tập 2.20 : Tìm thấy anh rồi, tình yêu bi thương
Ba mươi năm đã trôi qua kể từ ngày Eun Tak ra đi.
Cuốn sổ sinh tử cuối cùng cũng đến tay Thần chết. Hình phạt dài dằng dặc của anh ta đã đến ngày đặt dấu chấm hết. Ở trong ngôi nhà anh ta lưu lại một thời gian rất dài này, sau khi thu dọn xong hành lý, Thần Chết mở cuốn sổ sinh tử cuối cùng ra.
Kim Sun. Cái tên mà Thần Chết không ngờ đến làm anh ta rưng rưng nước mắt. Sunny đã bảo cô sẽ không báo tin gì cho anh, bây giờ tin tức của cô lại đến theo cách này. Thần Chết cầm sổ sinh tử đi ra ngoài phòng khách. Yêu Tinh cũng đang đứng đó, chờ tiễn Thần Chết đi làm lần cuối. Thời gian qua, trong sự chờ đợi dài đằng đẵng của anh có Thần Chết nên cũng vơi bớt đi phần nào sự chán chường.
“Anh đi mạnh giỏi nhé.”
“Còn anh ở lại bình an nhé.”
“Dù là ở trong dòng thời gian nào hay dưới hình hài nào đi nữa, anh cũng phải hạnh phúc đấy.”
“Thời gian qua tôi đã sống rất tốt. Anh đừng làm mưa rơi xuống đấy.”
“Đừng lo. Ly biệt là cái nghiệp muôn kiếp của tôi rồi.”
Nói thì nói như vậy nhưng vành mắt Yêu Tinh vẫn đỏ lên. Đây là ngày Thần Chết trả hết tội lỗi rồi thanh thản rời đi, đáng ra anh phải cười mới đúng. Nhưng tiễn Thần Chết đi, Yêu Tinh vẫn không ngăn được cảm giác đau lòng. Đã từng có lúc anh ta là vua của anh, bây giờ là bạn của anh. Yêu Tinh mong rằng kiếp sau Thần Chết cũng sẽ xuất hiện. Đọc được tâm trạng của nhau lúc này, cả hai người không ai nói thêm điều gì nữa mà chìm vào im lặng hồi lâu.
“Lát nữa anh hãy đến quán trà nhé. Tôi muốn thử làm trái quy tắc một lần xem sao. Đằng nào cũng sắp phải đi rồi.”
Thần Chết mặc một bộ vest đen được ủi thẳng thớm đẹp hơn lúc bình thường. Cánh cửa quán trà mà anh ta khắc khoải chờ đợi cuối cùng cũng mở ra, một bà lão bước vào. Là Sunny. Khoảnh khắc bước chân vào trong, cô lập tức trở lại dáng vẻ là Sunny thời trẻ Thần Chết biết. Thần Chết nhìn cô bằng đôi mắt rưng rưng. Trông cô vẫn như trước, vẫn là dáng vẻ làm anh ta rung động, làm anh ta rơi nước mắt. Sunny nở nụ cười nhàn nhạt với anh.
“Anh chẳng già đi chút nào cả. Vẫn đẹp trai như thế. Anh có khỏe không?”
“Em bảo sẽ không báo tin tức gì cơ mà.”
“Em quên mất đấy. Người đàn ông mà em hẹn hò là thần chết, không thể ngờ tin tức lại được truyền đi theo cách này.”
“Anh nhớ em.”
“Cái đấy em biết.”
Sunny cũng rất nhớ Thần Chết. Cả Thần Chết lẫn Sunny, trong suốt thời gian sống ở kiếp này, họ chỉ có thể nhớ thương nhau. Thần Chết cẩn thận nắm lấy bàn tay của Sunny rồi lôi chiếc nhẫn ngọc từ trong túi ra. Anh ta trao trả chiếc nhẫn cho Sunny, người từng nói kiếp này đừng gặp lại nhau nữa.
“Anh vẫn muốn được một lần đeo nó cho em thật tử tế. Xin lỗi em, vì khi đó đã đeo nhẫn cho em thật thô bạo.”
Chiếc nhẫn vừa như in vào ngón tay Sunny. Sunny rưng rưng bật khóc. “Em rất nhớ anh,” lần này đến lượt Sunny bày tỏ.
“Sunny là người chết cuối cùng anh dẫn đi đấy.”
“Vậy à. Vậy thì kiếp sau chúng ta sẽ thế nào nhỉ? Chúng ta liệu có thể có một cái kết hạnh phúc không?”
“Đây là cuộc đời thứ ba của Sunny.”
Cô không thể tự nhìn thấy cuộc đời mình. Hai cuộc đời trước cô đã biết rồi. Vì vậy đây có thể là cuộc đời thứ ba, mà cũng có thể là cuộc đời cuối cùng. Đôi mắt hai người long lanh nhìn nhau. Kiếp sau, gặp lại Sunny một lần nữa, khi đó bằng sự chân tình, anh ta muốn tạo nên một đoạn kết hạnh phúc trọn vẹn với cô.
Yêu Tinh đang đứng bên ngoài cửa sổ của quán trà. Đôi mắt anh và Sunny chạm nhau.
“... Muội vẫn không thèm để đại huynh này vào trong mắt.”
Vừa vui mừng, vừa đớn đau, lại vừa tiếc nuối, những cảm xúc ấy trộn lẫn vào nhau. Sunny nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía đại huynh đã lâu không gặp.
“Có thể gặp được huynh như thế này rồi mới ra đi, muội vui lắm.”
“Tất cả là nhờ huynh chọn đúng bạn mà chơi đấy.”
“Thật xin lỗi vì để huynh lại mà ra đi trước. Huynh hãy giữ gìn sức khỏe nhé. Một lúc nào đó... chúng ta lại gặp nhau nhé.
“Phải hạnh phúc đấy, đồ xấu xí nhà ta.”
Yêu Tinh chuyển lời chào tạm biệt đến Sunny với đôi mắt cay xè. Thần Chết nắm lấy tay Sunny rồi hai người cùng nhau đứng dậy. Cả hai cùng chào Yêu Tinh lần cuối, sau đó bước ra ngoài cánh cửa, hai người tươi cười nhìn nhau rồi bước lên bậc thang.
Cách đây cũng lâu rồi, thông qua Sunny, Yêu Tinh đã nhìn thấy được tương lai của hai người bọn họ. Có lẽ cảnh tượng ấy chính là kiếp sau. Không còn bất kỳ buồn thương nào, dáng vẻ hai người cùng tươi cười rạng rỡ hiển hiện trước mắt Yêu Tinh. Cứ mỗi năm khi thả đèn ở chùa, anh lại thầm cầu nguyện cho muội muội và vị vua của anh có thể gặp lại nhau và chung sống hạnh phúc ở kiếp sau. Nguyện ước ấy sẽ trở thành sự thực Kiếp sau của hai người bọn họ, nhất định sẽ có một đoạn kết hạnh phúc trọn vẹn.
***
Cả muội muội, cả bằng hữu, cả Cô Dâu của Yêu Tinh đều đã rời đi chỉ còn lại một mình anh trơ trọi, cô độc bước đi trên cánh đồng hoa kiều mạch. Đã qua không biết bao mùa mưa nắng. Quàng lên cổ chiếc khăn màu đỏ mà Eun Tak để lại, dạo bước trên những chiếc lá phong đỏ anh từng cùng Eun Tak bước lên, dù tuyết phủ hay mưa rơi, Yêu Tinh vẫn tiếp tục băng qua thời gian. Anh đang chờ Eun Tak của cuộc đời thứ hai xuất hiện. Cô sẽ đến bên anh dưới hình hài nào, sẽ xuất hiện ở đâu, anh đều không biết. Yêu Tinh cứ ôm cảm giác thấp thỏm đó mà đau đáu chờ đợi.
Từ thời Goryeo cho tới tận bây giờ vẫn như thế, cứ vài chục năm trôi qua, Yêu Tinh lại di chuyển nơi ở một lần. Vốn dĩ anh cũng đã quen với cuộc sống như vậy. Những người ở bên cạnh anh cũng đổi thay theo thời gian đến cả Deck Hwa ngây ngô và ngỗ nghịch một thời giờ cũng đã trở thành ông của anh. Sau khi trở thành một ông lão, cậu lại giới thiệu cháu trai của mình cho anh. Anh vẫn chưa thể quen được với nỗi buồn thương trước cái chết của ai đó. Yêu Tinh vẫn lang thang, vẫn cô đơn một mình, nhưng anh đang sống cuộc đời chờ đợi Eun Tak. Dù không có Eun Tak, anh vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục tỏa sáng.
Cháu trai của Deok Hwa dần lớn lên, trưởng thành rồi lại chẳng mấy chốc đã là một ông lão, tiếp tục ở bên anh. Ông nhìn thấy Yêu Tinh đang lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài thì cúi đầu hỏi anh.
“Đại nhân, ngài đi đâu thế ạ?”
“Tôi chỉ đi dạo một chút thôi.”
“Hãy tránh con đường lớn ra ạ. Hôm nay có đám học sinh từ Hàn Quốc sang du lịch nên sẽ hơi ồn ào.”
Nghe ông nói vậy, Yêu Tinh gật đầu rồi đi ra khỏi khách sạn.
Cả Praha, cả Paris đều rất tốt nhưng khách sạn ở Quebec là chốn anh lưu lại lâu nhất. Bởi đây là nơi lưu giữ nhiều kỷ niệm với Eun Tak. Phong cảnh trên bình nguyên rộng thênh thang không khác biệt lắm so với lúc Eun Tak còn sống. Những tấm bia mộ có hơi cũ đi, trong khi một số tấm bia mộ khác lại được dựng thêm.
Yêu Tinh ngồi dựa vào tấm bia mộ cũ của bản thân, rồi mở sách ra lật từng trang. Cơn gió mát lành thổi qua mơn man gò má. Yêu Tinh dời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn phong cảnh xung quanh. Cho dù có nhìn vào lúc nào, hình dạng có chút khác biệt theo từng ngày của những đám mây màu sắc của bầu trời khi mặt trời lặn đều thật đẹp. Vì quang cảnh rất đẹp, nên Yêu Tinh càng nhớ thương những gì đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Yêu Tinh nghe thấy thật rõ ràng tiếng kim giây tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ mà Eun Tak tặng anh. Các giác quan của anh trở nên nhạy bén. Bào tử của cây bồ công anh do ai đó thổi tới từ từ bay đến trước tầm mắt của Yêu Tinh. Bằng một nét mặt dịu dàng, bóng hình xuất hiện phía sau lưng Yêu Tinh đang chầm chậm chớp mắt. Xung quanh bóng hình ấy, bào tử cũng rơi xuống la đà hệt như những bông tuyết trắng.
Yêu Tinh quay lại nhìn. Là Eun Tak.
Eun Tak mặc bộ đồng phục, đi xuống từng bước một từ phía trên ngọn đồi. Eun Tak ở cuộc đời thứ hai có tên là Park So Min, còn anh vẫn là Kim Shin. Yêu Tinh đứng bật dậy.
“Làm gì có bi thương nào kéo dài đến ngàn năm vạn năm. Cũng làm gì có tình yêu nào kéo dài đến ngàn năm vạn năm.”
“Tôi bỏ một phiếu có!”
“Em bỏ phiếu cho bên nào? Tình yêu? Hay bi thương?”
“Tình yêu bi thương.”
Một ngày mà cứ như thể cả ngàn năm. Anh đã trải qua cả ngàn năm cứ lặp đi lặp lại như thế. Eun Tak thật sự đã giữ lời hứa. Eun Tak nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt không rời khỏi Yêu Tinh. Từ vành mắt của cô, nước mắt đong đầy chực rơi xuống.
Nhìn Eun Tak như vậy, đôi mắt Yêu Tinh cũng nóng ran lên. Anh trìu mến trông theo từng bước chân của cô.
Eun Tak tiến đến trước mặt anh, cất tiếng gọi anh bằng giọng nói nghẹn ngào.
“Chú ơi.”
Từ trong đôi mắt của Yêu Tinh, những giọt nước mắt tuôn rơi.
“Chú biết tôi là ai chứ?”
Yêu Tinh chậm rãi gật đầu.
“Cô dâu đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi.”
H Ế T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip