chương 25: bắt đầu thanh trừng
Đêm trăng non buông xuống Bắc Kinh như tấm lụa đen mỏng phủ lên thành phố vẫn còn thức. Mưa bụi rơi lặng lẽ, như hơi thở của những linh hồn cũ đang thì thầm trong từng con hẻm sâu, ẩm thấp và lạnh ngắt. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một chiếc xe tải màu bạc nằm im lìm như một con thú săn mồi rình rập, đỗ sát mép bãi giữ hàng bỏ hoang — nơi từng là điểm trung chuyển ma túy chủ lực của . Giờ đây, chính nó sẽ trở thành điểm khai hỏa đầu tiên cho bản án trừng phạt mà Kỳ An sắp sửa thi hành.
Không khí căng như dây đàn, đặc quánh bởi sự im lặng nặng nề. Mọi thứ xung quanh đều mang mùi của hồi hộp, chết chóc và toan tính — mùi của chiến dịch đã được nung nấu quá lâu trong bóng tối.
"Camera ngoại vi vô hiệu trong 7 phút. Vệ tinh giám sát nội thành chuyển góc. Chúng ta có cửa sổ." Giọng Bân Bân vang qua tai nghe, trầm ổn và chính xác như từng nhịp tim của kế hoạch.
Kỳ An siết chặt khẩu Beretta trong tay, ngón trỏ hơi cong như đang cảm nhận hơi thở của vũ khí quen thuộc. Gương mặt cô ẩn sau lớp mũ trùm tối màu, nhưng ánh mắt lại sáng rực — không phải vì phẫn nộ, mà là thứ quyết tâm được rèn giũa qua hàng trăm trận sinh tử. Ánh kim trên thân súng phản chiếu ánh nhìn sắc lạnh của cô, như lưỡi dao mài giữa tuyết phủ.
Dáng người cô mảnh nhưng vững như khối thép, từng bước đi đều toát ra một thứ uy lực vô hình. Vết sẹo mờ kéo dài từ xương quai xanh xuống vai — di chứng từ lần bị vây hãm ở Dushanbe — vẫn âm ỉ đau mỗi khi trời lạnh, nhưng với cô, đó là lời nhắc không bao giờ được mềm yếu.
Phía sau cô, Thiên — cao lớn, câm lặng như bóng tối — và Hana, dáng người nhanh nhẹn, ánh mắt hoang dại của kẻ từng chạy trốn từ địa ngục buôn người, giờ là cánh tay trái và phải của cô. Họ không hỏi lý do. Họ chỉ chiến đấu, vì nợ máu, vì lòng trung thành tuyệt đối, và vì người con gái từng một mình bẻ gãy cổ tay của một kẻ từng tra tấn họ.
Kỳ An gật đầu. Không một lời nói. Nhưng tất cả đều hiểu: giờ là lúc màn đêm phải rùng mình.
"Di chuyển."
Ba bóng người lướt qua rào chắn như ba mũi tên xé gió, nhưng sự di chuyển của họ không chỉ nhanh — mà còn thấm đẫm sự điêu luyện đến rợn người. Cơ thể dẻo dai của họ uyển chuyển như những vận động viên nhào lộn, từng bước chân hạ xuống đều được tính toán sao cho không vang lên một âm thanh thừa thãi.
Họ lướt sát vào bức tường bê tông rạn nứt, đôi mắt không ngừng quét qua từng chi tiết nhỏ nhất: một camera chết, một vệt máu khô, cả những tàn thuốc còn âm ấm mùi khói — tất cả đều được ghi nhớ và phân tích trong đầu Kỳ An như thuật toán chiến đấu. Cô đi đầu, dáng người thấp thoáng trong bóng tối nhưng không hề hòa tan — ngược lại, sự hiện diện của cô giống như một lưỡi dao sắc giấu giữa lớp nhung.
Mỗi cử động của cô đều phản chiếu sự huấn luyện khắc nghiệt và kinh nghiệm của một sát thủ sống sót giữa địa ngục. Mái tóc dài được giấu gọn trong lớp áo bó sát màu than chì, khuôn mặt gần như lạnh cứng nhưng đôi mắt lại sáng rực như hai viên hổ phách trong đêm. Không có chỗ cho do dự. Không có cảm xúc dư thừa. Chỉ có mục tiêu, kế hoạch, và sự hủy diệt lạnh lùng đang dần được triển khai.
Cửa sập an ninh — lớp khóa mã điện tử chuyên dụng ba tầng — bị cô giải mã chỉ trong 3 giây. Đầu ngón tay mảnh gõ nhanh vào thiết bị như đang múa trên đàn piano, không một lần chần chừ. Tiếng kêu nhỏ "tách" vang lên, cánh cửa mở ra nhẹ như chưa từng khóa.
Không một tiếng động. Không một ánh đèn cảnh báo. Không một kẻ gác nào còn tỉnh táo. Bân Bân, từ xa, đã điều khiển hệ thống hiển thị an ninh phát lại một đoạn video tuần tra giả, khiến toàn bộ nhân sự bên trong tin rằng mọi thứ vẫn đang yên ổn. Hắn gọi đó là "kỹ thuật che mắt bằng ký ức lập trình" — đòn đánh vào chính lòng tin của kẻ trông coi.
Tất cả đang đi đúng từng nhịp đập của kế hoạch. Và không một ai, phía bên kia hệ thống, hiểu rằng cơn ác mộng vừa lặng lẽ len vào.
Trong kho hàng, ba tên cầm đầu chi nhánh đang say sưa với những thùng hàng giả mác y tế. Kỳ An không chần chừ. Viên đạn đầu tiên xuyên qua trán tên cầm đầu, khiến gã đổ gục không một tiếng kêu. Hai tên còn lại chưa kịp phản ứng thì lần lượt bị hạ gục bởi Thiên và Hana, sạch sẽ và không vết máu vương vãi.
"Gửi hình ảnh hiện trường đến báo chí ngầm. Đánh dấu: hàng viện trợ bị tráo." Kỳ An ra lệnh, nhưng trong đôi mắt băng giá ấy, thứ hiện hữu không chỉ là sự điềm tĩnh — mà còn là nỗi cay đắng âm thầm.
Trong khoảnh khắc đó, lòng cô chợt nhói lên. Những chiếc thùng cứu trợ mang dấu đỏ kia từng là biểu tượng của niềm tin — thứ cô đã từng tin rằng, bằng cách nào đó, có thể cứu người. Giờ đây, chúng bị lợi dụng cho trò đổi chác của . Máu và mồ hôi của những người vô tội bị đóng gói lại thành hàng hóa.
Cô không nói ra. Cô chỉ hành động. Nhưng trong lòng, nỗi phẫn uất cuộn trào, hòa lẫn với vết thương cũ chưa từng lành từ những ngày đầu chứng kiến sự thối nát của thế giới. Giết một người thì dễ. Nhưng giết cả một hệ thống — cô biết — là cuộc chiến của linh hồn.
"Lên sóng trong 10 giây," Bân Bân đáp, tay gõ nhanh như lốc trên bàn phím. "Chị biết không? Mấy gã tập đoàn Huỳnh sẽ phát hiện ra sớm thôi. Nhưng lúc đó thì bọn chúng sẽ chỉ biết... tuyệt vọng."
Đêm đó là khởi đầu. Ba đêm tiếp theo, ba điểm trọng yếu khác của tập đoàn Huỳnh bị đánh sập. Hệ thống tài chính ngầm bị phá hoại, đầu mối buôn người bị công bố ra công luận quốc tế. Mỗi nhát dao mà Kỳ An vung ra đều nhắm vào tận huyết mạch.
Không còn là Diệp Ảnh, cô là bóng ma xé rách màn đêm — vô hình nhưng tàn độc. Và lần này, cô không chiến đấu vì danh tiếng. Cô chiến đấu để giành lại quyền được sống bên người mình yêu.
"Gửi lời chào đến tập đoàn Huỳnh," cô nói qua bộ đàm, khi kho dầu ngầm ở biên giới bị thổi tung trong một vụ nổ rực trời. "Bảo hắn chuẩn bị lễ cưới khác. Vì lễ này... ta sẽ đến tặng quà — món quà bọc trong khói lửa và nước mắt."
Lễ cưới ấy vốn được định tổ chức tại khu resort biệt lập sát bờ biển Bột Hải, một địa điểm hiếm hoi gần Bắc Kinh có thể tổ chức những sự kiện xa hoa nhưng vẫn đảm bảo tính riêng tư và an ninh cao. Tập đoàn Huỳnh đã chi hàng chục tỷ đồng để dựng nên một khung cảnh huy hoàng giữa trời biển, với hàng trăm nhân viên an ninh và quản lý sự kiện được thuê từ những công ty hàng đầu. Dàn khách mời được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các nhà lãnh đạo cấp cao, các tộc gia lâu đời ở Bắc Kinh, và cả những thương nhân ngoại quốc — tất cả đều hiểu rõ: đây không chỉ là hôn lễ, mà là thông điệp thị uy của một đế chế đang muốn vươn mình khẳng định quyền lực tuyệt đối.
Sân khấu phủ lụa trắng, hoa ly nhập từ Hà Lan trải kín từng bậc thềm, tiếng piano nhẹ vang như rót mật. Nhưng tất cả sự xa hoa ấy lại càng khiến Kỳ An khinh bỉ. Đằng sau mỗi bức tường trang trí, cô thấy xác người, máu đổ, và những biên bản mua bán linh hồn bị ém nhẹm.
"Quà cưới" của cô không phải là chiếc vòng ngọc hay tấm séc triệu đô, mà là những dữ liệu tuyệt mật, hình ảnh hành vi rửa tiền, danh sách nhân sự bị khai tử để giữ bí mật, và trên hết — một đoạn video chiếu cảnh cô dâu tương lai bị ép buộc, ánh mắt vô hồn giữa tiếng cười ngạo mạn.
Đó sẽ là ngày lụa cưới hóa tro tàn, và tất cả những kẻ đứng trên sân khấu sẽ không còn đường lui.
Và ở đầu dây bên kia, Bân Bân chỉ khẽ cười — nụ cười lặng như dao cắt, của kẻ biết rằng những ngày tới sẽ nhuộm máu. Trong mắt hắn không chỉ là sự đắc ý của một kẻ nắm quyền kiểm soát, mà còn ánh lên sự căm phẫn kìm nén suốt bao năm — giờ đây, qua từng dòng mã lệnh, hắn đang tự tay lật đổ những thế lực từng khiến hắn, và cả Kỳ An, phải cúi đầu. Mỗi gõ phím của hắn như đập vào tim, vào ký ức đau đớn, và bây giờ, hắn trả lại tất cả bằng cơn bão không gì ngăn nổi.
hết chương 25.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip