Chuyện số 15
Tiêu Chiến sinh ra trong gia đình không mấy hạnh phúc , mẹ mất sớm . Bố lại nhanh chóng cưới vợ mới , bà ta tên Ngô Cẩm vài tháng sau đó bà ta mang thai với bố của anh . Còn anh thì đến 24 tuổi đã phải kí giấy kết hôn với con trai của Vương Gia , là Vương Nhất Bác
Hầu như anh nghĩ khi kết hôn với cậu thì có thể hi vọng gửi gắm một chút yêu thương từ đáy lòng nhưng cậu lại căm ghét anh , vì trước đó cậu có cô bạn gái cũng là mối tình đầu vì nghe tin cậu sắp gả cho người con trai khác liền kiếm cớ chia tay . Vương Nhất Bác lúc đó vô cùng tuyệt vọng lại đẩy hết tội lỗi lên Tiêu Chiến , sau khi kết hôn được không lâu mỗi tháng anh lại phải về nơi kia để họp mặt gia đình . Ở Vương Gia anh không mấy vui vẻ , Vương Nhất Bác liên tục uống rượu rồi lại dẫn tình nhân về nhà , có hôm cậu không kiềm chế được mà lôi anh ra đánh cho một trận hả dạ rồi bỏ đi
Sinh hoạt của anh trong căn nhà đó chỉ vỏn vẹn hai chữ " tẻ nhạt" sáng dậy nấu bữa sáng sau đó lại dọn dẹp nhà , đi siêu thị mua đồ . Đến trưa thì đợi cậu về ăn cơm , nghỉ trưa được 1 tiếng rồi lại làm quần quật đến tối , khi cậu về thì mời ăn tối sau đó đi rửa bát , úp bát , dọn nhà thêm lần nữa rồi mang đồ đi giặt mới đi làm việc , làm việc trên máy tính đến 12 giờ đêm mới đi ngủ
Vương Gia có quy định khắc khe , là ăn phải đợi người kia về rồi mới được ăn . Đi tiệc nhất định không được thiếu một người , muốn ngủ thì phải đợi người kia về mới được ngủ
Anh thì sợ làm mất lòng người trong nhà nên hôm nào Vương Nhất Bác không về là anh không được đụng đũa , vì cũng quen rồi nên mỗi khi lên cơn đau dạ dày cũng có thuốc mà uống vào
Cuộc sống cứ ngày qua ngày...
Đến khi một hôm anh vì cậu mà đỡ cho cậu hai phát đạn , trong đầu Nhất Bác lúc đó nghĩ người này chết đi thì đáng biết mấy nhưng nghĩ lại vẫn phải gấp gáp ôm anh đến bệnh viện
Anh lúc đó trong lòng cậu , mắt nhắm hờ khoé miệng vẫn còn máu chảy ra , toàn thân lạnh dần . Dùng ánh mắt yêu thương trân quý mà yếu ớt nhìn cậu
-Nhất Bác...
Anh gọi cậu nhưng cậu không trả lời , ánh nhìn cũng không có . Thì ra anh mới nhận ra bản thân rất dơ bẩn trong mắt cậu
" Xin lỗi"
Anh nhập viện gần một tháng mới xuất viện , cả tháng đó cũng không thấy bóng dáng Nhất Bác đâu chỉ có Dì Vương đến chăm anh
- Dì Vương , dì không cần hằng ngày đến thăm cháu đâu , cháu...
- Cháu ngoan , đừng khách sáo , thằng nhóc đó không thương cháu nhưng dì và bác cả ông nội bà nội vẫn rất thương cháu nên cháu đừng buồn . Cũng như đừng để nặng trong lòng
-Vâng...
- Nhóc Tiểu Vương đi công tác rồi nên không thăm cháu được
Khi anh xuất viện , hôm sau Vương Nhất Bác liền về . Cậu vừa mở cửa thì thấy anh đang ngồi trên ghế đợi cơm cậu
Anh thấy cậu về , mắt sáng long lanh chạy qua chỗ cậu cúi xuống tháo giày cất nó vào tủ tháo vớ , cởi lẫn áo khoác ra cho cậu
- Mời cậu ăn cơm
Cả hai người ngồi xuống ghế , ăn từng chút một , đồ ăn trên bàn vơi đi nhanh chóng , anh ăn không nhiều chủ yếu toàn Nhất Bác ăn
Ăn xong thì Nhất Bác sang thư phòng anh mang chén bát đi rửa rồi lại mang quần áo đi giặt
Nghĩ lại anh ta vừa xuất viện mà làm việc nhiều như thế...
Nhất Bác tự nhiên lại nói đến Tiêu Chiến cậu lại cảm thấy bực mình sau đó vào thư phòng làm việc
——mấy tháng sau—-
Trải qua biết bao nhiêu chuyện , Vương Nhất Bác đã có chút đối xử với anh tốt hơn trước . Hôm nay cậu phải đi công tác bên Úc ba ngày , còn anh thì bị ba mình gọi về Tiêu Gia
Sáng sớm tiễn cậu đi , sau đó bắt taxi về nhà . Chân có chút run vì lạnh , từ từ bước vào nhà . Vừa đến phòng khách thấy mấy người họ cười nói vui vẻ , thấy anh tới thì tỏ vẻ lạnh nhạt
Anh kéo ghế ngồi xuống , chỉ là không nói gì . Ăn xong thì bị gọi lên phòng ba anh nói chuyện với ông ta , trong lúc nói chuyện , anh cãi lời ba anh mà bị ăn tát không ít . Ngô Cẩm bên ngoài lén nghe được , bà ta mở cửa bước vào mang thêm một chút điểm tâm cho ba anh
- Mày cút về phòng đi , tối tao nói tiếp
Bà ta cười khinh anh một cái , đẩy anh ra khỏi phòng khóa chặt cửa lại . Còn anh thì lững thững về phòng , bên mặt bị tát mấy cái đã sưng lên . Anh trùm chăn kín người nằm xuống , tiếng nức nở nghẹn chặt trong lòng , toàn thân run rẩy trong chăn ấm
Kể từ sáng đến tối muộn anh chưa hề ra khỏi phòng , cứ trùm chăn kín mít vậy mà bảo vệ lấy mình khỏi những thế lực ngoài kia . Cậu em trai tên Tiêu Thiên vào phòng kêu anh lên gặp Tiêu Việt (ba Tiêu Chiến)
- Anh mau dậy đi , ba kêu anh lên phòng nói chuyện
Lát sau nhanh chóng anh đã có mặt trên phòng , nghe lời sai khiến từ ba anh có chút làm quá , cãi được vài câu thì bị tách trà nóng ném vào người , mảnh sứ cứa vào da làm anh chảy máu . Tàn bạo hơn là sau đó ba anh lôi anh ra sân lấy xích khóa chân anh lại , lấy roi đánh cho anh một trận
" Ba cũng không cần con , ba cũng không cần mẹ nữa"
- Mày nằm đó đến chết luôn đi
Ông ta hừ lạnh rồi bỏ đi , mặc anh đang run rẩy nằm dưới đất , người toàn vết roi dài ngắn màu đỏ máu hiện lên , mấy vết mảnh sứ cứa vào bị roi đánh thêm nên bị tét ra tớimáu chảy lại nhiều . Ngoài trời đổ tuyết , thổi ập vào thân thể nhỏ bé kia , chân bị xích không mở được . Ám ảnh lúc nhỏ lại hiện về , lúc nhỏ anh không nghe lời cũng toàn bị xích như thế này
Nằm mê man dưới đất đến sáng vẫn chưa ai xuống nhà , anh ngồi co ro người vì lạnh , chân cứng đờ đỏ ửng lên . Trên người chỉ có lớp áo mỏng manh , chân bị xích không cử động được mà tê liệt hoàn toàn . Đến tối Ngô Cẩm đi qua chỗ anh , thấy anh đang gục vào đầu gối mà ngủ , bà ta xách một xô nước tạt vào người anh , bị tạt nước nên anh liền tỉnh , tầm nhìn có chút choáng thấy Ngô Cẩm đang bụm miệng cười
- Nhìn mày bị xích thấy tội quá đi , hahaaha
Bà ta sau đó bỏ đi , toàn thân anh thấm nước cộng với thời tiết bên ngoài đang rất lạnh . Người anh lại không ngừng run lên , ho khan vài cái . Đến đêm thì anh phát sốt , Vương Nhất Bác cũng vừa đi công tác về hỏi người trong nhà anh đi đâu rồi . Họ nói anh đi về Tiêu Gia mấy ngày nay rồi vẫn chưa về , bà Vương cũng vừa đi ra bảo cậu tới Tiêu Gia đón anh về
Đến nơi , trời tối muộn lại đổ tuyết , cậu không hỏi không chào đi thẳng vào phòng đi ngang qua sân thì thấy anh ngồi ở đó . Cậu lại gần mới nhận ra anh bị xích chân lại như thú nhỏ , áo quần xộc xệch rách vài đường , cậu có thể nhìn thấy rõ mấy vết roi bầm tím cùng với mấy vệt máu khô . Cậu đưa tay lay anh dậy
" Nóng quá"
- Lại phát sốt
-Ưm...ư~
Anh trong cơn mê cứ lẩm bẩm không tỉnh được , cậu nhìn áo anh bị thấm nước bây giờ còn ẩm mà bết vào da . Cậu tức giận đùng đùng , đi lên thư phòng của Tiêu Việt đập đập cửa mấy cái
- Cái gì....à Vương Thiếu , tôi xin lỗi
Ông ta bị nửa đêm nửa hôm đang say giấc bị gọi dậy đương nhiên cũng tức giận không kém , chạy ra mở cửa định chửi cho vài hiệp ai ngờ lại là Vương Thiếu Gia , Vương Nhất Bác
- Chìa khóa mở xích khóa chân cho Tiêu Chiến ở đâu?
Ông ta nghe thấy liền biết bị phát hiện , quay đầu tìm khắp phòng đưa chìa khóa cho Nhất Bác . Cậu nhận được chìa khóa liền rời đi
Tiêu Chiến có phần tệ hơn , muốn hôn mê luôn rồi . Cơ thể nóng hầm hập , chân lạnh toát . Cậu nhanh chóng mở xích khóa , bế anh lên ôm vào lòng
" Người này nhìn kĩ lại một chút ai ngờ lại gầy đến vậy"
Cậu rời khỏi Tiêu Gia , đem anh vào xe để anh nằm ở hàng ghế sau phủ cho anh cái khoác của cậu . Trở về Vương Gia
1 giờ sáng
Vương Nhất Bác về đến Vương Gia , bản thân cậu vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn phải mang anh lên phòng . Mẹ cậu đi ra thấy tình trạng Tiêu Chiến không ổn tiến tới sờ trán , cảm nhận anh phát sốt
- Tiểu Vương nếu con không chăm được cho Tiêu Chiến thì đưa mẹ , mẹ chăm nó cho
- Không cần , mẹ để con chăm anh ta
Cậu nói xong bế người đang nằm trong lòng đi thẳng lên phòng
Cậu đặt anh nằm xuống giường lau người cho anh rồi dán thêm miếng hạ sốt sau đó đắp chăn cẩn thận , thay cho mình bộ đồ thoải mái rồi đem laptop ngồi kế bên vừa làm vừa canh khoảng 1 tiếng thì đỡ anh dậy uống nước một lần
Nhìn người kia ngủ không ngon , hai mày cứ chau lại khó chịu , mũi khọt khẹt phát ra tiếng
. Cậu một tay gõ bàn phím một tay luồn vào tóc xoa đầu cho anh
Lúc muốn ngủ thì bị công việc đè cho ngạt thở còn thêm một con thỏ đang ốm nằm kế bên...
3 giờ sáng
Cuối cùng cũng xong việc , nếu cậu làm xong việc rồi thì mai không cần phải đến công ty nghỉ ở nhà một hôm cũng khoẻ ra phết
Người kia đã chìm sâu vào giấc rồi , cậu cũng chăm chút lau người thay cho anh bộ quần áo ngủ mới , nằm trên giường nhét người kia ôm vào lòng sợ nếu cậu để ở ngoài anh sẽ bị gió Bắc thổi về làm đóng băng mất
—————
Sáng dĩ nhiên Tiêu Chiến dậy trước , chỉ còn sốt nhẹ không như hôm qua . Toàn thân anh được bao bọc bởi Sư Tử
- Dậy rồi à?
Anh không đáp chỉ nhìn cậu , mắt anh có ý cười nhưng sâu trong nó là hoảng sợ dâng cao . Cậu thấy còn rất sớm nên kéo anh vào lòng gói chặt lại
- Ngủ thêm chút tôi còn mệt
- Cảm ơn cậu
Anh nói
- Cảm ơn gì?
- Cảm ơn vì đã giúp tôi trong thời gian qua
- Biết rồi , ngủ đi
Cậu sờ trán anh lần nữa chỉ còn âm ấm một chút
Cậu ấn đầu anh vào ngực không muốn nghe nữa . Anh vì hơi ấm của cậu mà dần chìm vào giấc
———
Hôm sau vì công việc nên cậu phải đi từ sáng sớm , trời rất lạnh nhìn anh run rẩy trên giường có chút không muốn đi , lại gần anh sờ má anh một chút hôn lên vầng trán mịn , mang theo luyến tiếc mà rời đi
Tối cậu trở về thấy anh vẫn còn để đèn đợi mình có chút buồn cười , nay sẵn tiện trên đường về cậu lại ghé mua ít bánh ngọt cho anh
Cậu khoá cửa lại đặt bánh lên bàn , tháo giày cởi áo khoác , lấy bánh ra dụ thỏ
Đưa bánh trước mũi anh , anh ngửi được mùi bánh ngọt liền tỉnh ai ngờ là cậu
- Đói à ?
- Ừm
- Ăn tạm đi tôi đi nấu
- A~không cần đâu tôi nấu được
- Ngồi im đó
Cậu trừng mắt với anh , anh sợ hãi ngồi xuống giữ bánh trên tay . Cậu cười một cái , ai ngờ trêu thỏ lại dễ đến vậy
- Tôi nói giỡn đấy , anh ăn bánh đi
Anh ăn thử một miếng , bánh không quá ngọt lại có cốm nhiều màu sắc rắc lên
- Ngon không ?
- Ngon
Anh đưa dấu like cho cậu
- Này anh không biết tôi kị like đấy à ?
Anh nghe liền cười nhạt đổi sang thả tim
- Vậy thì được
Hai người ngồi cười vui vẻ với nhau, lát sau cậu đi nấu mì cho cả hai
- Cậu ăn rau mùi không ?
- Không tôi không ăn được , nó kinh tởm lắm
- Ò
Hai người ăn xong cậu lại tranh đi rửa bát , anh thấy lạ thiệt mà cũng không biết hỏi làm gì , mắc công cậu kêu anh phiền . Anh ra ghế ngồi một chút ai ngờ ngủ quên lúc nào
Cậu rửa bát xong thấy anh ngủ rồi , bế anh vào phòng đắp chăn lại . Cậu đi tắm rửa , xong lau người cho khô rồi vào nằm với anh kéo anh lại nhét sâu ở trong lòng phủ chăn lên
"Kiểu này không ấm thì chỉ có thể là nóng thôi..."
Cậu như cánh bướm mà hôm lên môi nhỏ của anh thì thầm
- Ngủ ngon ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip