Chap 38

- Chà, đừng đi nhanh vậy chứ.

Douma bất ngờ xuất hiện ở phía chiếc thang máy, vừa chậm rãi bước ra khi một tay đặt trong túi quần, thư thả nhặt khẩu súng của Giyuu từ dưới nền đất. 

- Hai người biết đấy... Điều tuyệt vời nhất khi sinh ra như một kẻ loạn trí...

Hắn lấy một băng đạn khác từ trong túi quần, loại bỏ cái cũ và thay thế nó. Lên nòng súng, hắn hoan hỉ mà nói tiếp:

- Chính là có tư cách làm bất cứ việc gì mà không cần lo nghĩ tới hậu quả. 

Cuối cùng, hắn gạt chốt an toàn xuống rồi không do dự mà bắn về phía Giyuu. Anh nhanh chóng cúi xuống, vòng một tay xuống dưới đùi Shinobu, nhấc cô lên rồi né sang hướng khác. Chạy ra phía sau chiếc tủ chứa rượu lớn, Giyuu đặt cô xuống rồi rút súng ra bắn trả. Không một viên nào có thể chạm tới Douma, dù chỉ một chút. Chuyển động của hắn vừa nhanh vừa khó đoán, khiến anh mất dần kiên nhẫn và phải tấn công theo cảm tính. Bỗng, một tiếng "cạch" phát lên khi Giyuu nhấn cò súng một lần nữa. 33 viên đạn trong khẩu Glock đã hết sạch. Anh thậm chí còn không dùng được chỗ băng đạn mà mình đã mang đi, khi chiếc súng ngắn của mình đang nằm trong tay kẻ khác. Khi Giyuu chần chừ cũng là lúc Douma phản công. Viên đạn xuyên qua cẳng tay khiến anh giật mình và đánh rơi súng xuống đất. Anh đành xé áo trong của mình và quấn chặt vào vết thương để tạm thời cầm máu. Đảo mắt nhìn xuống, Giyuu để ý thấy chiếc súng của một người vệ sĩ ban nãy mình bắn ngất ở không xa. Sau khi suy tính một lát, anh vươn tay ra cầm lấy nó rồi nhanh chóng thu về. Vậy nhưng khẩu súng ấy cũng không còn quá nhiều đạn, cũng không phải loại súng tương thích với loại đạn mà anh đã mang đi.

Tiếng đạn từ phía còn lại vang lên không ngớt, khoảng lặng duy nhất là khi Douma nạp đạn. Trong tình huống này, Giyuu không làm được gì hơn ngoài việc giữ chặt Shinobu trong lòng mình và cầu mong tủ rượu sẽ không nát bươm trước loạt đạn. Với hai chiếc súng (1 chiếc vừa nhặt được và 1 chiếc vừa lấy của Shinobu) còn ít đạn cùng một cánh tay bị thương, anh bắt đầu trở nên tuyệt vọng. Khi chuẩn bị bỏ cuộc, giọng nói cô vang lên:

- Thầy bị thương sao?? Không được, chúng ta phải mau ra ngoài thôi...

- Làm thế nào? Ta không còn nhiều đạn nữa đâu

- Như vừa nãy thôi...

- Không được! Làm vậy quá nguy hiểm...

- Đó là cách duy nhất! Tên đó quá nhanh, nếu không có cách để hắn lộ ra sơ hở thì chúng ta sẽ toi đời!

-...

Giyuu suy nghĩ một chút rồi nói:

- Được... Nhưng hứa với tôi một điều...

- Điều gì ạ?

- Làm ơn, đừng chết

Câu nói bất chợt khiến Shinobu khựng lại. Tuy chỉ là một lời nói hiển nhiên, thể hiện sự lo lắng của người đối diện nhưng có gì đó ẩn ý bên trong mà cô không làm rõ được. Bất chợt, Shinobu cảm thấy day dứt và nặng lòng đến lạ...

-... Em hứa. Thầy cũng giữ an toàn nhé?

Anh gật nhẹ và đưa cho Shinobu một khẩu súng. Đợi đợt tấn công bên ngoài ngớt đi, cả hai bắt đầu tiến ra. Giyuu khai hỏa phía trực diện, khi Shinobu vòng ra sau để đánh lạc hướng. Họ dồn Douma vào giữa phòng, rồi di chuyển xung quanh để vờn mồi. Giờ hắn sẽ phải chú ý tới hai mục tiêu khi cả hai đều có khả năng bắn gục hắn. Đúng như dự đoán, phản ứng của Douma dần trở nên thiếu nhạy bén hơn khi những đường đạn cứ vậy trật lất. Khi Shinobu nổ súng phía sau, hắn quay lại mà không cảnh giác với những phát bắn của Giyuu. Cứ vậy, một viên đạn xuyên thẳng qua vai khiến hắn dần trở nên điên tiết. Anh tiến lại gần để có thể ngắm chuẩn xác hơn. Hắn bị đường đạn của họ xoay mòng mòng đến kiệt sức. Đột nhiên, Douma nảy ra một kế. Hắn xoay hẳn người lại về phía Shinobu - người đang ở cách hắn khá xa. Nhận thấy điều gì đó không ổn, Giyuu vội chạy lại

"Đoàng"

Một phát bắn chuẩn xác nhắm thẳng vào cô.

"Bịch"

Tiếng một cơ thể rơi xuống.

- Thầy...!

Nhưng không phải Shinobu, mà là Giyuu. Douma thở hắt ra, cười mỉa mai:

- Kochou, nếu em dám tiến lại gần tôi sẽ cho hắn chết thảm hơn đấy. Xem chàng "Romeo" này...

Rồi ngồi xuống sát cạnh anh:

- Hi sinh vì người mình yêu sao? Cảm động thật. Chiến lược tốt đó, nhưng ta đã đi trước một bước. Ngươi tính sai rồi...

Hắn nhắm mắt lại và thư giãn một chút. Không ngờ, họng súng lạnh lẽo đã chĩa vào ngực hắn từ lúc nào. Nằm trên sàn, Giyuu cười mỉm:

- Ngươi cũng không đúng đâu...

Cuối cùng, anh nổ súng, khiến hắn khuỵu hẳn người xuống và gục ra sau. Lúc này Shinobu mới dám lại gần:

- Không, không... Thầy...

Nền đất lạnh lẽo nơi máu của Giyuu tô đỏ nhiều tấm gạch lát trắng tinh hoa lệ chỉ làm cho lòng Shinobu thêm nhức nhối. Cô bật khóc, tới mức không kìm nổi mà gục thẳng vào cánh tay anh, bấu chặt lấy nó và không ngừng trách móc:

- Tại sao thầy lại làm vậy chứ? Sao cứ nhất quyết phải cứu em hết lần này tới lần khác như vậy? Tại sao... cứ phải đưa bản thân mình ra... để bảo vệ em chứ? Sao lại... đỡ cho em viên đạn đó... chứ?

Càng về cuối, giọng Shinobu càng ngắt quãng, cô khóc nấc lên từng hồi và gần như không thể nói bất cứ câu nào một cách hoàn chỉnh

-... Em an toàn là được rồi.

Giyuu cố gắng gượng nói để làm cô thấy khá hơn. Anh trấn an Shinobu, người mà lúc này đã vẫn đang thấm đẫm tay áo anh bằng nước mắt của chính mình.

- Đừng khóc nữa, tôi không muốn thấy em khóc đâu... Lại đây, chúng ta trò chuyện một chút nào...

- Thầy đừng nói nữa, lỡ mất máu nhiều hơn thì sao...?

- Không sao đâu, tôi sẽ ổn thôi...

Tuy anh đã nói vậy, cô vẫn không thể ngừng lại. Anh thấy vậy thì vết thương gần sát tim dường như lại càng đau hơn. Đến thời khắc cuối cùng của mình, điều anh muốn là thấy cô mỉm cười, nụ cười chân thật nhất của cô dành cho anh, chứ không phải là những hàng lệ dài hiện hữu như thế này... Giyuu nhẹ nhàng gỡ tay Shinobu ra, do dự một chút rồi dùng bàn tay nhuốm một ít máu của mình quẹt đi những giọt nước mắt chảy ra không ngừng trên mặt cô. Để tránh để lại máu mình trên đó hết mức có thể, anh đã dùng mu bàn tay, nhưng mùi máu tanh toát ra từ bàn tay ấy thì đâu thể nào phai đi đâu... Shinobu ngửi thấy rõ mồn một mùi huyết tỏa ra, nhưng cô cũng dần bình tĩnh lại và lắng nghe anh nói những lời mà có lẽ là cuối cùng anh sẽ nói. Tất nhiên, nước mắt chưa bao giờ ngưng lăn dài trên má cô cả. Cô nằm xuống cạnh Giyuu, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài và giọng nói yếu ớt của anh:

- Em biết không? Tôi nhận ra em chính là cô gái đó, người phụ nữ đã len lỏi vào trong giấc mơ của tôi ấy?

-... Vậy ra đó là lí do thầy cứu em từ trước tới nay ư?

Shinobu lặng lại. Vậy ra trước giờ...

- Không, hoàn toàn không phải. Tôi cứu em vì em chính là Kochou Shinobu. Là Kochou Shinobu của tôi, của giáo viên thể dục Tomioka Giyuu - anh nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô

Anh giảm dần âm lượng:

- Từ kiếp trước, kiếp này và cả vạn kiếp sau...

Đột nhiên thấy im lặng, Giyuu nhìn sang bên cạnh. Ồ, hóa ra là Shinobu đã ngủ rồi. Dù nó trông khá giống bất tỉnh. Anh thở dài. Thôi thì, ít nhất cô không khóc nữa. 

"Không biết cô ấy đang mơ về cái gì nhỉ, có đẹp không...?"
-----------------------------------------------------------
(Cũng như Giyuu, đây là đoạn hồi tưởng và tất cả những tình tiết ở đoạn này là được Shinobu hiện tại kể về kí ức kiếp trước nha. Khác ở chỗ mình đổi ngôi kể so với đoạn hồi tưởng trước nên có thể sẽ không quen một chút)

Shinobu thấy trong "giấc mơ" của mình một không gian tĩnh, chỉ có nước, nước, và nước cùng với vài chú bươm bướm đậu trên bề mặt. Một khung cảnh lóe mắt hiện lên. Đó là... hội chợ? Chàng trai đi bên cạnh mình có chút gì đó quen thuộc tới mức không lí giải được. Khuôn mặt điển trai, đôi mắt xanh to và sâu thẳm, ngũ quan ở ngưỡng tương đối hoàn hảo cùng với giọng nói trầm. Miệng cô không kiểm soát mà cử động:

- Nè, Tomioka - san! Nếu hôm nay là ngày cuối cùng trái đất còn tồn tại, anh sẽ làm gì?

- Câu hỏi kì cục vậy...

Nhưng người tên "Tomioka" đó cũng suy nghĩ rồi đáp lại:

- Chắc là tôi sẽ đi ngủ?

Shinobu cảm thấy như mình hơi nhăn mặt, cô nói bằng giọng hơi mất hứng:

- Chán òm vậy? Nếu mà là tôi, tôi sẽ dành thời gian cuối cùng cho những người mà tôi trân quý.

- Ồ

- Vậy thì tôi cũng nên làm thế nhỉ? - "Tomioka" đáp lại, bất chợt nhìn sang hướng khác

- Phải, anh nên vậy đó...

Lần đầu tiên, người đi bên cạnh Shinobu buông lỏng cảnh giác và trở nên thoải mái hơn. Anh ta nói một cách cợt nhả, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy sự thật lòng bên trong lời trêu đùa vô hại:

- Thế thì, tôi sẽ bắt cóc cô và cả đám Tanjiro nữa, chuẩn bị tinh thần đi...

- Cảm động thật đấy nhỉ! - Shinobu cười, cảm thấy khá vui vì "Tomioka" trân trọng mình

-...

- Nếu hôm nay là ngày cuối cùng trước khi trái đất diệt vong, tôi muốn ăn cá hồi hầm củ cải... có thêm chút rượu sake nữa thì tuyệt! Nhưng có lẽ ăn một mình thì sẽ cô đơn lắm... liệu lúc ấy, cô có thể ăn cùng tôi chứ?  - "Tomioka"

- Được...

Tiếng "cách" vang lên. Shinobu thấy mình đang ngồi bên trong một gian nhà rộng, với thiết kế như từ cả trăm năm về trước. Cô đang ngồi đối mặt với chàng trai kia... Lại nữa? Rốt cuộc thì càng đào sâu, cô càng thấy bản thân thêm khó hiểu vì những kí ức không rõ là ở đâu này. Cô muốn mình mau chóng tỉnh dậy để nói chuyện với thầy giáo mình, Tomioka Giyuu, chứ không phải người này. Nhưng đồng thời, Shinobu cũng tò mò về chuyện đang xảy ra. Ở lại đây cũng được, nhưng cô muốn nó nhanh một chút... Khuôn miệng chàng trai kia thoáng cử động. Mắt Shinobu mở to khi nghe được lời nói phát ra từ người tên là "Tomioka" ấy.

A... Là lời hứa đó... Cô đã thất hứa... Shinobu dần dần nhớ ra tất cả. Khuôn miệng của cô đã nói "tôi hứa", và điều đó càng làm cô cảm thấy bản thân tồi tệ hơn. Cô không muốn ở đây nữa.

Shinobu nhắm mắt lại, cố gắng thoát khỏi những kí ức chết tiệt này. Cô phải trở về. Giyuu của cô vẫn đang chờ đợi ở thực tại phía bên kia. Cô còn chưa nói lời xin lỗi vì đã thất hứa cơ mà? Sao có thể thong dong ở đây và hồi tưởng khi Giyuu đang chịu nỗi đau đớn về thể xác cơ chứ?

Một ánh sáng lóe lên từ bàn tay của Shinobu nhanh chóng bao phủ toàn cơ thể. Có lẽ cô đang được đưa về thực tại? Chà, cảm giác như đang trôi trên một dòng nước vậy...

-----------------------------------------------------------
Sau một lúc lâu, Shinobu cuối cùng cũng đã tỉnh. Cô từ từ mở mắt, nhìn Giyuu đang nhắm nghiền mắt bên cạnh:

- Nè, chết chưa vậy?

- Chưa, sống còn dai lắm - Giyuu mở mắt ra, nói đùa

-...

Shinobu cố gắng cựa mình, nhưng cô chẳng cảm thấy bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình phản ứng cả. Cứ như thế, cô bắt đầu hoảng loạn. Như nhận ra điều gì đó, Giyuu nén hơi thở dài và trấn an Shinobu:

- Đừng lo, không phải vĩnh viễn đâu. Cô sẽ còn bất động như thế khoảng một lúc nữa, nên cố gắng đừng cử động gì cả... Và chào nhé, lâu không gặp nhỉ, trùng trụ?

Anh nói bằng giọng thều thào. Dù vẫn còn sống, nhưng giờ một chút sức lực anh cũng không còn.

- Lâu không gặp, thủy trụ...

Shinobu đáp lại, cũng chỉ bằng âm lượng vừa đủ để cả 2 cùng nghe thấy. Cảm xúc khó tả cứ thế trào dâng trong người cô, cuốn theo tất cả những lời nói định thốt ra từ trong họng. Khó khăn lắm, cô mới bật lên được 2 chữ:

- Xin lỗi...

Không gian lại trở nên im bặt. Giyuu cũng không nói gì cả, có lẽ anh vẫn còn giận cô chăng? Cô cũng không chắc, bởi bình thường anh đã không nói gì mấy rồi. Đôi mắt thì gần như lúc nào cũng hờ hững nên khó đoán được anh đang suy nghĩ điều gì hay cảm thấy thế nào.

- Không sao... - Giyuu đáp khẽ

- Nhưng tôi đã thất hứa mà? Anh ổn với việc đó sao? - Shinobu thoáng nhăn mày, vẫn cảm thấy áy náy

- Nếu cô hỏi thì chắc chắn là không. Trong suốt một thời gian dài sau đó, tôi sống với những kí ức trong quá khứ. Tôi cũng không nghĩ bản thân mình sẽ yêu một ai nhiều đến thế. Nghe thảm hại thật nhỉ? Khờ dại tin tưởng vào một lời hứa viển vông, dù ngay từ khoảnh khắc trao đi tôi đã cảm thấy như nó chỉ là một lời nói dối. Khát vọng trả thù là một thứ rất lớn, có khả năng đeo bám dai dẳng, tôi biết chứ... Có lẽ tôi đã cho rằng mình đủ quan trọng để làm cô quên đi điều ấy, tự cao làm sao...

Shinobu đột nhiên phản ứng dữ dội:

- Không phải! Anh quan trọng với tôi mà, làm ơn đừng nói vậy...

- Vậy sao? Nếu thế thì cảm ơn, Kochou.

Giyuu cười nhẹ. Điều này có hơi muộn quá không, khi sắp tận mạng anh mới nghe thấy lời nói này trực tiếp từ nơi cô chứ không phải chỉ qua một bức thư? Nhưng chỉ cần như thế này thôi anh đã mãn nguyện lắm rồi... Cuối cùng thì anh cũng đã nói ra được tình cảm của mình và được chấp nhận. Tiếc thay, anh không chắc mình có thể dành phần đời còn lại bên cô hay không nữa. Vì Giyuu cảm thấy cơ thể mình dần trở nên lạnh hơn, anh cố gắng bộc bạch với cô những lời cuối cùng:

- Tôi đã từng hận cô, cô biết chứ?

-...

- Nhưng, giờ tôi đã đủ trưởng thành để nhận ra rồi. Cô không sai khi theo đuổi mục tiêu của mình. Ngay từ đầu, việc "trả thù" đã ăn sâu vào máu cô, dù đã được che đậy một cách cẩn thận, nhưng vẫn lộ ra đôi chút đấy... Chỉ là trên con đường thực hiện mục đích của mình, cô đã vô tình hủy hoại "giấc mơ" tươi đẹp của tôi, là chính cô đấy. Và vì tôi chưa bao giờ bày tỏ, nên cô cũng không biết. Tệ thật, lẽ ra tôi nên nói ra sớm hơn... Nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, phải không?

- Chưa đâu, từ giờ chúng ta có thể ở bên nhau mà... Tôi nợ anh, vì vậy tôi muốn đáp trả tất cả những tình cảm ấy. Làm ơn, ở bên tôi nhé?

Shinobu lại muốn khóc, nhưng không hiểu vì sao cô không tiết ra được một giọt nước mắt nào. Thay vào đó chỉ là một cảm giác khó chịu trong dạ dày, có lẽ là nỗi sợ hãi pha trộn với sự tuyệt vọng vì sợ mất đi ai đó quan trọng tới mức được thể hiện ra ngay ở chất giọng run run... Cô gắng sức nắm lấy tay anh. Dù có chút ngạc nhiên, nhưng Giyuu cùng giữ chặt lấy bàn tay bé nhỏ không buông và mỉm cười đầy âu yếm. Anh không đáp lại gì cả, một phần vì không đủ tỉnh táo, phần còn lại là vì anh đơn giản chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này mà thôi

Lúc này, mưa đã ngừng rơi, và mây đen bắt đầu lui dần để nhường chỗ cho ánh mặt trời ấm áp. Một ánh sáng bé nhỏ len lỏi vào qua khung cửa sổ, chiếu lên nơi bàn tay của hai người đang đan vào nhau. Hơi ấm chút ít của tia nắng, cộng hưởng với hơi ấm nơi bàn tay Shinobu, Giyuu cảm thấy tay mình ấm hơn... Rồi cứ giữ nguyên nụ cười như thế, anh hít thở thật sâu và nhắm mắt đầy mãn nguyện...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip