1

Xin chào mọi người, rất cảm ơn mọi người đến đây để đọc, có thể tôi viết không hay nhưng đây là chiếc OTP bè lá của tôi nên tôi sẽ tự viết tự sìn hàng, có gì đừng ngại hãy góp ý nhé, xin cảm ơn!

_________________________________

Trong giới diệt quỷ, Omega chính là một nhân tố bị cấm tuyệt đối, từ Cấp Cao tới cấp Nhỏ không được phép tồn tại 1 bất cứ Omega nào vởn vơ. Vì đấy chẳng khác gì đưa thịt vào miệng quỷ, chính kiến đã hình thành nên tư tưởng về Omega là đẳng cấp thấp nhất trong hệ (Alpha, Beta, Omega), cũng vì lý do đó, đẳng cấp này rất bị coi thường. Yếu đuối, Nhu nhược và Cần bảo vệ.

Nhưng cuộc sống mà, tất nhiên sẽ tồn tại ngoại lệ.

Như là Shinazugawa Sanemi là một Omega.

Đây là một bí mật, gã biết rõ hơn ai hết rằng điều này thật điên rồ. Đối với một Trụ Cột, thể Omega là điều quá sức viển vông. Nhưng từ khi nhỏ đến lớn già đầu như bây giờ, để bảo vệ người thân và tỏ ra mạnh mẽ, gã chọn cách im lặng giấu đi, cha sanh mẹ đẻ chỉ 3 người biết điều này, một là mẹ gã, hai là Chúa Công và ba là Kochou Shinobu. Sau khi tai nạn kinh hoàng thời thơ ấu, cơn hận thù nuốt chửng lấy gã, khiến gã bất chấp thể O này mà lao ra chiến trường, vết sẹo dày đặc cùng sự gan dạ của Phong Trụ khiến người ta ngay lập tức run sợ vãi ra quần rồi chứ đừng nói có biết là Omega hay không cơ. Tàn độc, lạnh lùng, hiếu chiến là chỉ những đặc tính dường như chỉ thuộc về Alpha, vậy mà 1 tên Omega như Sanemi vì đau khổ và mối hận thù như lửa đốt đã phút chốc biến gã thành 1 tên Alpha trá hình, có khi còn thật còn chất hơn cả Alpha gốc.

Hôm đó như một ngày bình thường, Sanemi nhận được lệnh trừ khử 1 con quỷ hay gây phiền toái vào ban đêm. Bóng một người thanh niên nhanh nhẹn lướt mau trên mái nhà, gió gào bên tai như tiếng hú ghê rợn, và phía trước là hình thù xấu xí đang vội vã chạy trốn.

- Oi oi, mày đúng là phiền phức đến chết đi được đấy!

Gì chứ? Đang đói bụng cồn cào nhưng vẫn dành cả tối để truy bắt 1 con quỷ hãm l*n phá làng phá xóm. Gã mà không gương mẫu thì ai gương mẫu như này được đây?

Sanemi gầm gừ, nhảy lên tung một chiêu nhất thức gọn đẹp vào con quỷ, tiếng gió rít lên, cái đầu bê bết máu rời ra, thân xác mập ù của nó ngã xuống mặt đất, tan ra.

Xong!

Sanemi tra kiếm, chậc lưỡi vì cái haori trắng tinh của mình bị vấy lên vài giọt máu, thong dong quay người bỏ đi. Thì ra con này không khó khăn gì mấy, nhưng vẫn gọi Trụ Cột đến thì quả là kiếm sĩ ngày nay xuống cấp mất rồi.

Mà công nhận, Sanemi nhìn lên mặt trăng tròn vành vạnh, trăng đêm nay sáng rực luôn.

Thịch!

Tự dưng cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi.

Chậc, hôm nay sao thế nhỉ? Sanemi hoang mang, nãy đến giờ hoạt động rất nhiều cũng không đổ lấy nửa giọt cơ mà?

Bỗng nhiên cơn buồn nôn ập tới.

Cái...Lẽ nào...

Gã bịt miệng, nét mặt tối sầm lại.

Thôi xong rồi.

Sanemi hấp tấp quay đi, cố chạy thật nhanh, bước chân dần lảo đảo, mất thăng bằng. Gã Phong Trụ dồn hết tốc lực để chạy trong khi tim đập nhanh tới mức tưởng chừng sẽ vỡ ra từng mảnh.

Buồn nôn, chân tay bủn rủn, cơ thể đổ mồ hôi, chính là kì phát tình!

Chết tiệt! Quá sơ suất!

Bản thân không biết chạy đi đâu hay ngã mấy lần nữa, mọi thứ trước mắt quay cuồng như chong chóng.

A...ha...thuốc cưỡng chế của Shinobu, đâu rồi? Gã điên cuồng lục lọi khắp người, thất vọng và hoảng sợ nhấn chìm lấy gã, không thấy gói thuốc đó, không thấy đâu.

Sanemi khụy xuống 1 rừng cây vắng vẻ, co tròn người lại, mở lớn miệng hết mức để hô hấp, phổi gã cảm giác như đang bị dao cứa, đau tới mức khiến cổ họng gã cũng rát tấy. Từng cụm khói thoát ra khỏi miệng dồn dập. Cơ thể không ngừng run rẩy, mồ hôi đổ như tắm. Chết... chết tiệt, dừng lại! Sanemi đau đớn khẩn cầu chính bản thân mình, nhịp tim gã đập nhanh đến rối loạn khiến bản thân thở theo thôi cũng không kịp, chóng mặt quá!

- Đau...đau quá...a...

Gã rên rỉ bất lực, thứ mùi ngòn ngọt của Omega trong kì động dục lập tức tỏa ra, nồng nặc trong không khí như thể dụ dỗ bất cứ ai đi ngang chiếm đoạt lấy hắn. Ngực bắt đầu phát đau, phồng to lên gấp gáp nuốt lấy từng ngụm không khí bé xíu, lý trí Sanemi bây giờ mỏng manh hơn từng chút một, cảm giác sắp ngất đi vì đau luôn rồi.

Soạt.

- Shinazugawa?

Cơ thể Phong Trụ bỗng chốc đông cứng lại khi nghe thấy âm thanh quen thuộc đó. Cơn ớn lạnh chạy dọc gáy, như một viên đá lạnh liếm vào ót. Cái giọng này dù có cách hắn thêm 10 mét hắn cũng sẽ nhận ra thằng khốn này. Là nó sao? Nó đang làm gì cái quái gì ở đây?

Tim tưởng như đứng lại vì sốc và hoảng, làm hắn chút nữa thì phát nôn.

- Là cậu à, Shinazugawa?

Âm thanh ấy tới gần, chạm nhẹ vào bàn tay đang che lấy mặt của gã, kéo ra. Dưới ánh trăng nhạt, ánh mắt màu xanh lưu ly của Tomioka Giyuu nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn sửng sốt ánh lên trong đáy mắt:

- Cậu...là Omega?

- Cút ra!

Sanemi hét lên, không chút kiên kị nhắm vào bụng của Thủy Trụ mà dồn hết lực để đá anh ra xa. Anh lảo đảo lùi lại. Giyuu vốn là 1 Alpha, đối tượng Omega lúc cấp bách cần, thèm và muốn nhất lúc này, nhưng chỉ 1 chút sơ hở... Cả Giyuu đã hiểu ra vấn đề, thứ mùi cám dỗ của Omega lập tức xông vào cánh mũi, gân xanh bên thái dương anh bắt đầu nổi lên.

Thôi nào, Sanemi ăn ở rất tốt, sáng ngủ, tối đi diệt quỷ, không gây ác nghiệp mà sao lại như thế này cơ chứ?

- Khốn...thật, làm gì đi chứ...

Sanemi ôm ngực thở dốc, gã lùi lại đến khi dựa cả thân mình lên thân cây gần đó, đỡ lấy trọng lượng của cơ thể mềm xèo của mình, bắt đầu cảm thấy tim đập bay tới cổ họng chèn luôn đường thở của hắn.

- Tomioka...

Dường như có thứ gì đó bùng nổ trong một Alpha, 1 sợi dây lập tức đứt cái phựt. Giyuu lao tới, 2 tay ôm lấy mặt Sanemi mà hôn hắn, môi chạm môi không chút phòng vệ, lộn xộn nhưng vẫn rất điên cuồng. Chiếc lưỡi ấm nóng của Giyuu tách hàm răng hắn ra, quấn lấy lưỡi hắn làm loạn bên trong khuôn miệng nhỏ nhắn ướt át.

- A..ưm...ha...

Sanemi khó khăn hít thở theo từng chuyển động của y, đầu óc quay cuồng , thân nhiệt nóng tới mức tưởng chừng khiến hắn cháy ra than ngay lúc đó. Tay gã Phong trụ vẫn cố chấp đẩy Giyuu ra khỏi người 1 cách yếu ớt như thể đang cố đẩy 1 cục đá.

Trong khi hắn mất tỉnh táo, bàn tay thuôn dài rắn rỏi của Giyuu luồn nhanh chóng luồn vào trong lớp áo mở rộng của hắn, xoa nắn phần ngực nở nang, ngắt nhẹ 2 "hạt đậu" nhỏ nổi bật trên làn da sáng mịn của Sanemi.

Sanemi bật ra âm thanh nhỏ như con thú bị đau.

Thằng này bị điên rồi, ánh mắt nhập nhòe của gã nhìn thẳng vào Giyuu, đôi mắt xanh biếc của y không còn nét trầm lặng như bình thường nữa, mà nó trở thành 1 màu xanh đục không đáy, tựa như con sói đang đói đến dại đi.

Giyuu rời cánh môi bị cắn mút tới sưng tấy lên của người kia, kéo ra sợi chỉ bạc láp lánh vương lên cái cổ trắng ngần, hung bại vạch mạnh áo gã ra, lao tới cắn lên hai đầu ngực vì hôn mà cứng lên.

Sanemi rên rỉ từng tiếng nhỏ như thút thít, tay gã xộc vào tóc người kia nắm chặt lấy. Đầu gối run rẩy kẹp vào người Giyuu cứng ngắc.

Bàn tay tiến xuống sau lớp quần đồng phục của hắn, ấn nhẹ vào nơi tư mật xuyên qua lớp quần.

- Ah!

Sanemi gần như nảy cả người, giật lên, thân người lại mềm ra, níu lấy haori của Giyuu. Lí nhí mấy tiếng trong cổ họng, giọng khàn đi:

- Cái...đừng ấn nữa...a...chỗ đó...

Dĩ nhiên, hắn đang cố kêu lên đe dọa, nhưng vì chất giọng không hung dữ như thường ngày khiến hắn giống như đang nỉ non hơn, từng tiếng đập vào tai Alpha nam kia như thứ thuốc phiện.

Một thứ mùi nam tính của Alpha lập tức thoảng vào không khí nồng nặc, lấp đầy buồng phổi Sanemi, cảnh cáo các thuộc tính khác không được phép lại gần "con mồi" béo bở của anh. Mặc cho Sanemi không ngừng đẩy anh ra trong tình trạng thèm khát ấy, Giyuu càng ấn mạnh hơn, chiêm ngưỡng cảnh khó tin trước mặt, một Shinazugawa Sanemi vốn rất hung hăng bây giờ thành một Sanemi đang thèm khát điên dại. Ánh mắt long lanh ánh nước bao phủ tầng sương, miệng nhỏ rên rỉ không ngừng vì bị kích thích, những âm thanh thoát ra từ khuôn miệng dâm dục ấy như đang mời gọi:

- Chỗ đó muốn...

- Sao?

Giyuu hỏi lại, giọng thì thầm nhẹ như không:

- Muốn nữa sao?

Đầu Sanemi lắc lư nhè nhẹ như đang đấu tranh nội tâm mãnh liệt, Giyuu lập tức mất kiên nhẫn. Bản năng của 1 kẻ nắm quyền lập tức ấn thật mạnh vào bên trong.

- Ư!

Sanemi kêu lớn, Giyuu lập tức quay mạnh người hắn lại, xé toạc lớp quần vướng víu như xé 1 tờ giấy. Sau lớp quần bảo thủ ấy phô ra 1 cặp mông trắng mịn, căng tròn, hồng hào, cúc hoa không ngừng co giật, rỉ ra chút nước chảy xuống cặp đùi trơn láng mịn màng của gã. Giyuu liếm ướt 1 ngón tay, rồi từ từ đâm vào trong.

Sanemi lập tức cong lưng lên như một con mèo, đỉnh đầu như bị điện giật, tay gã rã ra, khụy cùi chỏ run run xuống mặt đất.

Bên trong nóng ấm mềm mại, dần dà tách ra chào đón ngón tay điêu luyện kia vào sâu hơn, siết lấy nó như thể muốn nuốt chửng vật xâm phạm này.

Giyuu nhẹ nhàng ra vào, dâm thủy càng tràn ra, hông Sanemi run run, thần hồn điên đảo đón nhận cảm giác kì lạ ập tới.

- Thằng chó này...ư...cảm giác lạ...quá...

Cúc hoa càng tham lam nuốt lấy, gã bị khoái cảm lấy đầy đến mất ý chí, dâm tục mà rên rỉ, tiếng lép nhép ở đằng sau dội vào tai gã như hồi trống đập. Không chút tự chủ, hắn tự kéo đầu Giyuu lại hôn ngấu nghiến, như một cách để ngăn bản thân thôi phát ra những âm thanh sung sướng, đâu đó ý chí của hắn vẫn còn chút tự tôn, Sanemi nhe răng, cắn vào lưỡi thằng Alpha. Mùi kim loại thoang thoảng, nhưng người kia chẳng ngần ngại chút nào, vẫn cứ mút lấy lưỡi hắn.

- Thế nào?

Chất giọng trầm trầm cùng hơi nóng phà lên vào vành tai đỏ hồng của gã.

- Chết...tiệt...đừng hỏi nữa...thằng đần...

Tao bị điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip