỗi đứa đều hô lớn chữ trên tờ giấy kia. Thật tuyệt vời, hôm nay trời nắng chói cả mắt nên việc tôi ngại đến mức nhắm chặt mắt lại cũng chẳng có gì lạ, không thấy thì không đau lòng.

Nhiệm vụ hoàn thành, chúng tôi được buông tha, dựa vào vai Kim còn đang mãi cười bên cạnh vì bộ dáng lúc nãy của tôi. Không ai ngờ một con nhóc trông có vẻ không ra gì lại tham gia cái trò thu hút đám đông như vậy.

Tôi đánh vào vai Kim một cái, trách nó chuyện lúc trước.

"Chắc là không phải tại mày đâu? Hôm đó mày gọi tao mà."

Kim cũng biết lỗi, nhưng nó chẳng thể ngừng cười được. Kim vừa xé gà rán cho vào miệng tôi vừa xin lỗi rối rít.

"Không phải tao đang trả giá à? Nhưng có khi lại chuyện tốt. Tối nay đi về mày chắc chắn chễm chệ trên confession của trường. Trong đám đó dù mày che mặt nhưng là đứa cao nhất, chưa kể trái tim của mày nổi bật nhất. Sướng bạn nhé, sắp nổi tiếng rồi."

"Tao chê."

Tôi há mồm đón nhận đồ ăn được Kim mớm tới miệng, mặc kệ cả lớp đang hát ca say sưa, tôi không dám nhìn vào điện thoại, tôi cá trong đó sẽ có một tin nhắn trêu tôi từ Khánh Hoàng và chắc chắn một tin nhắn cổ vũ nữa đến từ cậu ấy.

Kim nhận được tin nhắn từ ai đó, tôi cũng không tiện đọc nên quay mặt sang bên khác, tình cờ mắt lại rơi vào vị trí của Khang. Không biết từ lúc nào cậu ấy đã ngồi cách tôi chỉ một bàn, hẳn là cậu ấy lén lên đây ngồi với Quý.

"V**."

Miệng mồm của Kim mở ra 10 câu thì đến 6, 7 câu là chửi tục. Vậy nên tôi cũng chẳng lạ gì.

"Lại sao đấy?"

Tôi hỏi cho có lệ thôi.

"Mày nhìn này."

Tôi nhìn sang, là ảnh chụp màn hình Locket của Khang. Cậu ấy chụp lại khoảnh khắc lúc nãy của 7 đứa chúng tôi, caption hẳn một ❤️.

"Bình thường mà."

Đối với tôi, bạn cùng lớp nên hiển nhiên nó là chuyện thường tình, chẳng có gì đặc biệt cả, hơn nữa tôi rất ghét chuyện Locket của mình bị chụp màn hình gửi cho người khác như vậy.

"Tao tưởng mày với nó đang mập mờ ấy."

Kim nói thì thầm với tôi.

"Điên à! Tao đã nói là tao thích..."

"Biết rồi, bạn đừng giận nữa. Mở mồm ra nào."

Tôi tạm thời bỏ qua cho nó. Đột nhiên con bé lại véo vào tay tôi một cái, nó đưa tôi xem một tấm khác chụp từ Locket của bồ nó, trong ảnh là tập vở của Khang, kèm theo đó là tờ giấy note "chỉ có tôi mời xài."

Dạo gần đây tôi đam mê giấy nhớ mô hình 3D Hogwarts, vậy nên mỗi lần đi học thêm nhóm tôi đều lấy ra cho Khang và Hoàng xài chung. 

"Mày còn cãi nữa đi. Tao nhìn qua là biết của mày."

"..." 

Cái chứng cứ vô lý này lại là thứ bắt thóp tôi.

"Thì tụi tao đi học bài chung. Hoàng hứa kèm cho tao lên 7.0 rồi."

"Thế tại sao Nguyên Khang lại ở đó?"

Đột nhiên nó hơi cao giọng khiến tôi hơi sợ, phải nhanh chóng bịt chặt miệng để tránh ánh mắt của các bạn, nhất là bạn Nguyên Khang từ tổ 4 đột nhiên chạy sang tổ 1 cách tôi một bàn.

Đến khi hết giờ, tôi thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về, hay đúng hơn chuẩn bị học nhóm cùng hai bạn kia. Chỗ ngồi học của chúng tôi luôn là Hotto, chỉ có đều là khác chi nhánh. Tôi và Khang đến nơi trước còn Hoàng thì chạy về nhà lấy chút đồ dùng riêng. Chúng tôi ngồi bàn vuông, tôi với Khang ngồi cùng phía và nhường bên còn lại cho Hoàng. Tính nó bừa bộn, mỗi lần đều trải dài sách vở và máy tính nửa bàn học, đôi lúc gần hết bàn học.

Tôi với Khang không hay nói chuyện riêng, chỉ toàn nói về chuyện học hành, suốt một tháng tiếp xúc với Khang tôi vẫn chưa thể tìm được một điểm chung giữa cả hai. 

"Ơ, Khang phải không?"

Tôi chú ý đến tiếng gọi của ai đó vọng từ phía sau lưng, là tiếng con gái gọi Khang.

Khang và tôi cùng ngẩng đầu lên, trước mắt tôi là Lê Hoàng Ngân, con bé năm trước đạt thủ khoa đầu vào của khối A. Nó không những giỏi những môn tự nhiên mà Tiếng Anh cũng rất tốt, tôi nghĩ một đứa con gái như nó đâm đầu vào khối A chắc hẳn muốn tự thử thách bản thân. 

"Mày đi học với bạn gái à?"

Cũng chẳng có gì lạ, nếu như là bạn bè bình thường thì chẳng ai ngồi cạnh nhau như chúng tôi.

Ngân đến ngồi cùng chúng tôi, cậu ấy cứ nhìn tôi, sau đó ánh mắt sáng lên.

"À, tao nhớ ra rồi. Rõ là bạn gái, sướng bạn nhé!"

Tôi cũng chẳng hiểu Ngân nói gì, cũng chẳng quen thân gì với nó, sau đó tôi bảo với Khang là mình vào nhà vệ sinh một chút, để lại không gian riêng tư cho cả hai.

Tôi đứng trong đó gần 10 phút, không chắc chắn Ngân đã đi hay chưa, tuy nhiên nghĩ đến mục tiêu thì cuối cùng Khánh Hạ tôi cũng phải mạnh dạn bước ra. Tôi va vào một người con trai đang đi hướng ngược lại có lẽ vì lối vào khá nhỏ và đông đúc.

"Xin lỗi ạ..."

Lời còn chưa dứt, tôi ngước mắt lên nhìn thấy Nguyễn Hoàng Thế Kiệt, chính xác hơn là crush của tôi. Bản thân tôi còn không ngờ được lại có một ngày xui xẻo như hôm nay, Ngọc Khánh Hạ mất mặt trước crush tận hai lần.

"Khánh Hạ tới đây một mình sao?"

Tôi lén nhìn sang phía của hai người kia, Ngân và Khang ngồi cùng nhau quả nhiên là một khung cảnh đẹp. Xem ra tôi không nên làm kẻ dư thừa ở đó, hơn nữa tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội nói chuyện với Kiệt.

"Mình đi với bạn, nhưng cậu ấy chưa đến..."

Việc đứng trước cửa nhà vệ sinh nói chuyện là một ý tưởng tệ, nhưng chẳng còn nơi nào thích hợp hơn. Hơn nữa, Thế Kiệt cũng đâu từ chối, cậu ấy đứng đối diện cùng tôi trò chuyện gần 15 phút. 

Ngay khi thấy bóng dáng Khánh Hoàng xuất hiện trước cửa, vừa đúng lúc Hoàng Ngân cũng đứng lên chào tạm biệt Khang, tôi không thể làm gì ngoài việc chào tạm biệt Thế Kiệt. Tôi sợ giây phút Khánh Hoàng mở cửa ra, nó sẽ hét vào mặt tôi vì tội có crush mà không bảo nó.

Tôi còn đang mãi đăm chiêu việc chọn A hay C ở câu thứ 50, đề của hai thầy đưa cho tôi càng lúc càng khó, hiển nhiên điểm số của tôi không thể so sánh được với cả hai.

"Xong rồi này."

Tôi đưa bài cho Hoàng chấm, cả hai đứa chúng nó còn đang mãi giải lao trong lúc đợi tôi làm xong đề. Nó còn đang đánh game nên nó ném bài của tôi sang cho Khang, người tôi không muốn tiếp xúc nhất lúc này.

"Bạn Ngọc Khánh Hạ kéo ghế qua đây. Tụi mình vừa chấm vừa sửa luôn."

"Tao ngồi đây cũng được mà. Mày cứ giảng đi."

Tôi cố gắng bật lại Khang bằng cái lí do đó. Khang chẳng để ý, trực tiếp kéo ghế sang cạnh tôi, còn tôi thì bất động ở đó.

"Tao đang bị đau họng, không nói to được."

Tôi chấp nhận rồi tập trung vào bài tập. Đáng tiếc lần này công sức của Khang đều đã đổ xông đổ biển khi sự chú ý của tôi tập trung vào cây bút của cậu ấy, nó là của tôi. Hẳn là không có gì đâu, chắc là tôi đa nghi rồi nhạy cảm thôi.

Cuối buổi học, tôi lấy hết dũng khí để nói với hai người rằng có lẽ đây là buổi học cuối vì lịch học của tôi hiện tại không thể sắp xếp được rồi hứa chừng nào thi xong đạt kết quả cao sẽ bao cả hai một chầu.

Có lẽ chúng tôi nên kết thúc tại đây thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip