Chương 22
Vinh nhận được cuộc gọi của Yên sau khi bác sĩ kết thúc việc thăm khám lại cho Thanh. Nàng kiên nhẫn nghe hắn báo cáo tình hình sức khỏe của con gái rồi mới mở lời:
- Bây giờ anh bớt chút thời gian về nhà một lát, tôi có việc muốn trao đổi với anh.
- Là việc gì vậy em?
- Anh cứ về thì biết.
Sự nghi hoặc cùng niềm hy vọng đồng thời nhen nhóm trong tâm trí Vinh, khiến hắn vội sải bước vào phòng và dặn Thanh rằng:
- Thanh ơi, bố phải về nhà gặp cô Yên. Con chịu khó ở đây một mình đợi bố, nếu bác sĩ có yêu cầu hay có việc gì thì nhớ gọi cho bố nhé.
Thanh gật đầu rồi tiếp tục nhìn trần nhà. Hiện tại vết thương trong miệng đang đau đớn hơn hẳn đêm qua, thậm chí rạng sáng nay cô chẳng tài nào ngủ được, nước mắt cứ đua nhau trượt ra khỏi hốc mà chẳng tài nào ngăn cản.
Vinh im lặng trước sự thờ ơ của con gái, cuối cùng khẽ nói: "Bố xin lỗi." Điều mà hắn đã lải nhải kể từ lúc cô nhập viện tới giờ.
Có ích gì? Môi Thanh run rẩy nhếch lên. Chết thì chưa chết hẳn, hiện tại còn phải lay lắt ở bệnh viện với cái miệng không thể hoạt động. Xin lỗi có ích gì? Xin lỗi có làm vết thương lành nhanh hay làm một người chết sống lại mạnh khỏe không?
Lời xin lỗi vô nghĩa là lời xin lỗi không thể xoa dịu những tổn thương mà chủ nhân của nó đã gây ra. Thanh rõ điều này hơn bất cứ ai nên chưa từng muốn nghe người đàn ông ấy ba hoa giả tạo bên tai mình. Cô tự nhủ thà để một trăm nỗi đau tự nguôi ngoai, còn hơn nghe một lời xin lỗi giống như mồi lửa tiếp tục thổi bùng tất cả sự căm hờn.
***
Mặc dù Vinh đã trông thấy chiếc xe máy lạ đỗ trong sân, tuy nhiên hắn vẫn trấn an bản thân và bình tĩnh bước vào.
Nghe động, người phụ nữ ăn vận nghiêm trang lập tức ngoảnh đầu nhìn hắn rồi gật đầu chào. Bấy giờ trên bài còn bày rất nhiều giấy tờ, mà tờ đầu tiên đã xuất hiện chữ ký bằng mực xanh của Yên.
- Anh ngồi xuống trước đi.
Nàng vừa bước từ tầng hai xuống vừa lạnh lùng cất lời. Vinh ngẩng đầu quan sát khuôn mặt chẳng chút biểu cảm nàng dành cho mình, hơi cau mày nhưng không đáp.
- Đây là chị Điệp, luật sư của tôi. - Yên bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện và giải thích. - Để tránh mất thời gian thì tôi sẽ trao đổi với anh rất ngắn gọn thôi, đó là tôi đồng ý thanh toán mọi khoản nợ cho anh nhưng với những điều kiện sau.
Điệp hiểu ý Yên, lặng lẽ đẩy tập giấy đã được xếp gọn về phía Vinh. Dòng chữ "văn bản từ chối tài sản chung của vợ chồng" được viết hoa, in đậm khiến hắn mím môi trầm tư. Nội dung bao gồm khước từ hai căn nhà đang cho thuê bao gồm cả lợi tức; bốn mảnh đất mua sau khi kết hôn hai năm cùng một số khoản tiền đầu tư trong thời kỳ hôn nhân. Hắn đọc lướt một lần, dẫu biết rằng đây chưa phải toàn bộ tài sản của hai vợ chồng, song chẳng thể đoán nổi nàng sẽ tiếp tục giải quyết như thế nào, bởi người vợ hắn tưởng chừng đã nắm chắc tâm tư tay nay lại trở thành một người hoàn toàn khác.
Yên mặc hắn nghiên cứu một lát rồi mở lời:
- Anh có thể cân nhắc phương án mà tôi đưa ra. Tiện đây tôi cũng muốn đề cập tới Thanh.
- Em muốn gì ở con bé?
Nàng khẽ cười:
- Tôi có thể muốn gì ở Thanh ngoài bảo vệ con bé khỏi người cha như anh hả Vinh? Anh nghe đây, bao giờ miệng Thanh hồi phục và có thể nói chuyện được, tôi sẽ hỏi con bé về việc có đồng ý sống cùng tôi hay không. Nghĩa là tôi sẽ chịu trách nhiệm với Thanh đến năm mười tám tuổi, miễn sao tính mạng của con bé không bị anh đe dọa lần nữa và anh... anh chỉ được phép gặp Thanh khi có sự đồng ý của tôi hoặc của con bé.
Vinh liếc qua luật sư và đáp:
- Anh đồng ý khước từ tài sản, nhưng Thanh là con anh. Con bé chẳng hề liên quan gì đến đời em để em có thể nuôi dưỡng nó.
Yên nghe vậy liền mỉa mai:
- Còn anh thì có thể sao? Đưa con gái tới phòng cấp cứu là cách làm cha của anh sao?
- Em không hiểu nỗi khổ của anh.
- Tạm gác vấn đề này lại đi. Mấy hôm nữa tôi sẽ hỏi ý kiến của Thanh. Còn bây giờ anh hãy đọc rồi ký vào văn bản, sau đó cung cấp giấy tờ cần thiết theo yêu cầu của chị Điệp. Chị ấy sẽ hoàn thiện mọi thứ nhanh thôi.
Vinh cầm bút đắn đo. Vì khối tài sản này có giá trị rất lớn nên khi mới xảy ra chuyện, hắn đã tính toán thuyết phục Yên để nàng cho phép mình dùng để trả nợ. Tuy nhiên sự tình diễn biến trái với mong muốn, phía đối tác không đồng ý kéo dài thời gian thu hồi nợ, do đó hắn phải bán gấp căn nhà ở quê rồi đón Thanh lên thành phố, cũng đồng nghĩa với việc buộc phải nói cho Yên biết sự thật và chắc chắn rằng nàng sẽ cự tuyệt yêu cầu sử dụng tài sản chung.
Đoạn, hắn khẽ thở dài rồi quyết định đặt bút ký. Tự nhủ trước mắt cứ thanh toán hết nợ cho nhẹ thân, dẫu sao tiền là thứ có thể kiếm lại được.
Thấy Vinh đã ký xong tất cả giấy tờ, Yên khẽ gật đầu với luật sư và nói:
- Lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho anh.
Hắn đáp:
- Nếu em đã tìm luật sư, tại sao không yêu cầu ly hôn?
Nàng thản nhiên giải thích: "Bây giờ anh đang tha thiết ly hôn còn tôi thì không có ý định đó nữa." Sau đó đứng dậy tiễn Điệp.
Trên đường ra xe, vị luật sư hơi cau mày băn khoăn rồi quyết định hỏi nàng:
- Vinh thắc mắc đúng đấy. Sao em lại ngừng ý định ly hôn?
Yên cười buồn:
- Nếu bây giờ ly hôn em sẽ chẳng có tư cách gì để gặp Thanh nữa. Đứa trẻ này rất đáng thương, chị cũng biết hành động hôm qua của Vinh thất đức như thế nào mà. Em vẫn đang ở đây mà con bé đã phải nhập viện, nếu em rời đi hẳn thì ai sẽ là người cứu nó?
- Em thật là...
- Mọi người đều thấy em lạ lùng nhỉ? Chị Duyên cũng cảm thán giống như chị khi nghe em tâm sự về Thanh. Thực ra em không cao cả tới mức đó, em cũng giận, cũng hận lắm, chỉ là em nghĩ Thanh không còn họ hàng thân thích, chẳng còn ai để dựa vào nên em không đành lòng bỏ mặc con bé. Giá mà nó có ai chở che thì tốt, em sẽ không cần nhẫn nại tới mức này.
- Đứa trẻ rất may mắn khi gặp được người như em, vốn dĩ giữa em và nó chẳng hề tồn tại danh phận. Mẹ kế con chồng ư? Nhưng mẹ Thanh đâu được cưới hỏi đàng hoàng? Em mới là vợ hợp pháp của bố nó cơ mà. Cô cháu cũng không phải mà dì cháu lại càng không.
Trông mặt nàng hơi tái, Điệp đành mỉm cười trêu:
- Cách nhau mười tuổi làm chị em cũng được.
Yên vỗ nhẹ cánh tay cô, lắc đầu đáp:
- Chị đừng đùa nữa. Giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt giúp em.
- À mà...
- Vâng.
- Em định sau này vẫn tiếp tục sống cùng Vinh sao? Nếu em muốn giữ mọi thứ nguyên vẹn như bây giờ thì chị sẽ sắp xếp các yêu cầu để lần tới chúng ta cùng thỏa thuận với hắn.
Nàng cự tuyệt rằng:
- Vấn đề này không cần phải thỏa thuận đâu chị ạ. Em chắc chắn thời gian tới Vinh sẽ không ở nhà và hơn một tháng nữa Thanh cũng đi học nội trú.
- Ừ, vậy có việc gì cần cứ gọi cho chị.
- Em nhớ rồi, chị về cẩn thận nhé.
- Em nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Vâng.
Nàng trở lại hiên nhà rồi đưa mắt dõi theo tới tận khi chiếc xe khuất hẳn. Mà trong phòng khách, Vinh hãy còn ngồi bất động, khuôn mặt ngập tràn vẻ đăm chiêu.
Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, hắn mới cất lời, giọng khàn khàn:
- Tại sao em không buông tha cuộc hôn nhân này?
- Tại sao bây giờ anh mới mong được giải thoát?
- Em đừng hỏi ngược lại anh như vậy, trả lời anh trước đã.
Yên cúi người cầm bản nháp lên, thái độ giải thích như bố thí:
- Chính anh là người khiến tôi phải hỏi lại nhiều thế này đấy. Anh không cảm thấy bản thân hành động rất mâu thuẫn ư? Ngày tôi mất con, anh nhởn nhơ dẫn con riêng đến giới thiệu cho tôi, sau đó năm lần bảy lượt lấy việc hiến gan ra để ngăn cản tôi ly hôn. Sao? Bây giờ anh đang sợ tôi có thể gần gũi Thanh hơn anh chứ gì? Anh đang lo lắng và bất an lắm phải không?
Nàng cúi đầu nhìn hắn một cách lãnh đạm.
- Tôi nhớ mình từng nói với anh vài lần rằng vì tôi yêu anh nên tôi nguyện dâng hiến cho anh tất cả. Nhưng bây giờ vì tôi hết yêu anh nên sẽ ngừng cung cấp cho anh mọi thứ anh đang có. Đừng bao giờ quên rằng chính tay anh đã đánh mất niềm tin và tình yêu của tôi, đồng nghĩa với việc anh tự hủy hoại tiền bạc, đất đai cùng nhiều tài sản giá trị khác. Bởi vì tôi cho anh được thì sẽ lấy lại được. Tôi cũng sẵn sàng công khai mọi chuyện với gia đình, anh cứ chờ mà xem.
Vinh chợt ngẩng đầu lên, dẫu ánh mắt đằng đằng sát khí làm trái tim Yên hẫng một nhịp, tuy nhiên nàng vẫn bình tĩnh trấn an bản thân và đối diện với hắn.
Cuối cùng, hắn gằn từng tiếng cảnh cáo rằng:
- Nếu cô động tới Thanh, tôi không chắc chúng ta có thể tiếp tục sống với nhau khỏe mạnh đâu.
Nàng hơi nhếch môi trả lời: "Anh đừng diễn vai một người cha tốt nữa. Ngay cả Thanh cũng chán ghét vẻ đạo mạo của anh, thậm chí con bé chưa từng giấu giếm thái độ ngán ngẩm đó trước mặt tôi, một người nó vốn chẳng hề quen biết." Sau đó xoay lưng rời khỏi.
***
Thanh tiếp tục phải truyền đạm thay vì có thể ăn uống. Thời gian ở viện trôi qua rất chậm, những người chăm bệnh vào ra vài lần và cuối cùng ngồi xuống chiếu tâm sự với nhau. Cô biết vài ánh mắt đã nhắm đến mình, hầu hết họ tò mò vì thân nhân của đứa trẻ này đã biến mất suốt buổi sáng. Mọi sinh hoạt đều do nó tự túc, thậm chí trao đổi với bác sĩ cũng qua hình thức viết chữ lên điện thoại.
Thế rồi một người phụ nữ quyết định hỏi thăm:
- Năm nay cháu bao nhiêu tuổi.
Thanh hơi nhướng mày ngạc nhiên, tự chỉ vào mình rồi ra dấu mười sáu.
- Bố mẹ cháu đi làm à?
Cô gật đầu.
- Nhà không cử được ai vào chăm ư?
Cô lắc đầu. Nhóm bác gái lập tức nhìn nhau và lắc đầu cảm thán: "Khổ thế đấy!"
Thực ra Thanh đã quen với những tiếng thở dài đầy cảm thông kể từ khi rong ruổi lên thành phố chữa bệnh với mẹ, ở bên cạnh chăm nom suốt thời gian hóa trị cho tới ngày bác sĩ mở đầu bằng lời an ủi: "Cháu phải cố gắng nhé," sau đó giải thích về việc cơ thể của mẹ không còn đáp ứng thuốc nữa, cháu hãy báo với người lớn trong nhà để thu xếp đưa mẹ về quê cho mẹ ra đi thanh thản.
Buổi sáng ngày hai mẹ con ra viện, trời lất phất mưa. Mẹ được bác sĩ tiêm một liều giảm đau cuối cùng và cố gượng dậy dặn cô không cần thuê xe cấp cứu, cứ ra ngoài bắt xe ôm tới bến rồi hai mẹ con sẽ đón xe khách về. Thanh muốn cãi lời mẹ nhưng khoảnh khắc mở ví và thấy bên trong chỉ còn một tờ hai trăm cùng vài đồng bạc lẻ, số tiền khiêm tốn ấy khiến cô biết mình chẳng thể giúp mẹ di chuyển nhẹ nhàng hơn. Thành thử dọc đường đi, cô vừa phải cẩn thận che chắn cho mẹ mặc nước mưa thấm ướt cơ thể vừa liên tục nhắc tài xế di chuyển chậm vì sợ mẹ bị xóc đau. Cuối cùng, trông cô nhếch nhác tới mức bác trai kiên quyết giảm nửa số tiền cho hai mẹ con, đồng thời động viên cô hãy cố gắng lên nhé!
Cho nên người xung quanh thường cảm thán con bé này mới tí tuổi đầu mà đã khổ đủ đường, cô nghe mãi thành quen.
Đầu giờ chiều Vinh mới trở lại bệnh viện do bận giải quyết các khoản nợ sau khi nhận tiền từ Yên. Trên đường đi, hắn liên tục cân nhắc việc đưa Thanh rời khỏi nhà do sắp tới hắn sẽ phải thường xuyên ở lại đầm tôm, mà con bé không thể ở riêng với nàng. Hơn nữa căn nhà đang cho thuê chủ yếu là dạng phòng đơn, nếu bố con hắn chuyển vào sống cũng phải mất hai phòng. Nếu làm vậy thì thu nhập từ tài sản ấy sẽ bị giảm, mà thời gian này hắn chưa giàu tới mức có thể nhắm mắt bỏ qua mấy triệu bạc.
Dẫu chẳng hề hỏi han khi thấy khuôn mặt bố khó đăm đăm, tuy nhiên Thanh cũng không tỏ thái độ chống đối để chọc giận hắn. Cô tự nhủ chắc là cuộc trò chuyện với cô Yên đã diễn ra trái với mong muốn nên ông ta mới tức tối như bây giờ.
Cũng đúng thôi. Một người đã quen bắt người khác làm theo ý mình thì sao có thể chấp nhận việc bị họ phản kháng?
Vinh ngồi cạnh con gái thêm ít lâu rồi đứng dậy ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Thanh buồn chán lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhấn "thích" bài viết mới của bạn cũ, lòng nặng trĩu khi nghĩ đến việc tương lai phải bắt đầu làm quen với môi trường xa lạ, nơi mà những đứa trẻ đồng trang lứa được học thêm đủ loại kiến thức và kỹ năng mềm thay vì vội vã cất cặp sách để lao vào làm lụng phụ mẹ cha.
Cuối cùng, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa chính. Bần thần nghĩ đến số tiền tiết kiệm vẫn đang nằm im trong tài khoản. Tự nhủ mình có nên đưa nó cho ông ấy không? Nhưng đó là số tiền mẹ đã đánh đổi bằng cả tính mạng với hy vọng sau khi mình qua đời, đứa con gái duy nhất của mình sẽ được an toàn.
"Đừng đưa, ông ấy không xứng đáng!"
Thanh lặng lẽ hạ quyết tâm. Dù sao người cha ích kỷ của cô cũng sẽ kéo cô đi chết nếu bản thân ông ấy rơi vào ngõ cụt. Hơn nữa số tiền này chẳng đáng bao nhiêu so với khoản nợ mà cô chắc chắn là kếch xù vì ông ấy nói đã bán hết tài sản nhưng vẫn chưa trả đủ.
Thật ra cô không muốn sống, nhưng nếu buộc phải sống thì tức khắc sẽ tìm cách phòng thân.
---
19.5.2024
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip