text 10

Chap này H nhẹ, chưa có đoạn kết nên đừng mong chờ quá

Ngôn ngữ mang tính chất 🔞, không áp dụng lên người thật, nếu cảm thấy không thoải mái hay phản cảm về nội dung này thì xin hãy rời fic đừng cmt những bình luận toxit, nếu sốp thấy sốp sẽ xóa

______________________________________

Joong nhìn thằng bạn mình nhếch môi cười nhạt rồi hờ hững quay lưng đi. Những bóng đèn nhỏ loe loét không đủ tỏa sáng cả dãy cầu thang lên sân thượng, tạo nên một bầu không khí âm u, buồn tẻ và vắng lặng.

Sân thượng của quán bar là một nơi bí ẩn, không phải vị khách nào cũng biết đến nó.

Đôi chân dài của Joong sải từng bước trên cầu thang, theo bản năng và sự nhạy cảm của từng xúc tơ, loài nhện có thể cảm nhận được có ai đó đang bám theo mình, dù họ rất cẩn thận.

"Anh theo tôi đến đây để làm gì?" Đôi mắt của Dunk híp lại đầy sự cảnh giác, trầm giọng hỏi người phía sau.

Bàn tay thả lỏng bên hông không biết từ khi nào đã siết chặt lại, tư thế chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết mối nguy hiểm tìm đến.

Joong nhìn người phía trước đầy sự phòng bị về phía mình, hắn cười nói "Sao? Nơi đây chỉ một mình cậu được quyền đến à?".

Trong câu nói pha một chút hàm ý khiêu khích.

Nhìn gương mặt nam tính của đối phương cảm thấy quen thuộc cực kì, Dunk cố lúc lại trong trí nhớ thì mới nhận ra đây là con mồi của mình. Thấy con mồi tự sa vào lưới, đáy mắt cậu tỏ vẻ xem thường, ánh nhìn giễu cợt trả lời "Đúng là không phải chỉ mình tôi có quyền ở đây, nhưng kẻ theo bám đuôi tôi từ dưới sảnh bar lên đây thì chỉ có một mình anh."

Joong vẫn giữ nét cười hỏi tiếp "Có thể phát hiện ra tôi bám theo em lên đây, bản năng phòng bị của em tốt thật đấy. Nhưng tại sao lại không ý thức được sự nguy hiểm của bạn em bên dưới?".

Bạn của mình "gặp nạn" mà đối phương vẫn giữ nét mặt bình tĩnh như thế, không màn quan tâm tới mà lên đây hóng gió, hắn cảm thấy người này là một kẻ vô tình nên nảy sinh hứng thú càng mãnh liệt.

Vô tâm vô phế mới thích hợp làm bạn tình của hắn. Đến lúc chia tay, chỉ có như thế mới không quỵ lụy hắn, hắn cũng không cần lo đối phương bị tổn thương rồi đeo bám hắn.

Dáng vẻ Dunk vô cùng dung dung nói "Chuyện bạn tôi thì để nó tự giải quyết. Tôi lại nghĩ người gặp nguy hiểm là bạn anh mới đúng."

Joong nheo mày, khó hiểu "Em có ý gì?".

Dunk nhún vai "Thì cho anh lời khuyên đó, thay vì để tâm bạn tôi như vậy thì anh nên lo lắng cho bạn anh đi."

Nói rồi Dunk quay lưng đi như chưa có chuyện gì. Joong cười khẽ, nối bước theo Dunk lên sân thượng. Tuy không nói nhưng cậu vẫn chưa bỏ đi sự cảnh giác, vì cậu cảm thấy cực kì khó chịu với ánh mắt đang khóa chặt trên người mình.

"Đôi mắt của anh cứ dán lên người tôi như thế không sợ tôi móc nó ra à?".

Joong vẫn nhìn Dunk rất chăm chú, khi nghe thế thì chỉ cười nhẹ "Em đẹp đến nổi người khác không thể rời mắt đấy em biết không?".

"Biết, nhưng những người đó điều bị móc hết mắt rồi".

Joong cứ ngỡ Dunk đùa nên không nhịn được mà cười lớn.

"Thế hả? Tôi có nên vui khi bản thân vẫn bình an đứng đây không người đẹp?".

Hắn không biết rằng hắn nên cảm thấy may mắn, vì lời nói của Dunk không hẳn chỉ là lời đe dọa.

"Người đẹp sao?" Dunk cười nhẹ, bất ngờ nhìn vào mắt Joong, rồi nhìn xuống môi hắn, cuối cùng lại trả ánh nhìn vào mắt hắn như hình tam giác. Sau đó bâng qua hỏi.

"Vậy anh nói xem... tôi đẹp theo kiểu nào?".

Đôi mắt Dunk di chuyển trên gương mặt Joong như thôi miên, hắn vô thức bị cuốn theo nó "Em mang một vẻ đẹp... rất bí ẩn."

Sự bị ẩn của loài nhện độc.

Dunk tiến sát lại, ghé vào tai hắn thì thầm "Vậy... anh có muốn khám phá sự bí ẩn này không?".

Giọng nói như có như không truyền qua không khí vào tai, Joong tạm thời bị mất phương hướng không nhận ra khoảng cách kì lạ giữa hai người, hắn mơ hồ sa vào lưới theo sự dẫn dắt của Dunk.

"Chờ tôi." Dunk nhếch môi, rời đi. Đến khi quay lại thì trên tay đang cầm hai chai bia. Cậu đưa cho hắn một chai.

"Vừa hay tôi đang có hứng chơi game anh chơi cùng tôi chứ?" Vừa nói Dunk vừa bước đến lan can sân thượng ngồi, ngón tay thuần phục khui nắp chai bia.

"Tôi luôn sẵn lòng chơi cùng người đẹp." Joong bước đến ngồi kế bên Dunk.

"Em muốn chơi trò gì?" Hắn cũng tự mở nắp bia cho mình, vẻ mặt mong đợi hỏi.

"Câu hỏi nhanh. Không phải anh muốn biết rõ về tôi sao?".

Dunk bắt đầu bằng cách uống một ngụm bia, giả vờ hỏi "Anh tên gì?".

"Joong Archen Ayin." Hắn cũng uống, hỏi lại "Còn em?".

"Dunk Natachai Boonprasert."

...

"Anh là cố tình theo tôi lên tận đây?".

"Không chối cãi."

...

"Tiêu chuẩn bạn trai của em?".

"Sao? Anh muốn làm bạn trai của tôi à?".

"Trả lời tôi đi."

"Chưa có."

"Chưa có?".

"Tôi chưa từng yêu ai nên tạm thời chưa có."

...

"Còn anh? Tiêu chuẩn người yêu là gì?".

"Người như em."

...

"Tôi hôn em được không?".

Từng ngụm rượu xuống bụng, chai bia cũng đã cạn đáy, bất tri bất giác, Dunk cũng nhuốm ít men say, hai má đã bắt đầu ửng hồng, cậu mang theo hơi thở thơm ngát hương rượu, thản nhiên nhìn Joong một cái.

Đôi mắt giả vờ thêm một chút cảm vị mông lung mê ly, giọng nhàn nhạt hỏi "Anh chỉ muốn hôn tôi thôi sao...?"

Joong thừa nhận rằng, Dunk có một đôi mắt rất đẹp. Đôi mắt ấy tựa như biển đêm được ánh trăng xanh chiếu rọi, sâu không thấy đáy, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm, nhiều lúc hắn vô thức chìm sâu vào nó không thoát ra được, ví dụ là như bây giờ...

Ít nhất là ngay bây giờ hắn cũng không muốn thoát khỏi hố đen ấy, như một ma thuật khiến hắn chỉ muốn giam mình vào nó.

Dunk cười khẽ trong lòng, từng ngón tay cậu tự nhiên cởi từng nút áo somi của đối phương ra, luồng vào trong, đặt ngay vị trí trái tim trong lồng ngực, nhẹ nhàng cảm nhận.

"Tim anh đập mạnh quá... như ham muốn của tôi vậy."

Lòng bàn tay ấm nóng như mang lấy gió đêm hòa vào từng tế bào cơ thể hắn, nhưng bị điện giật, cả người hắn tê dại. Nếu bây giờ hắn không nổi lên dục vọng thì chứng tỏ hắn quá kém cỏi.

Cảm nhận được từng lớp biểu bì trên da thịt đối phương bắt đầu chuyển động, Dunk áp sát tới, như bao bọc lấy con mồi không cho nó cơ hội chạy trốn.

"Anh có muốn làm tình với tôi không?".

Hơi thở quyến rũ mang theo mùi bia thơm nồng chạy vào khoang mũi Joong, giữa bầu không khí ám muội hoocmon giống đực bị kích thích, hắn chính thức đánh mất lý trí.

Đâu có con mèo nào chê mỡ dậng tận miệng.

Joong không nói câu nào, như cá đớp mồi hôn lấy đôi môi căng hồng đang hé mở. Dunk không phản kháng cứ thế mà thuận theo hắn, cậu vốn không có kinh nghiệm gì trong chuyện này, nên nụ hôn từ đầu đến cuối do hắn làm chủ dẫn dắt.

Mút môi, đá lưỡi, hơi thở hai người như hòa làm một.

Joong bế Dunk đi qua dãy hàng lang tối mịch, le lói ánh sáng vàng nhạt của những bóng đèn bên đường.

Cửa phòng vừa đóng, Joong nhìn người trong lòng thì thầm.

"Dunk... em hết cơ hội để hối hận rồi."

Dunk không nói gì cả, em vòng tay ôm cổ hắn, nhướng người hôn nhẹ lên môi Joong. Đối mặt với ánh mắt mong chờ của hắn, em dùng sự khiêu khích đáp trả lại hắn.

Em nhướng mày, ánh mắt như biển sâu bây giờ đã nhuốm đậm hương sắc của dục vọng, ướt át như một tiểu hồ ly hứng tình, đầy mê hoặc và quyết rủ.

Đầu lưỡi em lướt nhẹ qua môi hắn như một sự mời gọi khiến cho Joong si mê, như lạc vào một ma trận thiên đường.

Joong bế lấy Dunk đi về phía giường.

Đêm hôm ấy em không biết bản thân trải qua như thế nào. Chỉ cảm nhận được cơn bão cát bất chợt kéo tới.

Ban đầu thì chầm chậm nhẹ nhàng, dần dần thì mạnh bạo cuốn trôi hết mọi thứ đi. Em mệt lả người, ngủ quên lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip