Chương 1: [Quá khứ]


Đêm nay sao trăng màu kì thế nhỉ, giống như máu vậy chắc là vì mấy ngày nay giết nhiều quá  người nên nhìn đâu cũng sắc đỏ, cánh tay thì chẳng còn sức nữa, nhìn vào thanh kiếm ghim vào người, lòng ta chẳng còn cảm xúc nữa, nếu biết sẽ chết ở ngay lãnh thổ của Ngô gia thì ta thăm mộ của nàng thêm lần nữa rồi.

Có lẽ tại vì thấy ta chẳng có động tĩnh gì nên đệ đệ ta đã mở miệng ra hỏi "tỷ tỷ tại sao tỷ lại phải làm vậy?" giọng nói giống như đang tra khảo nhưng lại có phần rừng rẩy có vẻ vẫn không tin rằng người tỷ tỷ mình lại làm ra chuyện này, ta có phần không nỡ biết vậy đã không để lại dấu vết rồi, ta ngước mắt lên nhìn người đệ đệ có tám chín phần giống ta này chỉ khác nó là nam nên chả giấu được tiếng cười không ngờ ta làm nam cũng đẹp vậy, thấy ta cười đệ ấy cảm thấy khó hiểu người sắp chết còn cười , ta nhìn vào đôi mắt của đệ ấy rồi nói "đệ thật là, nếu đệ là ta đệ có thể nào tha thứ đâu".

Nhìn vào mắt đệ ấy ta còn có thể nhìn được sự khó hiểu và bất an trong đôi mắt ấy, cũng đúng trong ba người chỉ có đệ ấy không biết chân tướng việc đó, ta cũng chẳng muốn nói cho đệ ấy biết nữa, chắc lại phải nhờ sư huynh rồi.

Sau khi đều hoà lại cảm xúc ta mở miệng nói "nếu đệ muốn biết tại sao ta lại giết bọn chúng thì đệ đi hỏi sư huynh là biết ngay ấy mà" nhìn đệ ấy một chút , có lẽ bởi vì cơ thể không chóng cự được nữa cơ thể bất giác phung ra ngụm máu lớn, nhìn vẻ mặt hoảng hốt là sao vậy, ta là tỷ tỷ của đệ người một mình đấu với oán quỷ đấy mà phung có miếng máu sao chết được, nhưng có lẽ ta sắp chết thiệt rồi. Ta mở miệng nói cố gắng phát ra tiếng" Ta thật sự rất vui khi gặp lại đệ lần nữa, nếu có thể ta vẫn mong có thể làm tỷ tỷ của đệ" có thể là vì còn chưa định hình nên khi tao nói câu đó đệ ấy bắt đầu hoảng hốt gọi tên ta. Nhìn ra sau lưng đệ đệ ta, đệ ấy không cảm nhận được người sau lưng mình thấy ta nhìn qua đó, một người giống khá giống với ta đang giơ ngón cái "ngươi yên tâm việc còn lại cứ để ta lo!" miệng nói vậy nhưng lại lấy ống tay áo lau nước mắt. Tự nhiên ta muốn gặp Nguyệt Nguyệt quá, cũng với dòng suy nghĩ đó ta đắm chìm vào giấc mộng ngàn thu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip