Chương 16. Hóa ra...
Tử Đằng nở hoa, khắp ngọn núi tràn đầy sắc tím, những cánh hoa rũ xuống, bay trong gió tạo nên khung cảnh cực kì thơ mộng. Cũng là lúc Tử Đằng nhận học viên mới, nơi những đứa trẻ không có tương lai có thể đến học, cũng là nơi cha mẹ có thể tin tương con cái mình trưởng thành và mạnh mẽ. Năm đó, cũng là lần đầu tiên hắn gặp nàng, cô bé cùng chị gái đến đây, không có bất kì vị phụ huynh nào dẫn theo. Hắn lúc đó chẳng có chút ấn tượng nào với nàng, cho đến khi nàng có thể đánh ngục cả mấy sư huynh đệ cùng độ với hắn sau một năm theo học. Sự tiến bộ nhanh chóng đó của nàng khiến người ta ngưỡng mộ, nhưng kẻ từng trêu ghẹo nàng nhỏ bé, yếu ớt, sau đó lại xếp dưới nàng vài hạng. Hắn thừa nhận lúc đó cùng từng nghĩ nàng yếu, thể lực không đủ, nhưng loại thiên phú điều chế độc dược đã bù lại cho nàng, thậm chí năng lực ấy còn vượt qua cả chị gái.
Còn nàng, năm đó chú ý đến hắn dưới gốc Tử Đằng, một mình luyện tập khi mọi người đã chia thành nhóm. Đường kiếm nhẹ tênh, lướt qua từng cơn gió. Dáng vẻ của hắn lúc đó rất đẹp, cao lãnh, uyển chuyển xoay kiếm. Những gì lúc đó nàng biết về hắn là một tên ưu tú, bị mọi người bỏ lơ. Ban đầu cứ nghĩ các học viên khác nghen tị với tài năng của hắn, nàng cũng bị người khác ghen tị nên hiểu được phần nào. Thế là tung tăng đến bắt chuyện, còn tiếp hắn một chiêu. Nhưng không ngờ tên này ăn nói rất dễ ghét, cộc lốc, lâu lâu còn không thèm để ý nàng. Kì lạ là khi ở bên hắn, nàng có thể kể với hắn mọi thứ, đôi lúc còn nói những điều ngu ngốc. Hắn không đề tâm đến chúng, cũng sẽ mau chóng quên đi. Nàng xem hắn là bạn, có thể chia sẻ mọi thứ. Nhưng thứ nàng nói, hắn không nghe cũng không sao, quan trọng vẫn có người để nói chuyện. Nàng hay chọc hắn sẽ bị người khác ghét, nhưng chính nàng cảm giác mình mới là kẻ bị ghét. Chẳng ai trong số học viên khi ấy hiểu được nàng, không ai để tâm đến nàng nghĩ gì, vì họ đơn thuần là xã dao, mục tiêu chính là vị trí trụ cột. Có hắn cũng tốt, mặc dù lúc nào cũng lanh lùng, khó gần, nhưng hắn không dối trá, cứ luyện tập, tiến bộ.
Năm nàng lớn hơn một chút, chị nàng đã là Hoa Trụ, xinh đẹp, tài giỏi. Cũng năm đó, gia đình nàng ở xa đã bị quỷ tộc sát hại. Khi ấy, cô độc đến vô cùng. Khi nàng đứng dưới gốc Tử Đằng, khóc đến chán, vừa lau đi giọt nước mắt còn lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn. Cũng là lần đó, hắn hỏi nàng.
- Cô ổn không?
Tên đầu gỗ lúc này còn quan tâm nàng nữa cơ, cho dù nó là phép lịch sự nàng cũng thật lòng thấy vui. Từ đó, nàng càng bên cạnh hắn nhiều hơn, dần dần trở thành thói quen. Nàng dù sao cũng là nữ, tinh tế hơn một chút, đã biết nàng động tâm vì hắn. Còn hắn, từ trước chỉ xem nàng là sư muội. Một cô gái phiền phức, lắm lời và hay cười vu vơ. Cho đến khi người mà hắn tưởng rằng rời đi sẽ chẳng phải vấn đề lớn lao gì. Tưởng rằng nàng tránh xa hắn một chút lỗ tai sẽ được yên ổn, thì hiện tại lại đau lòng đến kì lạ.
Hóa ra nàng không phải là thói quen, hóa ra hắn không đơn thuần xem nàng là sư muội phiền phức, hóa ra nàng chính là chân tình mà hắn dùng cái đầu lạnh của mình phủ nhận.
Giyuu giật mình tỉnh giấc, người con gái nằm trước mặt đã tỉnh lại từ bao giờ. Đôi mắt nàng dưới ánh nến mờ nhìn hắn. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như lâu lắm rồi hắn và nàng mới nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt tím lúc này dịu dàng, thư thái lắm. Mất đâu kiểu tinh nghịch, ma mị trước kia. Nó đơn thuần là nhìn hắn, buông xuôi mọi gánh nặng trong đầu. Ánh mắt Shinobu lúc này đáng yêu, cũng rất đáng sợ, giống như nàng sắp buông bỏ mọi thứ, chấp nhận vận mệnh vậy.
- Tỉnh rồi sao?
Hắn hỏi, lại là kẻ bắt chuyện trước rồi. Sao không phải là nàng hỏi hắn trước chứ? Hắn nhớ cách nàng gọi hắn, mở lời với hắn trước tiên.
Shinobu vẫn nhìn hắn, cất tiếng.
- Không sao chứ? Gặp ác mộng à?
Nàng hỏi, bên trong có biết bao nhiêu quan tâm.
- Không!
Hắn lại trả lời cộc lốc như thế, có những thứ chẳng thể nào thay đổi.
- Huynh có thể nói Aoi làm cái gì đó ăn không? Tôi thấy hơi đói rồi!
- Được!
Hắn rời khỏi phòng, bên ngoài trời đã tối om, giờ đã là nửa đêm rồi, đánh thức Aoi có vẻ không tiện. Đành vậy, hắn tự mình xuống bếp, tự nấu cho nàng một tô cháo rồi đem lên.
- Sao huynh không để Aoi đem lên! Huynh cũng đi nghỉ đi, đã cõng tôi một con đường dài như vậy rồi còn gì?
Nàng hỏi, hắn đặt chén cháo xuống, quay sang trả lời nàng.
- Khuya rồi, tôi thấy không nên đánh thức người khác làm gì! Tôi không sao, không cần lo!
- Hiếm khi nào trả lời hết câu hỏi của tôi nhỉ? À mà... sao nhỉ... cơ thể tôi hình như hơi tê rồi, huynh đỡ tôi dậy được không?
Hắn không đáp, thật ra nếu nàng không nhắc, hắn cũng sẽ đỡ nàng dậy. Khi chắn chắn nàng ngồi vững rồi mới buông ra. Thổi cháo rồi đưa tới trước miệng. Shinobu lúc này cũng chẳng ý kiến gì nữa, cũng ngoan ngoãn ăn. Lớp cháo lỏng chảy xuống miệng nàng, Giyuu hình như cho hơi nhiều nước rồi. Nhưng nàng không ý kiến gì cả, vị giác lúc này không cảm nhận được vị gì nữa, chỉ chiều cái bụng đói cồn cào mà ăn hết.
- Cô cần gì nữa không?
- Không, được rồi, cảm ơn huynh! Huynh cũng nên đi nghỉ đi!
- Không sao... tôi ở đây trông chừng cô là được!
- Huynh là đang chê Điệp phủ sao? Đám Aoi lo cho tôi được, không sao!
- Cô chắc không?
Giyuu muốn hỏi thêm một lần nữa để xác định. Không hiểu sao câu này đối với nàng lại có chút đáng yêu, suýt nữa thì bật cười.
- Sư huynh, cái kiểu rườm rà này ở đâu ra vậy? Còn đáng ghét hơn mấy kiểu trả lời cộc lốc lúc trước.
Giyuu bỗng nhiên im lặng một lúc, làm Shinobu có chút hoảng. Như này lại là thế nào nữa?
- Trước giờ tôi vẫn đáng ghét thế à?
Shinobu đột nhiên câm nín, nhất thời không biết trả lời như thế nào. Phản ứng này của hắn chưa bao giờ thấy qua. Từ bé đến giờ hắn có để ý đâu, sao bây giờ lại hỏi như vậy? Shinobu lại không biết, từ khi nàng thức giấc, từng câu nàng nói ra hắn đầu để ý. Mỗi câu đều có một sức nặng đè lên trái tim hắn.
Giyuu làm theo lời nàng, đến căn phòng đã được dọn trước cho hắn, ngả lưng một lúc. Nói là nghỉ ngơi, thế những trong tâm trí cứ hiện lên những câu nói khi xưa.
"Sư huynh, huynh sẽ bị ghét đấy"
"Huynh nói như thế người nào dám bắt chuyện nữa, huynh sẽ bị ghét cho coi"
"Ít nhấn cũng phải đáp lời người khác chứ? Không sợ người ta để bụng à"
...
Lúc nào cũng vậy, nàng toàn cảnh báo người khác sẽ ghét hắn. Còn có lần trực tiếp nói hắn bị tất cả mọi người ghét. Nhưng lần đó hắn cũng không để tâm là mấy, nhưng giờ nghĩ lại, nàng thì giúp hắn giải vây trong các cuộc nói chuyện. Mỗi lần đi cùng nàng đều để nàng nói chuyện với khách hàng. Còn hắn, cái gì cũng không học được, chỉ giỏi kiếm pháp. Trước mấy lời nói của nàng nhiều lúc còn chẳng để ý. Có phải là vô tâm lắm không? Quá đáng lám không? Trong khi nàng lúc nào cũng nghĩ cách để hắn hòa nhập, ít nhất là để hắn có thể truyền đạt ý mình đến mọi người. Liệu việc của nàng có phải là lo chuyện bao đồng? Có một số lần các trụ cột khác còn thẫn thờ trước vài câu hắn nói, có vẻ không hiểu. Chỉ có nàng hiểu rồi giải thích lại, nhưng sau đó còn chọc hắn. Việc nàng khiến hắn tiếp xúc nhiều hơn với mọi người, hóa ra không phải chuyện bao đồng. Chỉ là hắn từ lúc nào đã quen việc nàng giải thích hộ mình.
Shinobu luôn như thế, xuất hiện bên cạnh hắn mỗi khi nàng rảnh. Nó trở thành việc hiển nhiên như Tử Đằng nở vào tháng tư, ai ở trên núi này cũng đã quen, đã biết. Nếu sau này nàng không ở bên cạnh, sẽ cô đơn đến mức nào, thế giới sẽ tẻ nhạt đến mức nào? Lúc luyện kiếm khong ai ngẫu hứng luyện cùng hắn nữa, lúc làm nhiệm vụ không ai chúc hắn may mắn nữa, lúc trở về cũng không có người đến hỏi thăm nữa. Mỗi lúc trăng tròn không có nàng qua rủ cùng ngắm, lúc trò chuyện với người dân chẳng ai làm thay, chẳng ai nói giúp. Cảm giác cô đơn, thì ra rất đáng sợ.
Hiện giờ, chỉ mong nàng khỏe mạnh. Hắn sẽ tiếp lời nàng, không chê nàng phiền, nhớ từng câu nàng nói,... hắn sẽ học cách nói chuyện thật tử tế, chỉ cần nàng ở cạnh hắn, lại cười với hắn.
Hóa ra nàng với hắn là sự tồn tại không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip