Chương 14
"Hắn ra ngoài rồi," Nhi nói, không chờ thêm giây nào mà lao thẳng ra phía sân sau.
"Nhi! Chờ đã!" Kiên hét lên, chạy theo cô.
Sân sau là một khoảng đất trống đầy cỏ dại, bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ cao lớn. Ánh trăng mờ ảo len qua kẽ lá, tạo ra những bóng hình quái dị trên mặt đất. Nhi chiếu đèn pin ra xung quanh, cố tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào.
Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy những dấu chân in trên nền đất ẩm, dẫn về phía rừng cây phía sau căn nhà. Không cần suy nghĩ, cô chạy theo dấu vết ấy.
Kiên theo sát phía sau, liên tục gọi, "Nhi, dừng lại! Đây là cái bẫy! Hắn muốn dẫn chúng ta vào rừng!"
"Em không quan tâm!" Nhi hét lại.
Họ lao vào khu rừng, nơi ánh sáng từ chiếc đèn pin trở thành thứ duy nhất dẫn đường. Không gian xung quanh im ắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng lá khô vỡ dưới chân họ.
Bỗng, từ đâu đó phía trước, một giọng nói vang lên.
"Phương Nhi... Cô nghĩ rằng cô có thể bắt được tôi sao?"
Đó là giọng của Văn Khải. Trầm, lạnh lùng, nhưng cũng đầy giễu cợt.
Nhi dừng lại, hét lên, "Văn Khải! Mau ra đây đối mặt như một người đàn ông!"
Không có câu trả lời, chỉ có tiếng cười khẽ vang vọng giữa những thân cây.
"Chúng ta không nên tiếp tục," Kiên nói, ánh mắt quét xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. "Hắn có lợi thế ở đây. Chúng ta đang bước vào trò chơi của hắn."
"Anh sợ thì quay lại đi," Nhi nói, giọng lạnh lùng. "Nhưng em thì không."
Nhi tiếp tục bước về phía trước, theo những dấu chân còn mới trên nền đất. Cô biết rằng mình đang mạo hiểm, nhưng cô không thể dừng lại.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một bóng người lao ra, đẩy mạnh Nhi ngã xuống đất. Cô hét lên, đèn pin văng khỏi tay, lăn lóc trên mặt đất.
Kiên lập tức lao tới, túm lấy kẻ tấn công. Cả hai vật lộn trên mặt đất, tiếng đấm đá vang lên giữa không gian tĩnh lặng của khu rừng.
"Nhi! Lấy đèn pin lại!" Kiên hét lên.
Nhi bò tới, nhặt chiếc đèn pin lên, chiếu thẳng vào kẻ tấn công. Dưới ánh sáng, cô nhìn thấy khuôn mặt của Văn Khải. Hắn cười nhếch mép, máu từ khóe môi rỉ ra nhưng ánh mắt vẫn đầy sự khiêu khích.
"Các người nghĩ rằng các người có thể đánh bại tôi sao?" hắn nói, giọng đầy thách thức.
" Thằng chó! Mày khốn nạn lắm" Phương Nhi bấy giờ mấy bình tĩnh mà hét lớn
Kiên ghì chặt Văn Khải xuống đất, trong khi Nhi đứng đó, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt hắn.
"Ngọc Linh đã làm gì khiến mày phải giết cô ấy?" Nhi hỏi, giọng đầy căm phẫn.
Văn Khải cười khẩy, cố gắng thoát khỏi tay Kiên nhưng vô ích. "Cô ta dám chống lại tôi. Dám nghĩ rằng mình có thể rời bỏ tôi. Nhưng tôi đã dạy cho cô ta một bài học."
"Là bài học bằng cách giết người sao?" Kiên quát lên, siết chặt tay hơn.
Văn Khải không trả lời, chỉ cười lớn. Nhưng ánh mắt của hắn bỗng lóe lên một tia sợ hãi khi Nhi rút điện thoại ra, bật chế độ ghi âm.
"Mày vừa thú nhận," cô nói, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng. "Đây là bằng chứng để đưa mày ra trước pháp luật."
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía sau. Cả ba người đều quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng tối sâu thẳm của khu rừng.
"Chuyện gì vậy?" Kiên hỏi, giọng căng thẳng.
"Không biết," Nhi đáp, ánh mắt cảnh giác.
Văn Khải lợi dụng khoảnh khắc đó để đẩy Kiên ra, đứng dậy và bỏ chạy vào rừng.
"Không! Hắn sẽ trốn mất!" Nhi hét lên, lao theo hắn.
Nhưng khi họ đuổi theo, bóng tối dày đặc của khu rừng như muốn nuốt chửng họ. Văn Khải biến mất, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.
Cả hai dừng lại, thở hổn hển.
"Chúng ta mất hắn rồi," Kiên nói, giọng đầy thất vọng.
"Không," Nhi đáp, đôi mắt ánh lên sự cương quyết. "Hắn có thể chạy trốn khỏi chúng ta , nhưng sẽ không trốn được phát luật "
Phương Nhi và Kiên đứng lặng giữa khu rừng u ám, bóng tối dày đặc như muốn nuốt chửng lấy họ. Cả hai thở hổn hển sau cuộc rượt đuổi thất bại, hơi thở hòa lẫn vào không khí lạnh giá của đêm rừng.
"Chúng ta phải quay lại căn nhà hoang," Kiên lên tiếng, giọng trầm ngâm nhưng đầy lo lắng. "Đi sâu vào rừng thế này chỉ khiến chúng ta lạc đường thêm thôi."
Phương Nhi gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi hướng Văn Khải vừa biến mất. Trong lòng cô vẫn ngập tràn sự căm phẫn và thất vọng, nhưng cô biết Kiên nói đúng.
"Quay lại thôi," cô đáp khẽ, đôi chân nặng nề bước từng bước về phía con đường cũ.
Cả hai quay lại con đường dẫn về căn nhà hoang. Ánh đèn pin nhỏ nhoi của Nhi không đủ soi sáng cả khu rừng, chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ phía trước, tạo nên những bóng hình quái dị từ những thân cây già cỗi và cành lá xơ xác.
Khi trở lại căn nhà, không khí vẫn ngột ngạt như lúc họ rời đi. Cánh cửa trước vẫn mở hé, gió lạnh lùa vào, mang theo mùi ẩm mốc và cái lạnh rợn người.
"Chúng ta nên ở lại đây đêm nay," Kiên đề nghị, ánh mắt dò xét xung quanh. "Đi tiếp lúc này không phải là lựa chọn tốt."
Phương Nhi im lặng đồng tình. Cô bước vào nhà, cảm giác rùng mình khi bước qua ngưỡng cửa. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, nhưng sự tĩnh lặng khiến cô có cảm giác như thể căn nhà đang theo dõi họ.
Ngồi trong phòng khách, ánh đèn pin chiếu lên những bức tường cũ kỹ loang lổ vết nứt. Phương Nhi nhìn quanh, từng chi tiết của căn phòng như muốn khắc sâu vào tâm trí cô.
"Anh nghĩ hắn sẽ quay lại không?" Nhi phá vỡ sự im lặng, giọng nói trầm lặng nhưng chứa đầy lo lắng.
Kiên thở dài, lắc đầu. "Không biết. Nhưng dù hắn có quay lại hay không, chúng ta vẫn phải tìm cho ra. Hắn không thể trốn mãi được."
Phương Nhi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip