#1. Bài Hát Mừng Sinh Nhật
Hôm ấy là buổi tối chủ nhật, Đan cùng tụi bạn hẹn tại một quán ăn nho nhỏ để chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của cô. Cô không hào hứng cho lắm, vì cô vốn không thích nhiều người. Nhưng những đứa bạn thân trời đánh của cô lại đột nhiên mời thêm vài người khác, nam nữ có đủ, làm cô thấy phiền phức muốn chết đi được, nhưng cô lại không tiện nói ra. Vì dù sao cũng đã mời rồi, chẳng lẽ bây giờ hủy, nếu như thế thì thật kì cục.
"Happy birthday to you. Happy birthday to you..."
Trong lúc Đan thẩn thờ, cô nghe loáng thoáng bài hát mừng sinh nhật dành cho cô?
Ôi, bữa tiệc bắt đầu rồi đấy à, nhưng sao cô vẫn thấy nhàm chán cực kì đây? Một chút xíu hào hứng cũng không có. Chủ nhân của bữa tiệc không nên như vậy mà, nhỉ!?
"Đan, Đan! Ước rồi thổi nến đi, mày đực mặt ra đó làm gì." Uyên, cô bạn thân của Đan nhắc khẽ cô ở bên tai.
Ấy chết, cô quên mất chuyện này.
Đan vội chắp tay lại, rồi đọc thầm lời ước nguyện như bao người, Đan có hơi khe khẽ cười khi nghĩ về điều ước có chút ngốc nghếch của mình.
Vì cô ước mình có người yêu.
Cô cảm thấy điều đó thật trẻ con, ngốc xít, nhưng chỉ là ước nguyện thôi mà, ai cấm cô chứ. Vả lại, cô thực sự muốn yêu ai đó. Đột nhiên cô muốn thế chứ cũng chẳng hiểu nổi tại sao. Có lẽ lâu rồi không có ai bên cạnh nên thế. Mà kệ đi, ước thôi mà, mấy khi thành hiện thực đâu.
"Ê ê, mày ước gì thế?" Uyên đẩy đẩy vai Đan hỏi với nụ cười ma mãnh hiện lên trên khuôn mặt cô nàng, trông như đang toan tính điều gì đó xấu xa.
Nhìn Uyên rồi nhìn mọi người xung quanh mình, Đan hơi cúi đầu ngượng ngùng, có chút xấu hổ mà nửa thật nửa đùa nói:
"Ta.. t.. tao uớc có người yêu."
Những anh con trai còn độc thân ở đây nghe Đan nói xong liền nháo nhào cả lên, phải biết, Đan ở khoa Báo Chí vốn là hoa khôi nổi tiếng, lại còn ngoan hiền học giỏi, nay cô lại bật đèn xanh muốn hẹn hò thì mấy tên không lo tranh thủ mới lạ lùng.
Đan thấy mọi người nhiệt tình như thế cũng chỉ cười cười cho qua, cô không có ý gì khi nói muốn có người yêu đâu, thật đấy. Vì thực sự cô chẳng quan tâm tới một tên con trai nào ở đây cả. Họ không có gì để Đan có thể chú ý đến, một chút cũng không, chẳng qua là cô muốn đùa vui cùng Uyên thôi.
Và cũng may là Uyên, bạn thân của cô cũng biết thế, nên cô nàng chỉ bông đùa vài câu với những tên con trai ấy, chứ không hề có ý muốn nhận cái "mối mai" nào.
Bữa tiệc bắt đầu ồn ào, náo động khi có người gọi bia, đầy những tiếng nói cười trai gái lẫn lộn. Chủ đề của mọi người đơn giản cũng chỉ xoay quanh chuyện về đại học, về con người, và cuối cùng, là về người yêu. Đám con gái ai cũng có anh nào đó để cặp kè, chỉ riêng mình Đan là không. Cô không hiểu tại sao, vì rõ ràng cô rất muốn có người yêu, nhưng thực sự chưa có một ai vừa mắt cô, hợp ý của cô. Không ai cả, là do cô quá khó tính chăng?
Chán chường với những cuộc trò chuyện đối với cô rất là sáo rỗng, Đan bắt đầu lơ đễnh nhìn xung quanh. Và sự chú ý của cô đột nhiên đổ dồn về một cô gái. Một cô gái mà Đan chỉ nhìn lướt qua liền không thể bỏ qua được.
Cô gái ấy thực sự rất đặc biệt, Đan không thể nào không chú ý đến vẻ thu hút đó. Vì cô gái ấy có mái tóc màu hồng trông rất nổi loạn và vô cùng nổi bật. Không chỉ thế, cô gái ấy còn xăm hình, những hình xăm thoắt ẩn, thoắt hiện sau cánh tay, sau lớp áo thun rộng trễ vai trông rất quyến rũ. Đan đã từng rất ghét xăm hình, vì trông nó chẳng hay ho hay đẹp đẽ gì cho cam. Nhưng Đan nghĩ cô phải suy nghĩ lại vấn đề đó một lần nữa, vì những hình xăm trên người cô gái ấy, thực sự làm cô chỉ có thể thích chứ không ghét được.
Trong lúc cô đang chăm chú ngắm nhìn một cách say mê để thưởng thức vẻ thu hút đặc biệt ấy thì đột nhiên, cô gái như cảm giác được có người nhìn mình nên liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào ánh mắt của cô, làm cô muốn tránh cũng tránh không được.
Thôi xong! - Đan thầm kêu than ở trong lòng.
Không tỏ vẻ gì kì lạ hay khó chịu, cô gái chỉ nhìn cô rồi mỉm cười gật đầu như phép lịch sự. Nhưng cô lại lúng túng, cúi đầu, và cắn cắn môi mình. Đó là những biểu hiện đặc trưng của Đan khi cô bối rối.
Vì sao cô bối rối chỉ với một nụ cười ư? Là vì trong khoảnh khắc kia, Đan chợt phát hiện, cô gái ấy rất xinh đẹp, vẻ đẹp duyên dáng mang nét dịu dàng của Châu Á, và cũng có gì đó mạnh mẽ, phóng khoáng của người Châu Âu. Đúng vậy, cô gái ấy là con lai. Sống mũi cao, đôi mắt hổ phách sâu hun hút, và khuôn mặt mềm mại mang hương vị của người Châu Á đã nói lên điều đó.
Đan vẫn cúi đầu, cô không dám ngẩng lên, vì cô sợ mình lại không nhịn được mà lại nhìn người ta, và bị phát hiện nữa thì cô ngại chết mất thôi.
Trong lúc cô đang cố giữ mình không ngẩng đầu lên thì bên tai cô lại nghe có gì đó thật xôn xao xung quanh mình, nó không phải những lời bàn tán vô nghĩa nữa, mà là tiếng vỗ tay hòa cùng giai điệu của tiếng đàn ukulele. Một giọng hát cất lên với một bài hát mà vô tình, đó lại là bài hát ưa thích của cô "Latch", và cô phải thừa nhận rằng giọng hát và giai điệu của ai kia rất hay, hay hơn cô gấp 10 mười lần, dù bạn cô luôn khen cô hát hay.
Mà.., lạ thay, tiếng vỗ tay càng náo nhiệt, giọng hát cũng đột nhiên thật gần, gần như thể là đang ở ngay bên cạnh cô vậy!??
Ngẩng đầu lên xem rốt cuộc là chuyện gì, thì Đan nghĩ tim cô đã xuýt chạy mất đi không quan tâm đến chủ của nó nữa, khi cô thấy cô gái tóc hồng ấy đang đứng ở ngay bên cạnh mình. Ngạc nhiên lẫn bối rối, cô không biết chuyện gì đang xảy ra cả.
Đ... Đây là có chuyện gì vậy!!?
Ai có thể nói với cô chuyện gì đang xảy ra được không?
Có lẽ nhận thấy được sự bối rối trong đôi mắt Đan, cô gái cũng chỉ hơi nhoẻn miệng cười, rồi đột nhiên, cô gái ngồi xuống bên cạnh Đan. Vẫn một giọng hát, vẫn một tiếng đàn dành tặng Đan, và dường như, cô gái đang nhìn Đan với ánh mắt dịu dàng như an ủi, như muốn nói với cô "không sao cả, không cần bối rối". Và chỉ như thế, Đan chợt thấy bình yên đến lạ. Vì khi Đan nhìn vào ánh mắt ấy, Đan cảm thấy nó mang cho Đan một sự tin tưởng mà trước kia Đan chưa từng tin tưởng ai như thế, ngoại trừ mẹ của mình. Đan thấy lạ, cũng thấy có phần thú vị với cảm giác này, nên cô rất hồn nhiên, để mặc cảm giác này len lỏi trong mình, không chút phòng bị.
Kể từ lúc ấy, đôi mắt của Đan đã không hề rời khỏi cô gái dù chỉ một giây. Cô say xưa lắng nghe như thể cô đã bị nhấn chìm bởi giọng hát ma mị này. Cô biết thế, cô đang chìm, nhưng cô vẫn nguyện chìm đắm trong đó, vì cô gái này, bằng cách nào đó, đã làm Đan có cảm giác mình không thể dứt ra được.
Thật kì lạ...
Bất chợt có cái gì cuộn trào, có một cái gì đó mãnh liệt dậy sóng trong lòng, và cô nhận ra, đó là một xúc cảm ngây ngất rằng cô muốn hôn, hôn cô gái đang ở ngay trước mắt mình. Cô muốn dùng môi mình mà nếm tư vị trên đôi môi đỏ mọng ấy...
Nghĩ đến đó, đôi môi của Đan không khỏi mím lại.
Chết thật - Đan nghĩ.
Đan không bận tâm về xu hướng tính dục của mình. Vì ngay từ cấp hai cô đã biết mình là song tính (bisexual). Đan chỉ cảm thấy khó chịu khi cô lại thích một cô gái xa lạ nhanh như vậy. Cảm xúc còn rất mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng cô như thể đây là định mệnh.
Mình điên rồi!!! - Đan thầm chửi trong đầu.
Bài hát kết thúc, ngỡ như chỉ lại nhìn nhau cười, rồi nói đôi lời cảm ơn lịch sự thì ô hay, cô gái đột nhiên tiến sát lại gần Đan, gần đến nỗi mà Đan có thể cảm nhận được một làn hơi thở thật ấm áp đang phả bên tai cô.
Đan cứng đờ hết người, không biết làm cái gì nữa cả. Và ngay sau đó, cô lại nghe được một lời thì thầm bên tai cô:
"Bài hát này tặng chị, sinh nhật vui vẻ."
Dứt lời, cô gái hôn lên má Đan chào tạm biệt. Đan không ngạc nhiên lắm, cô gái là con lai, thói quen như người phương Tây cũng chẳng lạ. Chỉ có điều, cái hôn má này làm trái tim Đan muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, thực sự như vậy.
Đôi mềm mại cùng hương thơm dịu ngọt.
Tại sao lại có một người "hại người" như thế chứ? - Đan tự nín thở vài giây, và cô rủa thầm.
"Má ơi, người đâu mà đẹp!"
"Hát hay nữa chứ."
"Ước gì cô ấy cũng hôn lên má tao như hôn lên má của Nhật Đan."
Lại lần nữa ồn ào, lại lần nữa xôn xao. Nhưng Đan cũng lại chẳng hề để tâm, không phải lại vì nhàm chán hay gì đó, chỉ là cô bận để tâm đến một ai đó khác.
Nhưng từ lúc nào, bóng dáng ai đó đã biến mất như chưa từng đến.
Trong lòng Đan liền theo đó trống rỗng thôi, cớ gì lại rời đi nhanh như vậy..?
___________
Kể từ cái ngày hôm ấy, Đan thấy mình thật lạ, hẳn là điên rồi. Vì mỗi lúc nào đó rảnh rỗi, đúng 6 giờ tối, cô đều đến quán ăn ấy ngồi đến khi quán chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa, rồi cô lại thơ thẩn về nhà.
Cô đang chờ đợi.
Chờ đợi bóng dáng ai đó lần nữa xuất hiện, nhưng mọi chuyện cứ thế kéo dài gần vài tháng trời, ai đó vẫn không xuất hiện.
Đan thấy rất buồn và hụt hẫng.
Đúng ngày thứ 30 của những ngày rảnh rỗi trải dài, cô đành bỏ cuộc, bỏ đi thứ tình cảm mơ hồ, ngông cuồng này.
"Đan, Đan, Trần Nhật Đan!!!"
Có ai đó gọi cô, tiếng gọi gấp gáp và đầy giận dữ.
"Gì cơ?" Cô mơ mơ hồ hồ hỏi lại. Lúc này, đã là hai tháng trôi qua từ ngày Đan quyết định không ngông nghênh theo đuổi thứ tình cảm kia nữa. Vẫn trống vắng, vẫn điềm đạm như trước kia, nhưng cô luôn thấy có gì đó nhàn nhạt đang réo rắc gọi cô trong sự trống rỗng ở cuộc sống đầy nhàm chán này.
"Hồn mày để ở đâu thế? Tao và con Khánh Nhi nói cái gì mày không nghe sao???" Uyên cáu giận quát lên.
"À... một chút!" Đan đảo mắt, trả lời.
"Một chút? Thế tao đang nói quái quỷ gì? Nói thử nghe xem!?" Uyên nhướng mày, nhìn Đan với đôi mắt đầy nghi ngờ.
"Ờ thì..." Ngay lúc cô đang suy nghĩ, cố lục lọi trí nhớ của mình rằng Uyên đã nói cái gì thì đột nhiên, bắt được một bóng dáng quen thuộc phía đằng xa kia, cô liền chẳng nói chẳng rằng mà đứng bật dậy, vội vàng đuổi theo mà không kịp suy nghĩ gì. Uyên cũng chỉ kịp gọi cô lại, nhưng cô thì vẫn tiếp tục đi sâu vào thư viện.
Chắc hẳn ai cũng thắc mắc rằng cô đi đâu? À, đến chính cô cũng không biết mình đang đi đâu đâu.
Cô chỉ đang vô thức đuổi theo một bóng dáng mà cô chỉ loáng thoáng thấy được trong một khoảnh khắc.
Cô không chắc, nhưng cảm giác lại nói với cô rằng bóng dáng ấy là quen thuộc.
Cô không chắc, nhưng đôi chân cô vẫn cứ đi mãi, đi mãi. Và mãi cho đến khi những kệ sách đồ sộ, những dãy hành lang dài thường thượt đập vào mắt cô.
Bấy giờ cô mới nhận ra mình ngu ngốc ra sao. Thư viện to như thế thì làm sao tìm được đây? Đâu phải chỉ dựa vào cảm giác mà đi như vậy, mà chắc gì... cái bóng dáng đó là nàng!?
Giữa lúc cô cảm thấy mọi thứ gần như đang chống lại mình thì bất chợt, có ai đó khẽ vỗ vai cô một cái.
Cô quay đầu lại nhìn, nhưng rồi chân mày của cô không khỏi nhíu lại khi thấy một người xa lạ.
Rất rõ ràng là không phải người mà cô mong đợi.
"Nhật Đan!" Người nọ vô cùng mừng rỡ mà kêu tên cô. Nhưng mặt cô vẫn không có chút biểu tình gì, vẫn duy trì im lặng, ánh mắt còn lộ ra vẻ dò xét. Cũng vì thế người nọ liền biết Nhật Đan đã quên mình, nên người nọ liền gãi gãi đầu, cười cười có chút ngượng ngùng nói:
"Duy Chương đây, lớp phó học tập hồi cấp 3 đây. Đan không nhớ sao?"
Nghe đến tên Duy Chương, đầu của Đan liền hiện lên hình ảnh một cậu trai ốm nhách đeo một cặp kính dày cộm che khuất nửa khuôn mặt. Còn bây giờ, Duy Chương, là một anh chàng cao to, khuôn mặt sáng lạng đầy tự tin. Suy cho cùng, sự thay đổi bây giờ quá lớn, cũng đừng trách tại sao Đan không thể nhận ra.
"À... Chương thay đổi nhiều quá, Đan nhận không ra." Đan nói, trên môi còn nở thêm một nụ cười như thói quen.
"Hì, cũng nhiều năm rồi. Ai cũng phải thay đổi. Chỉ có Đan là chẳng thay đổi gì ngoài ngày càng đẹp nhỉ?" Anh chàng gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn Nhật Đan nói.
"Vậy à? Xem ra Chương không chỉ là thay đổi vẻ ngoài, miệng cũng ngày càng ngọt nha."
"Không phải... thực sự... Chương nói thực sự." Anh chàng có vẻ hơi luống cuống trước câu nói đùa của Đan.
Đan thấy anh phản ứng như thế cũng hơi bất ngờ, rồi trong bụng không khỏi kêu than vài tiếng. Là Đan chỉ đoán sai hay thực sự là cô đang tự mình rước thêm phiền?
"Umm, Đan có việc phải đi trước. Gặp Chương sau nhé?" Đan nhìn vào đồng hồ nói, rồi cô đảo mắt, liếc nhìn những kệ sách phía sau Duy Chương.
"Thế... thế Chương phải liên lạc với Đan bằng cách nào?"
Chết thật - Đan rủa thầm trong đầu. Nhưng lại không muốn phí thời gian ở đây với Chương, Đan liền lấy một tờ note cùng cây bút ở trong túi ra để mà ghi số điện thoại cho Chương. Ghi xong, cô vội đưa cho Chương tờ note rồi nói "Đây là số của Đan, có gì Chương cứ gọi, Đan phải đi gấp, tạm biệt Chương.", và rồi bỏ đi một mạch.
Vào cũng vào rồi, cũng không thể không lựa một quyển sách...
Cầm tay không đi ra thế nào Uyên cũng hỏi. Con nhỏ lắm chuyện ấy chẳng bao giờ để yên chuyện gì, thật phiền! - Đan nghĩ mà không khỏi thở dài một tiếng. Uyên trước giờ luôn biết Đan kiệm lời, chuyện gì cũng không nói, nên Uyên luôn ép cô nói. Nói miết thành thói quen, và cho tới vây giờ, hiếm khi cô giấu Uyên điều gì đó.
Đúng là điên mà, rõ ràng không phải, vì cái gì cứ ngang bướng đuổi theo cơ chứ? Nhật Đan, chẳng phải mày đã từ bỏ cái tình cảm ngông nghênh này rồi sao? Việc gì phải bỏ mặc Uyên, bỏ mặc Chương để chạy theo một con người giờ chỉ còn là ảo mộng?
Đáng ghét!
Đang ghét!
Đáng ghét...
*Huỵch*
"Oh... I'm so sorry..." Một giọng nữ hoảng hốt thốt lên, vì giữa lúc cô lại đang đắm mình trong những suy nghĩ miên man, thì ai đó đã đụng vào đầu cô một cái rõ đau.
Xoa xoa trán của mình, Đan nhăn mày ngẩng đầu lên định xem là kẻ nào vô ý như vậy, thì cô không khỏi thốt lên:
"Là em... em... em..." Đan chưa nói hết câu đã vội che miệng mình lại một cách bối rối, chết rồi, cô lỗ mãng quá rồi.
Đan ơi, sao mày ngu thế!!! Cái gì mà "là em" ở đây chứ??? Rồi mày định nói như thế nào đây, Nhật Đan? Mày nhận ra người ta, nhưng người ta sẽ nhận ra mày sao??? Nực cười!!! Mày xấu hổ chết rồi Nhật Đan à!!!
"Me? What... ah, you... you are... you are..." Em nói với đôi mày chau lại, có lẽ em đang cố nhớ ra Đan là ai.
"Oh!!! Sor... xin lỗi, em quen miệng. Là chị! Em biết chị. Chị là người hôm đó ở quán ăn mà... mà em đã hát tặng." Em mừng rỡ thốt lên khi đã nhận ra Đan là ai. Cô gái không cười, sao mình lại quên được cơ chứ!?!! - Em nghĩ thầm trong đầu, đôi mắt thì không khỏi cong lên nhìn Đan.
Đây gọi là duyên mà mọi người thường nói đi?
Đất Sài Gòn rộng lớn như thế nhưng cả hai vẫn có thể gặp lại nhau.
"Ah... em vẫn nhớ... sao?" Đan hỏi, nhưng câu nói này gần như là cô đang tự lẩm bẩm hỏi bản thân, nên em chẳng thể nghe được gì, chỉ có thể đứng đó cố hiểu xem cô đang muốn nói cái gì, nhưng rồi...
"Ấy chết!!! Chị có sao không?" Em vội đi lại đỡ Đan dậy khi chợt nhớ ra chuyện lúc nảy, là em đụng trúng đầu Đan làm Đan phải ngã xuống đất, và nảy giờ Đan cũng chưa có đứng dậy. Em đụng Đan đến choáng váng rồi sao???
"Không sao, chỉ đụng một cái thôi mà." Đan mỉm cười nói khi được em sốt sắng đỡ dậy.
"Cũng đều tại em vô ý, đi mà chẳng chịu nhìn đường, cứ nghĩ đâu đâu, em xin lỗi..." Em cúi đầu ngượng ngùng nói.
"Thế cũng là lỗi của chị, người ở đây mà cứ thả hồn đi nơi khác, haha."
Nghe Đan nói, em có hơi mỉm cười, rồi đột nhiên, em đưa bàn tay ra trước mặt Đan, vẻ mặt có hơi nghiêm túc nói:
"Em là Marta, chị cho em làm quen nhé?"
"Chị là Nhật Đan, rất vui được làm quen với em." Đan vừa nói, vừa nắm lấy tay em mà lắc lư. Thấy thế, em không nhịn được liền từ bỏ nét mặt nghiêm túc mà bật cười.
"Chị đến đây một mình?"
Đan không trả lời, mà lại nhìn em, như bảo em cứ tiếp tục đoán, như thể Đan thực sự biết được, em đang có vài suy nghĩ về mình. Và khi ấy, cả hai vẫn còn chưa có buông bàn tay nhau ra.
"Chị đang tìm một quyển sách? Sẽ ngồi ở một góc nào đó, yên tĩnh và tận hưởng những câu từ trong sách?"
Nếu là bình thường, Đan sẽ như thế. Khi cô một mình đến thư viện, cô luôn có thói quen như vậy. Aizzz, cô bé này đoán mò cũng quá giỏi rồi, nhưng không đúng thời điểm, haha. Hôm nay, cô chẳng phải là đang tìm thứ khác sao? Quyển sách nào kia chứ.
Lắc lắc đầu, Đan nói:
"Chị không đi một mình, và chị vào thư viện tìm người. Hôm nay chị không có ý tưởng nào cho việc đọc sách cả."
Em nhướng đôi mày, và đôi mắt em hiện lên một vẻ thất vọng trong một khoảnh khắc, nó không kéo dài lâu lắm, nhưng Đan thấy được.
"Ồ... xin lỗi, em đang quấy rầy chị tìm người phải không?" Em có chút rầu rĩ nhìn Đan hỏi, bàn tay đang nắm lấy tay Đan còn định buông ra, nhưng Đan đã nắm chặt tay em không buông. Đan thấy em nhìn mình khó hiểu, cô mới hơi hé môi mỉm cười, nói với đôi mắt nâu sậm sáng ngời:
"Không, chị tìm ra rồi. Người chị tìm, đang đứng trước mặt chị đây!"
=================
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip