Lời Nói Giữa Khoảng Lặng
Ngày hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ phòng bệnh viện, nhuộm vàng khắp căn phòng nơi Tịnh Du đang chuẩn bị bước vào ca trực, thì tâm trí cô lại chìm đắm trong những dòng suy nghĩ rối ren.
Ánh sáng dịu dàng ấy dường như không đủ để xua tan đi lớp sương mờ trong lòng cô – những cảm xúc hỗn độn sau khi gặp lại Trình Khải, người bạn cũ thầm lặng năm nào, và hơn hết là hình bóng mờ nhạt nhưng vẫn chiếm ngự trái tim cô – Trạch Dương.
Ca trực kết thúc lúc chiều muộn, Tịnh Du bước ra cổng bệnh viện, gặp Trình Khải đang đứng đợi từ bao giờ. Anh cầm trong tay một túi trà hoa cúc – thứ mà cô từng thổ lộ là món quà yêu thích từ thuở đại học.
“Du, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?” Trình Khải hỏi, giọng trầm lắng pha chút bối rối khó giấu.
Cô ngập ngừng rồi gật đầu, cùng anh vào một quán cà phê nhỏ nép mình bên góc phố yên tĩnh. Bên trong quán, ánh đèn vàng ấm áp lan tỏa, tạo không gian dịu dàng cho những lời chưa kịp nói.
Trình Khải nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh trầm ấm và chân thành:
“Tớ biết cậu đã trải qua nhiều chuyện đau lòng. Và tớ không muốn vội vàng hay ép buộc gì. Nhưng tớ phải nói cho cậu biết rằng… tình cảm tớ dành cho cậu đã tồn tại rất lâu rồi, không chỉ là bạn, mà là nhiều hơn thế.”
Tịnh Du cảm nhận trái tim mình như bị một luồng điện nhẹ nhàng xẹt qua. Cô không biết nên nói gì, chỉ dám lặng im nhìn anh.
“Anh không muốn chỉ là người bạn bình thường nữa,” Trình Khải tiếp tục, “Tớ muốn được bên cậu, bảo vệ cậu, cùng cậu vượt qua mọi khó khăn. Nhưng tớ hiểu nếu cậu chưa sẵn sàng, tớ sẽ chờ.”
Những lời nói ấy khiến Tịnh Du cảm thấy ấm áp, nhưng cũng đồng thời khiến cô bối rối và hoang mang. Trong lòng cô, một trận cuồng phong của cảm xúc dấy lên – hy vọng, sợ hãi, nhớ nhung, và cả những vết thương chưa lành.
Về đến căn phòng nhỏ, Tịnh Du ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Trong tâm trí cô là những hình ảnh đan xen của hai người đàn ông – Trạch Dương với ánh mắt lạnh nhạt, sâu thẳm những vết thương chưa nguôi, và Trình Khải với nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn đầy chờ đợi.
Cô tự hỏi: liệu trái tim mình có thể mở ra để đón nhận một tình yêu mới, khi ký ức về người cũ vẫn còn chập chờn như một bóng ma? Liệu yêu một người có thể đơn giản là lựa chọn, hay đó là sự thấu hiểu và đồng cảm sâu sắc sau bao tháng ngày?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip