Chương 19: Quá khứ

Khách sạn nơi nghi phạm Đường Lỵ Giai ở lại nằm ở phía Tây cách đại học Phúc Kiến không xa, khoảng hai mươi phút lái xe ô tô và ba mươi lăm phút nếu đi phương tiện công cộng.

"Sao vậy?" Từ Sở Văn vừa lấy lời khai của lễ tân cùng nhân viên phục vụ, đúng là tối hôm ấy Đường Lỵ Giai không ra người một giây nào mà chỉ gọi một chai rượu vang loại nhẹ vào khoảng hơn 21 giờ một chút.

"Phát hiện trong xe ô tô của Tống Hân Nhiễm là bông tai tối hôm trước khi mất tích cùng hai sợi tóc lạ, đang đợi kết quả khám nghiệm. Chuyển Tống Hân Nhiễm sang nghi phạm đặc biệt, yêu cầu lệnh triệu tập." Trần Kha đáp, đút điện thoại vào túi quần quay người đến xe ô tô.

"Chứng cứ của Đường Lỵ Giai quá chặt chẽ, lại trong giai đoạn khẩn cấp như vậy Tống Hân Nhiễm bị phát hiện... Chúng ta tìm thêm manh mối, ngày mai chúng ta quay về sớm một chút."

"Vậy là tối nay là thời gian rảnh có đúng không?" Từ Sở Văn sáng mắt nhìn cô, nghe nói chợ đêm gần đây có rất nhiều món ăn ngon, nhất định Từ Xuẩn một lần trong đời phải đi.

"Không được chạy khỏi trong bán kính 2km kể từ đại học Phúc Kiến, 8 giờ sáng mai xuất phát em muốn đi đâu thì đi." Trần Kha nói xong muốn tìm khách sạn ở qua đêm tắm rửa một trận.

"Này, đi chơi ai lại đi một mình như vậy cơ chứ?" Từ Sở Văn túm áo Trần Kha.

...

Đám khói bốc lên từ quầy thịt nướng, một ông chú béo mập phất quạt ngồi bên hiên hút thuốc lá. Đèn lồng đầy màu sắc treo trong khu chợ thẳng hàng thi thoảng lại đung đưa trong gió, người ra vào tấp nập đứng trước từng quầy trên tay là những món đồ ăn, đồ chơi đủ loại màu sắc.

"Mau thử cái này Trần Kha!" Từ Sở Văn đã nói câu này lần thứ mười hai trong buổi tối này, kéo áo cô đến trước cửa tiệm bánh trứng thơm nức mùi bơ.

Trần Kha nhìn chiếc bánh đầy chất béo mà nhăn mặt, có biết bao nhiêu calo trong đấy vậy?

"Không ăn."

"Chị chán quá nha, một mình em ăn vậy." Từ Sở Văn nói, hai miếng đã ăn xong chiêc bánh, ánh mắt như rada dò tìm xung quanh bán kính 50m này còn chỗ nào mình chưa đi qua không.

Đột nhiên ánh mắt cô nhóc lướt qua một hàng người phía kia, có chút sửng sốt kéo áo Trần Kha.

Cảm tưởng Trần Kha chỉ cần mua áo chất liệu kém một chút là đã bị xé rách như khô gà.

"Lại sao nữa? Chị không có hứng ăn uống gì hết, mau về thôi." Cô bất mãn nâng tông giọng, trong đầu bây giờ chỉ muốn đấm người trước mặt một trận.

"Không có, kia có phải, có phải Trịnh Đan Ny không nhỉ? Cả cái cô gái đáng ghét hay đi cùng em ấy nữa."

Trần Kha quay phắt ra: "Đâu?"

"Kia kìa, cái người đang ăn sủi cảo đó, kia, ể đâu mất rồi?!" Từ Sở Văn chỉ thấy một ông chú béo núc ních đi qua, đột nhiên lại không thấy hai người kia đâu nữa.

"Đồ khùng.", Trần Kha chịu hết nổi cốc đầu Từ Xuẩn, Trịnh Đan Ny xin nghỉ đi thăm người ốm thì làm sao có thể ở đây được cơ chứ.

"Không phải, là thật mà! Đan Ny còn cùng một cô gái tóc vàng cam ăn chung đĩa sủi cảo nữa!" Từ Sở Văn dụi mắt, không thể nào mà ở đây lại gặp ảo giác được.

Mẹ cô nói gặp ảo giác về ai chứng tỏ đang khao khát người ấy rất nhiều. Không thể nào cô thích Trịnh Đan Ny được, em ấy quá hung dữ đi.

Đừng nói cô thích cái cô nàng họ Diệp gì đấy đi nha? Có cái rắm ấy, có phải thành quỷ cũng không thích người ta đâu!

"Chị mày đây thực sự quá mệt rồi, nhà ngươi muốn chạy đi đâu thì chạy hai mươi phút nữa có mặt ở đây, được không?" Trần Kha phất tay mau đuổi Từ Sở Văn đi.

Từ Sở Văn bĩu môi chê Trần Kha già rồi nhanh chóng chạy đến cuối phố tham gia vào dòng người đang túm tụm ở chỗ kia. Trần Kha đến một quán nước ngồi xuống chiếc ghế con chỗ kia, nhìn đủ loại người đi qua đây.

Đột nhiên trong xe của Tống Hân Nhiễm có khuyên tai của Tả Tịnh Viện, hơn nữa trước khi mất tích còn xảy ra xô xát nơi đông người, chứng cứ đều hướng về Tống Hân Nhiễm một cách quá rõ ràng rồi đi?

Đường Lỵ Giai bị trầm cảm hai lần vào năm 2016 và 2019, lý do đều không quá rõ ràng. Tả Tịnh Viện cùng Đường Lỵ Giai là người yêu cũ, với Tống Hân Nhiễm thì chính là mập mờ không quan hệ.

Trần Kha mở trong điện thoại vốn muốn gọi cho Hứa Quảng Sơn kia dò hỏi một chút, một bà cụ tiến đến khẽ đụng vào người Trần Kha giọng nói run run giơ lên thùng bánh.

"Cô gái, có thể mua giúp ta vài chiếc bánh được không?"

"Xin lỗi, không..." Trần Kha muốn nói lại cảm thấy có gì không đúng.

Giọng nói này nghe có chút quen quen, nếu không phải bà cụ kia cúi xuống để lộ ra từ phần má đến mang tai có vết sẹo lớn thì chắc Trần Kha sẽ mãi mãi không bao giờ nhận ra được người ấy là ai.

"Dì, dì Phạn?" Trần Kha quay người qua, nhìn trước mặt bà cụ cũng đã ngờ ngợ ra cô.

"Kha Kha?"

...

Trần Kha cắn một ngụm bánh nhìn dòng người đi qua, bà cụ ngồi bên cạnh cô đã mở lời trước: "Hóa ra có một ngày ta sẽ thấy được cháu một lần nữa, trông trang phục của một người cảnh sát chính nghĩa."

Dì Phạn có thể nói chính là người đã nuôi Trần Kha lớn từ sau khi cha mẹ cô mất, một người hàng xóm xót thương cho cô gái bé nhỏ cô độc. Từ sau khi Trần Kha lên thành phố cũng chưa từng gặp lại bà, đã hơn mười năm rồi.

"Cũng là thùng bánh của dì nuôi cháu lớn, sao có thể quên." Trần Kha lau lau tay, ánh mắt nhìn dì Phạn cũng dịu đi vài phần.

Ngón tay bà cụ kia hơi run run móc trong túi áo trong của mình một chùm chìa khóa, khó khăn lấy trong đó một chiếc chìa khóa đã ngả sang màu vàng do thời gian đưa cho cô.

Trần Kha: "?"

"Đây là chìa khóa nhà cháu, không định về thăm hai người họ sao?"

Trần Kha thoáng chốc ngẩn ra, phải rồi, cô còn có nhà cơ mà? Căn nhà ba người ấm áp nay lại thành một nơi lạnh lẽo không muốn đến, nơi đựng những kỷ niệm một thời của Trần Kha.

"Ta cũng thường lau dọn bên đó, chỉ là không đụng đến đồ của bố mẹ cháu, cũng không biết có bị bám bụi bẩn vào không..."

"Bà vất vả rồi, nếu có thời gian cháu sẽ đến đó." Trần Kha ngay lập tức lảng tránh về chuyện này, móc trong ví ra ba tờ 100 tệ đưa cho bà.

"Quan hệ chúng ta đã xa lạ đến mức này rồi sao? Còn nhớ chính rổ bánh này mà ta nuôi cháu lớn, nợ cũ nợ mới cũng phải tính một lần chứ nhỉ?"

"Dì Phạn, cháu không có ý đó. Cháu..." Trần Kha mím môi.

"Về thăm bọn họ đi, coi như là trả nợ ta từ trước đến nay. Con chim cũng phải biết đường bay về tổ, huống chi còn là con người, Khúc mắc trong lòng cháu ta có thể hiểu, nếu không rút cái gai ra có khi cháu còn đau hơn nữa." Dì Phan nói xong đứng dậy ôm thùng bánh đi, khuôn mặt già nua thoáng xót xa.

Một đứa trẻ đáng thương, cực kỳ đáng thương.

Trần Kha bất động trên ghế đẩu nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, vòng tay cùng chìa khóa đều rõ ràng trong mắt cô đến đau đớn.

Trần Kha cởi vòng tay ra nhìn vào vết sẹo của mình, ánh lửa bập bùng như hiện hữu trước mặt mình, chỉ cánh nhau một cánh cửa nhưng lại không thể làm gì cả, bất lực đến vô vọng chỉ biết gào thét.

"Trần.. Kha đội trưởng." Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ đằng sau Trần Kha cũng theo đó mang ký ức của cô quay về thực tại.

Người vừa gọi Trần Kha là một cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hoa, hai mái tóc được thắt hai bên trông có vẻ rất đáng yêu, chỉ là ở nơi hỗn độn khói bụi ngập tràn như thế này lại có vẻ không xứng.

"Cô vừa gọi tôi?" Trần Kha thắc mắc hỏi cô gái kia, nhìn ra đằng sau cô gái đó lại thấy mái tóc ngắn chói mắt kia, Trịnh Đan Ny đáng lẽ ra phải đi thăm người ốm.

"Hi, chị cũng ở đây sao?" Trịnh Đan Ny mím môi cười gượng, thật là, đã bảo đừng qua đây rồi mà Diệp Thư Kỳ còn cố chấp như vậy. Lần này không bị chị ấy chửi một trận thì nàng chính là heo.

"Không phải đi thăm người ốm sao?" Trần Kha nghiêm mặt lại nhìn Trịnh Đan Ny khiến nàng có chút chột dạ mà tránh đi đôi mắt sắc lẹm của cô.

Giỏi, Đản Đản giờ đã có thể nói dối được rồi.

Diệp Thư Kỳ ngơ ngác nhìn hai người, cảm thấy bản thân thật giống như dây cao su bọc hai đầu nguồn điện, chỉ không cẩn thận đứt một chút xíu thôi thì chính là nổ tung máy móc.

"Thì... đi ăn... đi thăm người xong hết rồi tôi chỉ vô tình đi qua đây thôi." Trịnh Đan Ny còn cố ý kéo áo Diệp Thư Kỳ đi nhưng có lẽ đầu óc Diệp Thư Kỳ có thể chính là đang bảo trì không sử dụng được.

"Thăm ai cơ? Không phải chúng ta đi du lịch sao, em còn muốn thăm ai à? Đúng rồi, Trần đội trưởng, em từng phỏng vấn chị một lần không biết chị còn nhớ không? Không sao để em giới thiệu lại em là Diệp Thư Kỳ,..." Diệp Thư Kỳ ngưỡng mộ nhìn Trần Kha trước mặt, cuối cùng cũng có thể gặp lại chị ấy rồi!

Trần Kha miễn cưỡng gật đầu cùng Diệp Thư Kỳ chào hỏi, ánh mắt vẫn dính chặt vào người Trịnh Đan Ny.

...

Trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát, Đại Tiểu Kiều nhìn người phụ nữ khuôn mặt nghiêm túc ngồi trên ghế đầy cứng ngắc, ánh mắt mệt mỏi lộ rõ vẻ lo lắng cùng sợ hãi.

"Tống tiểu thư, cô cùng Tả Tịnh Viện là gì?"

"Bạn học đại học, cùng làm một dự án nên có thể gọi là đồng nghiệp đi." Tống Hân Nhiễm thích ứng với môi trường khá tốt, tâm lý gang thép.

"Không hơn mối quan hệ bạn học? Tôi thấy hai người có chút thân." Tiểu Kiều nói.

"Không, chúng tôi chỉ là bạn."

"Vậy trước khi Tả Tịnh Viện mất tích, có thông tin cho rằng hai người xảy ra xô xát trong quán rượu, có phải đúng không?"

Tống Hân Nhiễm trào phúng cười: "Dự án lớn như vậy cậu ấy thay đổi cũng không nói cho tôi, lại thêm chút men rượu vào nên không kiểm soát được đầu óc, cũng không có nghĩa sẽ nghi tôi bắt cóc cậu ấy?"

"Chuyện này không đủ để tôi bắt cóc nổi cậu ấy, hơn nữa tâm lý phòng bị của cậu ấy rất lớn, người lạ khó bắt chuyện cùng cậu ấy."

Đại Tiểu Kiều nhìn nhau có chút khó hiểu, ánh mắt không giấu nổi tò mò: "Tâm lý phòng bị rất lớn?"

Tống Hân Nhiễm nói: "Đúng là cậu ấy rất hay phòng bị không vì lý do nào, bên cạnh Tả Tịnh Viện còn có người bảo vệ cậu ấy, người khác khó mà chịu nổi."

"Trong xe của cô có hoa tai của Tả Tịnh Viện, cô nghĩ như thế nào?"

"Không phải các người nghĩ tôi là hung thủ? Nói thật, nếu tôi là hung thủ một sợi tóc tôi cũng sẽ không để lại chứ đừng nói vật lớn như hoa tai, còn nữa hôm đến quán rượu tôi không đi xe riêng, nó được bảo trì quán xe trong thành phố."

Đại Kiều như nhận ra thứ gì đó, vội vàng gọi một cuộc điện thoại. Từ bé đến giờ chưa bao giờ Tiểu Kiều nhìn thấy chị mình như thế cả.

__________ 

Ú òa tui đã quay trở lại!!!

Dạo này có chút bận nên không thể đăng thường xuyên. Độc giả yên tâm, tui sẽ không drop chỉ là có chút lười hoi  ヾ(  ̄O ̄)ツ


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip