ký ức bỏ quên
Trở về căn nhà ba tầng khang trang nằm ngay giữa lòng thành phố, Thảo Nhi cảm thấy không gian này vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo. Căn nhà, tuy lớn, nhưng giờ đây chỉ còn mỗi cô sinh sống. Những bức ảnh gia đình treo trên tường, những món đồ lưu niệm từ những chuyến du lịch cùng bố mẹ và anh trai, tất cả đều như gợi nhắc về khoảng thời gian cả nhà còn quây quần bên nhau., Thảo Nhi thả mình xuống chiếc sofa. Không gian yên ắng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường tích tắc từng giây. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy trống rỗng đến lạ.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, tâm trí cô bất giác trôi về những ký ức về gia đình. Bố mẹ cô, những doanh nhân thành đạt nhưng giản dị, luôn tự hào về con gái mình. Họ thường gọi video từ Canada, khuyên cô hãy sớm sang bên đó đoàn tụ. "Con à, bên này khí hậu tuyệt lắm, không khí trong lành, mọi thứ đều yên bình. Cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều so với áp lực ở Việt Nam," mẹ cô thường nói, ánh mắt ánh lên sự kỳ vọng.
Cả anh trai cô, đã định cư tại Canada hơn 5 năm, cũng không ít lần thúc giục cô chuyển đi. "Em còn trẻ, qua đây anh tìm việc cho. Cứ coi như bắt đầu lại từ đầu, nhưng mọi thứ sẽ dễ thở hơn, không giống như cái môi trường đầy phức tạp mà em đang ở."
Nhưng Thảo Nhi luôn từ chối. Với cô, Việt Nam là nơi cô sinh ra, lớn lên, là nơi mang những giá trị mà cô trân quý. Cô yêu sự náo nhiệt của những con phố, tiếng cười đùa của người dân, và cả những điều giản dị như ly cà phê sáng ở một góc quán nhỏ. Nhưng đôi khi, giữa những tình yêu ấy, cô vẫn cảm nhận được sự cô đơn đang bủa vây mình.
Cô lướt qua danh bạ điện thoại, tay dừng lại ở tên Ngọc Linh. Cô bạn thân duy nhất của cô từ thời đại học, người đã luôn lắng nghe và chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn. Nhưng giờ đây, từ khi Ngọc Linh lấy chồng và chuyển đến sống ở một thành phố khác, cả hai hiếm khi liên lạc. Nghĩ đến điều đó, lòng cô chợt se lại. Tối nay, cô thật sự muốn có ai đó ngồi cạnh để nói chuyện, để giãi bày những bức bối trong lòng. Nhưng dù nghĩ mãi, cô cũng không biết gọi ai.
Cuối cùng, Thảo Nhi đứng dậy, khoác vội chiếc áo khoác mỏng rồi ra khỏi nhà. Cô ghé qua một cửa hàng tiện lợi, mua ba chai bia cùng 1 hộp bò khô và trở về. Đặt ba chai bia lên bàn, cô nhìn chúng một lúc lâu, rồi mở một chai, rót đầy vào ly. Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên bọt bia trắng, tựa như những tâm sự đang cuồn cuộn trong lòng cô.
Ngồi trên sofa, tay cầm ly bia, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng sao cô cảm thấy nó thật xa lạ. Một ngụm bia trôi xuống cổ họng, vị đắng chát dường như hòa quyện với nỗi buồn không tên. Cô tự cười với chính mình, giọng nói vang lên trong căn phòng trống: "Mình thật kém cỏi. Đến lúc này rồi mà vẫn không có lấy 1 ai để mà tâm sự."
Nhưng dù buồn bã, cô không hối hận. Nghĩ đến quyết định rời khỏi tập đoàn Nam Khôi, cô vẫn tin rằng đó là lựa chọn đúng. Rời đi không chỉ để thoát khỏi sự kiểm soát của Tấn Bằng, mà còn để cô tìm lại bản thân, tìm lại ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Cô cứ ngồi đó tự rót bia rồi uống một mình, bình thường cô mà uống bia hay rượu là phải ăn thật nhiều đồ ăn, nhưng hôm nay hộp bò khô mua về cô không cả thèm mở nắp, cứ ngồi đó tự uống như tâm sự với chính mình. Uống nốt ngụm bia cuối cùng, Thảo Nhi đứng dậy, đi về phía phòng ngủ trên tầng hai. Không gian phòng được bài trí đơn giản nhưng ấm cúng, với tông màu trắng và xanh pastel dịu nhẹ. Cô thay quần áo, nằm xuống chiếc giường lớn, cảm nhận sự mềm mại của chiếc chăn bông.
Những căng thẳng của ngày hôm nay, những áp lực từ công việc và sự ghen ghét từ đồng nghiệp, tất cả như tan biến dần khi cô nhắm mắt lại. Dù biết rằng ngày mai sẽ mang đến những thử thách mới, nhưng giây phút này, cô chỉ muốn tận hưởng một giấc ngủ thật ngon.
Và đúng như vậy, cô đã ngủ thật sâu, thật yên bình, trong căn nhà rộng lớn nhưng không hề xa lạ này.
Một cô bé nhỏ nhắn, mái tóc mây màu vàng nhạt, đôi mắt hoe đỏ, ngồi thu lu trên chiếc ghế băng đặt cạnh con đường phía trên bãi biển. Xung quanh là những bụi cây xanh mướt, những bông hoa dại rung rinh trong gió nhẹ, nhưng tất cả dường như chẳng thể làm dịu đi nỗi buồn trong lòng cô bé.
Tiếng khóc thút thít vang lên, hòa cùng tiếng gió. Cô bé lấy tay quệt đôi mắt ướt đẫm, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Bất chợt, một bàn tay chìa ra trước mặt cô, cùng với một chiếc khăn trắng tinh, mềm mại. Ngẩng đầu lên, cô bé nhìn thấy một cậu bé lớn hơn cô vài tuổi, mái tóc đen gọn gàng, đôi mắt sáng lấp lánh như biết cười.
Cậu bé ngồi xuống cạnh cô, tháo chiếc cặp nặng trĩu trên vai và đặt nó sang một bên. Giọng nói dịu dàng vang lên, vừa an ủi vừa dứt khoát: "Lau nước mắt đi. Em không phải người ở đây, đúng không?"
Cô bé bối rối, nhận lấy chiếc khăn và gật đầu. Đôi tay nhỏ nhắn của cô run run khi cầm chiếc khăn lên, áp vào gò má ướt nhòe.
"Vậy có phải em đi du lịch rồi bị lạc bố mẹ không?" Cậu bé lại hỏi, ánh mắt nhìn cô đầy quan tâm.
Cô bé khẽ gật đầu lần nữa, vẫn không nói gì. Cảm giác an toàn từ giọng nói của cậu bé khiến cô bớt sợ hơn, nhưng lòng cô vẫn đầy những lo lắng. Như hiểu được điều đó, cậu bé cười, một nụ cười tươi sáng đến mức ánh nắng sau lưng dường như cũng hòa theo. "Em đừng lo. Cứ ngồi đây, rồi bố mẹ em sẽ sớm tới thôi."
Cô bé nhìn cậu, đôi mắt mở to, không chớp lấy một lần, như thể chỉ cần cô nhắm mắt lại thì cậu bé cùng nụ cười rạng rỡ của cậu sẽ biến mất. Cậu bé nhìn lại, hơi ngại ngùng trước sự im lặng ấy, liền mở chiếc cặp của mình, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu xám nhạt. Cậu nhẹ nhàng quàng chiếc khăn quanh cổ cô, giọng nói trầm ấm vang lên: "Sau này, nếu có đi tới đảo lần nữa, nhớ mang khăn theo nhé. Trên đảo gió nhiều lắm."
Cô bé chạm tay lên chiếc khăn, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như xua đi cái lạnh của những cơn gió trên đảo.
"Em có biết tại sao con cá lại còn được gọi là động vật máu lạnh không?" Cậu bé hỏi rồi nhìn cô bé, cô bé lắc đầu rồi khẽ đáp : "không ạ."
"Vì chúng là những loài động vật không biết khóc đó, thành ra cũng đỡ tốn tiền mua khăn nhỉ." Cậu bé trả lời rồi cười khoe hàm răng trắng bóng. Cô bé cũng vì câu trả lời đầy hài hước của cậu mà tạm quên đi nỗi buồn trước mắt. Cậu bé thấy cô đã ngừng khóc thì tiếp tục kể cho cô nghe những câu chuyện chỉ có ở trên đảo. Thời gian trôi qua bỗng cậu bé chỉ về hướng phiá xa rồi nói: "em nhìn kìa, anh nói không sai đúng không nào?"
Cô bé quay đầu theo hướng tay của cậu bé, từ xa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của bố mẹ, cô nhìn thấy bố mẹ đang chạy về phía mình, cùng với một vài người dân tốt bụng đang dẫn đường.
Cô bé bật dậy, lao về phía bố mẹ, vòng tay ôm chặt lấy họ. Niềm vui sướng khi gặp lại gia đình khiến cô quên đi tất cả nỗi sợ hãi ban nãy. Nhưng khi quay đầu lại để cảm ơn cậu bé, chiếc ghế băng đã trống trơn. Cậu bé, cùng với nụ cười như tỏa nắng ấy, đã biến mất tự lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip