Chương 12. Nhìn lại kí ức

Trong căn phòng y tế nhỏ bé của trụ sở SIB, mùi thuốc sát trùng nồng nàn hòa quyện với không khí lạnh lẽo từ máy điều hòa, tạo nên một không gian vừa an toàn, vừa ngột ngạt, như thể thời gian bị mắc kẹt trong sự tĩnh lặng đầy căng thẳng. Ánh sáng trắng từ đèn neon treo trên trần hắt xuống, chiếu lên những bức tường trắng tinh, làm nổi bật từng chi tiết nhỏ trong căn phòng: chiếc giường y tế bằng thép lạnh lẽo, những thiết bị theo dõi nhịp tim kêu tít tít đều đặn, và một lọ hoa cúc trắng nhỏ đặt trên bàn cạnh cửa sổ, như một nỗ lực yếu ớt để làm dịu đi sự khắc nghiệt của không gian này.

Orm Kornnaphat nằm trên giường, mái tóc bạch kim rối bù xõa xuống gối, vài lọn tóc bết lại vì mồ hôi. Đôi mắt hổ phách của cô, thường sắc sảo và đầy sức sống, giờ đây mờ đi vì kiệt sức, nhưng vẫn ánh lên một nét kiên định không gì lay chuyển được. Tay áo xám nhạt của bộ đồ bệnh nhân trượt xuống, để lộ vết sẹo dài ngoằng trên cánh tay trái - một ký ức khắc sâu từ vụ cháy kinh hoàng mười lăm năm trước, như một vết khắc vĩnh viễn trên cơ thể và tâm hồn cô. Chiếc vòng tay đỏ cháy sém trên cổ tay phải, dù cũ kỹ và sờn màu, vẫn được cô giữ gìn như một báu vật, như thể nó là sợi dây kết nối với một quá khứ mà cô không thể quên.

Jaja đứng bên cạnh giường bệnh, ánh mắt sắc bén không rời màn hình thiết bị theo dõi, mái tóc nâu buộc cao gọn gàng, toát lên vẻ chuyên nghiệp lạnh lùng. Những ngón tay thon dài của cô lướt nhanh trên bảng điều khiển, kiểm tra các chỉ số với sự tập trung tuyệt đối. "Nhịp tim ổn định," cô nói, giọng trầm và rõ ràng, nhưng ẩn chứa một chút quan tâm hiếm thấy. "Thuốc gây ảo giác đã được trung hòa, nhưng tác dụng phụ có thể kéo dài vài ngày. N'Orm, em thấy thế nào?" Jaja quay sang nhìn Orm, đôi mắt nâu đậm ánh lên sự lo lắng, dù cô cố giấu nó sau vẻ ngoài cứng rắn.

Orm Kornnaphat nhếch môi, nụ cười yếu ớt nhưng đầy ý chí. Giọng cô khàn khàn, như thể mỗi từ đều phải đấu tranh để thoát ra khỏi cổ họng khô khốc. "Cảm ơn chị, P'Jaja. Em... ổn, chỉ là đầu óc vẫn như lạc trong sương mù." Cô đưa tay chạm nhẹ vào chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay, ngón tay lướt qua những sợi dây đã sờn, ánh mắt hổ phách dao động. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh ngọn lửa bùng cháy dữ dội, tiếng hét kinh hoàng và bóng dáng một cô bé nhỏ nhắn hiện lên trong tâm trí cô, rõ ràng đến mức khiến tim cô thắt lại.

Đứng dựa vào khung cửa, Ling Ling Kwong khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao giờ đây thoáng chút rối loạn, đầy lo lắng. Chiếc áo khoác đen bó sát làm nổi bật vóc dáng mạnh mẽ của cô, mái tóc đen tuyền buộc cao, để lộ gương mặt góc cạnh với đôi mắt sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu mọi bí mật. Bàn tay cô siết chặt chiếc vòng tay dệt mộc mạc trên cổ tay trái, những sợi dây cũ kỹ như mang theo cả một câu chuyện dài hai thập kỷ. Cô bước vào phòng, từng bước chậm rãi nhưng đầy quyết đoán, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên giường Orm. Ánh mắt cô khóa chặt vào đôi mắt hổ phách của Orm, như thể đang cố ngăn một cơn bão cảm xúc đang chực trào. "N'Orm, em không được làm tôi sợ như thế nữa," cô nói, giọng trầm, mang theo một chút run rẩy hiếm thấy. "Khi thấy em bất tỉnh trong căn hầm đó... tôi nghĩ mình sẽ mất em, lần nữa."

Orm Kornnaphat nhìn Ling Ling Kwong, ánh mắt hổ phách lấp lánh như ngọn lửa nhỏ, vừa ấm áp vừa mãnh liệt. "P'Ling..." cô thì thầm, giọng yếu ớt nhưng chứa đựng một sự chân thành sâu sắc. "Chị đã cứu em, một lần nữa. Em biết chị sẽ đến, như chị luôn làm." Nụ cười của cô, dù mệt mỏi, vẫn sáng lên, như một ngọn đèn trong bóng tối.

Jaja liếc nhìn cả hai, ánh mắt sắc bén thoáng dịu đi, như thể cô nhận ra khoảnh khắc này không thuộc về mình. "Tôi để hai người nói chuyện," cô nói, giọng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường trực, nhưng không còn gay gắt. "N'Orm, nghỉ ngơi đi. P'Ling, đừng để cô ấy nói quá nhiều." Cô quay người, bước ra khỏi phòng, khẽ khàng đóng cửa lại, để lại không gian yên tĩnh bao trùm, chỉ còn tiếng tít tít đều đặn của máy theo dõi nhịp tim.

Orm Kornnaphat chống tay ngồi dậy, dù mỗi cử động đều khiến cơ thể cô nhói đau. Cô nhìn Ling Ling Kwong, ánh mắt hổ phách sâu thẳm, như đang cố tìm kiếm một mảnh ghép còn thiếu trong ký ức. "P'Ling," cô bắt đầu, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. "Trong ảo giác... em thấy lại vụ cháy năm đó. Có một cô bé, ánh mắt sắc lạnh như dao, kéo em ra khỏi ngọn lửa. Cô ấy hét lên 'Chạy đi!' với tất cả sức lực, và rồi... em nghe ai đó gọi cô ấy là Sirilak trước khi cô ấy ngã xuống." Cô ngừng lại, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt dao động như đang chìm vào dòng ký ức đau đớn. "Là chị, đúng không?"

Ling Ling Kwong khựng lại, cơ thể cô như đông cứng trong khoảnh khắc đó. Đôi mắt sâu thẳm của cô thoáng run rẩy, như thể một cánh cửa bị khóa chặt hai mươi năm vừa bị chạm vào. Cô cúi xuống, nhìn chiếc vòng tay dệt mộc mạc trên cổ tay, ngón tay lướt nhẹ qua những sợi dây đã phai màu theo thời gian. "Đúng vậy, N'Orm," cô nói, giọng trầm như thì thầm, như thể mỗi từ đều phải vượt qua một bức tường vô hình. "Tôi là cô bé đó. Nhưng sau vụ cháy, tôi phải đổi danh tính để trốn khỏi một tổ chức tội phạm. Họ đứng sau vụ cháy ở trại trẻ mồ côi, và họ săn lùng những đứa trẻ sống sót. Tôi phải ẩn danh tính, trở thành Phantom Lotus, để không ai tìm ra tôi." Cô ngẩng lên, ánh mắt gặp đôi mắt hổ phách của Orm, và trong khoảnh khắc đó, mọi lớp vỏ bảo vệ dường như tan biến.

Orm im lặng, đôi mắt hổ phách lấp lánh xúc động. Cô đưa tay chạm nhẹ vào tay Ling Ling, ngón tay lướt qua chiếc vòng tay dệt, cảm nhận từng sợi dây thô ráp như chạm vào chính ký ức của hai mươi năm trước. "Chị giữ nó suốt ngần ấy năm," cô nói, giọng khàn khàn, nghẹn ngào. "Chiếc vòng tay em tặng chị... Chị là lý do em sống sót, P'Ling. Và là lý do em trở về đây, để tìm lại chị."

Ling Ling nắm chặt tay Orm, những ngón tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng, như sợ làm tổn thương cô thêm lần nữa. Ánh mắt sắc lạnh của cô giờ đây mềm mại, đầy lo lắng và một chút sợ hãi - thứ cảm xúc hiếm hoi mà cô để lộ. "N'Orm, tôi không bao giờ muốn em bị kéo vào chuyện này," cô nói, giọng run rẩy, như thể đang cố kìm nén một cơn sóng cảm xúc. "Khi thấy em trong căn hầm, bất tỉnh, xung quanh là mùi thuốc và những bóng đen lởn vởn... tôi sợ mình sẽ mất em lần nữa. Tôi không thể chịu nổi điều đó, không một lần nào nữa."

Orm mỉm cười, dù nước mắt lấp lánh trong đôi mắt hổ phách. Cô ngồi dậy, bất chấp cơn đau nhức khắp cơ thể, và kéo Ling Ling vào một cái ôm chặt. "Chị không mất em, P'Ling," cô thì thầm, giọng ấm áp nhưng kiên định, như một lời tuyên thệ. "Chị là lý do em sống sót, và là lý do em sẽ tiếp tục chiến đấu. Cùng nhau, được không?"

Ling Ling siết chặt cô, vòng tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng, như muốn bảo vệ cô khỏi cả thế giới. "Cùng nhau," cô nói, giọng trầm vang lên như một lời hứa khắc sâu vào tim. Họ ngồi đó, trong vòng tay nhau, giữa không gian yên tĩnh của phòng y tế, ánh sáng trắng lạnh lẽo dường như trở nên ấm áp hơn. Tiếng tít tít của máy theo dõi nhịp tim hòa quyện với nhịp thở đều đặn của cả hai, như thể thời gian đã ngừng trôi, đưa họ trở về khoảnh khắc mười lăm năm trước, khi ngọn lửa dữ dội không thể chia cắt họ. Trong căn phòng nhỏ bé ấy, giữa mùi thuốc sát trùng và ký ức đau thương, họ tìm thấy nhau một lần nữa, và lời hứa "cùng nhau" trở thành ngọn lửa mới, cháy mãi không tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip