🌻dhanyavaad🌻
"धन्यवाद"
Theo tiếng Hindi, nghĩa là "cảm ơn".
Cahaya nghĩ, cậu dường như chưa bao giờ được nghe hai từ "cảm ơn" đó. Ý là, những lần cậu nghe câu nói đó bằng một tông giọng mỉa mai như của lão Retak'ka, sau khi hắn ta ép Cahaya đưa sức mạnh ấy, cho là không tính đi. Những kí ức kinh hoàng ấy, Cahaya không muốn nhớ lại. Cậu ta sẽ phát điên nếu quay đầu trở về nơi đó.
Nên Cahaya sợ đối mặt với sai lầm. Nhất là những sai lầm chết người. Xui xẻo thay, ngay trong lần đầu tiên hiện diện đàng hoàng như một sức mạnh nguyên tố của BoBoiBoy, cậu đã mắc sai lầm, rất nặng là đằng khác. Chủ quan, đẩy bản thân và chủ nhân gặp nguy hiểm gần chết, phá tung căn phòng của Daun*, làm mọi người hốt hoảng suốt mấy ngày*. Mỗi lần tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi luôn cố gắng né tránh người khác. Cậu không biết phải đối mặt với sự thật như nào cả. Tự bản thân cảm thấy mình thật hèn nhát, nhưng còn hơn là bị chối bỏ, hay tệ hơn, là trở về nơi đó.
- Cahaya, tớ vào nhé? - Là tiếng của Tanah. Bây giờ có vẻ là tầm tối muộn, vì cậu thấy hôm nay hơi yên tĩnh so với mọi khi.
- Ừm.
Tanah nhẹ nhàng mở cửa, tay bưng khay bông băng với thuốc sát trùng. À, hôm nay là cậu ấy thay băng cho Cahaya. Mọi khi thường là Petir làm vì Tanah còn mải lo những đứa kia, nhưng hôm nay có vẻ ngoại lệ. Hèn chi không gian chung yên ắng bất thường, mọi người ngủ sớm à?
Bằng những thao tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc mà việc thay băng đã xong. Cahaya thật sự cảm thán trước sự chu toàn của Tanah, khi mà việc gì đến tay cậu ta cũng giải quyết nhanh gọn. Cậu chàng ánh sáng vô thức nhìn xuống bàn tay trắng xoá của mình, nó có mấy vết bỏng loang lổ, hậu quả của chiến đấu quá mức. Mang tiếng là con người "sáng dạ" nhất trong bảy nguyên tố, nhưng vừa xuất hiện đã gây ra một mớ hỗn độn. Với lòng tự tôn của mình, lỗi mình gây ra thì mình phải sửa chữa nó, mà sửa hơi quá, nên giờ cơ thể mới như thế này đây.
Có vẻ Tanah để ý mọi nhất cử nhất động của Cahaya và cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu quyết định ngồi xuống thay vì trả lại không gian riêng cho nguyên tố ánh sáng. Đây chắc là lần đầu tiên cậu gặp Cahaya, nên nguyên tố đất có phần tò mò hiếu kỳ. Lần đầu gặp mặt, cậu ta ngủ mớ suốt năm ngày, phá tanh bành căn phòng của chính mình, trú nhờ ở phòng của Daun cũng không yên*. Tanah đã từng cuống cuồng lên khi vừa tỉnh lại mà cậu ta cứ ngồi im thin thít không phản ứng gì, nhưng rồi nghĩ "chỉ là Cahaya mệt quá thôi" và tiếp tục chăm sóc mọi người như bình thường. Hôm nay đúng là điều kiện trời cho, tụi quậy phá bỗng dưng muốn ngủ sớm, nên cậu đã nhờ Petir đưa tụi nó đi ngủ, để cậu lo chăm sóc Cahaya, dù sao người bệnh cần ưu tiên hơn, mà cũng hiếm khi trò chuyện với người mới.
Mắt cậu ta có quầng thâm, mệt vậy mà lại không ngủ được sao?
- Cậu cảm thấy ổn không?
Dù Petir có kể về Cahaya, nhưng mình vẫn khá ngạc nhiên khi cậu ta khác xa một trời một vực so với lúc đầu xuất hiện. Trông như người trước mặt mình đang lạc vào một giấc mơ và mãi mắc kẹt ở đó.
Khi đang tính bỏ cuộc vì gọi mấy lần Cahaya không phản hồi lại, bất chợt nguyên tố ánh sáng cử động miệng.
- ...Cậu là...một trong những nguyên tố sơ khai... đúng không?
Cơ hội đây rồi!
- Có tớ, Petir với Angin là những nguyên tố sơ khai ở bên BoBoiBoy. Cậu đang tò mò về chủ nhân của chúng ta đúng không?
- Cậu ấy...là người như thế nào?
Một câu hỏi tủ với Tanah, và năm phút sau đó là tràng nói thao thao bất tuyệt về người chủ nhân trẻ tuổi. Bản thân Cahaya dần cuốn theo những câu chuyện mà nguyên tố đất kể say sưa. Những suy nghĩ rối ren trong đầu cậu bị quên lãng một chút. Chí ít thì lúc này, Cahaya đang tận hưởng việc thắc mắc của mình được giải quyết bằng một câu chuyện chắc phải dài cỡ cuốn tiểu thuyết mỏng. Và chìm vào giấc mơ.
Tối quá.
Không có ai cả.
"Tại sao cậu lại hành động vội vàng như vậy?"
Cahaya sợ bóng tối, khi mà ánh sáng bị nuốt chửng và bị vứt bỏ.
"Tại sao?"
"Cậu cảm thấy mình có xứng đáng với nghĩa vụ bảo vệ tôi không?"
Cahaya tỉnh dậy. Ngột ngạt, khó thở, như bị ai đó bóp nghẹt trái tim mình.
Đau quá.
----------------------------------
BoBoiBoy bất ngờ tỉnh giấc. Dường như việc ngủ quá nhiều khiến đồng hồ sinh học của bệnh nhân này thay đổi một chút. Nhìn quanh căn phòng lờ mờ sáng thì có vẻ đã nửa đêm. Từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bầu trời đen kịt, thi thoảng có vài chiếc drone tuần tra bay lướt qua để kiểm tra an ninh. Cũng phải, TAPOPS giờ đang trú nhờ TEMPUR-A mà.
Một bóng người lờ mờ xuất hiện cuối giường bệnh của BoBoiBoy. Trông y hệt cậu khi soi vào gương, với đôi mắt nâu, mái tóc bù xù có vệt trắng. Nhưng khuôn mặt trước mặt cậu nhìn mệt mỏi hơn nhiều, quần áo cũng khác.
Cahaya?
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không khí lúc này trông thật gượng gạo. Cahaya như muốn đào bới sâu trong đôi mắt nâu kia ẩn chứa điều gì. Cậu không biết phải mở lời ra sao cả. Đơn thuần chỉ muốn chấm dứt chuỗi giấc mơ dày vò bản thân mỗi ngày, và cứ thế xuất hiện rồi chẳng biết nói gì. Thật ngu ngốc.
- Chào, lần đầu tiên có một nguyên tố đứng trước mặt muốn gặp mình đó. Cậu khoẻ không?
BoBoiBoy cũng bối rối không kém, dù cậu có biết sơ sơ các nguyên tố đang cảm thấy thế nào, nhưng với người mới như Cahaya, thì thật bí ẩn quá.
- Cậu có thể giải thích những hành động của mình trước đó không?
Như đụng trúng con robot hỏng, Cahaya bất ngờ quỳ sụp xuống. BoBoiBoy tính chạm tay vào nguyên tố ánh sáng nhưng cậu ấy có vẻ không muốn, nên người anh hùng trẻ tuổi chỉ quỳ xuống trước mặt và lắng nghe.
- ...Tớ...tớ muốn thể hiện mình là người có ích....với cậu, với mọi người...nhưng...nhưng...tớ đã làm hỏng mọi thứ....tớ...phải...phải....chịu trừng phạt...
- Tại s-
- KHÔNG...!
Chưa nói hết câu, tiếng hét của Cahaya cắt ngang. Cậu ta vòng tay ôm lấy thân mình, lắc đầu quầy quậy với hai hàng nước mắt. BoBoiBoy hoảng hốt trước thái độ ngoài dự đoán, cứ đà này mọi người tưởng báo động mà làm náo loạn lên mất.
- ...này...chuyện gì-
- ĐỪNG BỎ TỚ ĐI, TỚ SẼ CHỊU TRỪNG PHẠT, CẬU MUỐN SAO TỚ CŨNG ĐÁP ỨNG! TỚ KHÔNG MUỐN QUAY VỀ ĐỊA NGỤC ĐÓ! TỚ SỢ LẮM!
- ...Cahaya...
- TỚ BIẾT LỖI CỦA MÌNH RỒI, ĐỪNG DÙNG OCHOBOT LÔI TỚ VỀ NƠI ĐÓ. TỚ SAI RỒI, TỚ BIẾT MÌNH SAI RỒI, TỚ XIN LỖI, TỚ XIN LỖI, TỚ-
- NÀY!
Tranh thủ giây phút Cahaya giật mình im lặng, BoBoiBoy nhảy vào ôm cơ thể run rẩy ấy. Cậu nhận ra, là chủ nhân của bảy nguyên tố nhưng đôi lúc bản thân cậu không phát hiện ra những bất ổn của các bản thể. Điển hình là nguyên tố đang hoảng loạn trước mặt đây.
- Tại sao cậu lại cố gắng chịu đựng mọi thứ như vậy. Cậu quên là trong chuyện này tớ cũng có lỗi hay sao? Nếu cậu phải chịu trừng phạt, thì tớ là người chịu chung với cậu, không phải sao?
Cậu biết không, tớ chưa hiểu lắm tại sao cậu lại nói "quay về nơi đó", nhưng tớ là chủ nhân của các nguyên tố, là anh em của các bản thể, nên...
Chủ nhân của bảy nguyên tố ngắm nhìn đôi mắt mệt mỏi ấy.
- Tớ không bao giờ bỏ rơi ai cả, nhất là những gì quý giá nhất trong lòng tớ. Nên tớ mãi mãi chấp nhận cậu, dù cậu mắc bao nhiêu sai lầm.
Nhẹ nhàng tháo đôi găng tay của bản thể ánh sáng, những vết bỏng xấu xí lồi lõm trên đôi bàn tay run rẩy. Khẽ nắm lấy đôi bàn tay người đối diện, BoBoiBoy nhớ ra mình cần nói điều gì. Bằng chứng của một người không khuất phục trước hoàn cảnh.
- Cậu nhớ không, khi chúng ta bị văng ra ngoài vũ trụ lần thứ hai, dù đã mất ý thức, nhưng cậu vẫn cố gắng dùng chút sức mạnh ít ỏi còn lại để tồn tại thay tớ, bảo vệ tớ. Những vết bỏng ấy đã nhắc nhở tớ, rằng cậu đã cố gắng đến thế nào để tớ an toàn. Cảm ơn cậu, Cahaya.
Như những vết sẹo trên đôi bàn tay này, mình mãi mãi không quên.
Trong tiếng oà khóc nức nở của Cahaya, cậu biết rằng, đây là hai từ "cảm ơn" đầu tiên cậu được nghe, từ một người mà bảy nguyên tố hằng trân trọng. Con người này, cậu sẽ thề suốt đời bảo vệ, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
------------------------------------
Những chỗ mình để dấu (*) là chi tiết trong fanfic "5 days" của CerisEire, nhưng là phiên bản khác, sẽ update trong thời gian tới.
Hi guys, mình đang chết trôi với rất nhiều deadline, nên không biết được mình có thể duy trì viết fic được bao lâu nữa. Mong là mình sẽ có nhiều thời gian hơn để làm những việc mình muốn.
Cảm ơn em pé @CerisEire đã đồng hành cùng chị panic với những idea mới và sụ rồ điên thất thường của người chị già này. Cùng nhau cố gắng nhé ;;-;;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip