Phần ba (End)
Koushi-san anh về rồi!"- Vừa mở cửa bước vào nhà, Koushi đã bị nó ôm lấy, anh cúi xuống ôm chọn nó vào lòng, xoa xoa tấm lưng đang run rẩy của nó.
"Tobio ngoan, sao em lại khóc?"
"E-em..mơ thấy anh bỏ em..hức..hức..rồi khi tỉnh dậy em không thấy anh đâu hết!"- Nó nức nở ôm lấy anh, anh cười trừ bế nó lên rồi ôm nó vào người, nó vòng tay qua cổ anh, gục mặt vào hõm cổ anh mà hít lấy mùi nắng còn vương lại nơi góc áo. Anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu nâu sẫm đang dần bạc màu, vỗ vỗ tấm lưng nhỏ bé đang run lên từng hồi của nó
"Anh xin lỗi vì đã bỏ em một mình, Anh sẽ không bỏ em đâu Tobio"- Koushi khẽ thì thầm bên tai nó, chẳng đời nào anh bỏ nó đâu, anh chỉ sợ... người bỏ đi là nó. Thấy người thương bé nhỏ trong lòng mình vẫn không ngừng run rẩy, anh chẳng biết làm gì ngoài việc vỗ về nó.
*Em ơi em chớ đừng lo
Anh đây vẫn mãi ở bên em mà
Dẫu cho gió ngược, đường suôi
Anh đây vẫn sẽ về nhà cùng em*
Anh cứ ngồi đó vỗ về nó hồi lâu, nó dần bình tĩnh lại ngước nhìn lên anh với khuôn mặt lấm lem nước mắt. Anh phì cười, lau đi những những giọt nước mắt còn đọng lại nơi hàng mi dài. Nó lần nữa vùi cơ thể nhỏ bé của mình vào lòng anh
"Koushi-san đừng bỏ rơi em nhé?"- nó cất tiếng, cất chất giọng khàn khàn non trẻ mà hỏi anh. Anh nâng mặt nó lên, cúi xuống dùng trán mình đụng vào trán nó, đôi bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay bé xíu của nó
"Ừ, anh sẽ không bỏ rơi Tobio đâu, anh sợ Tobio sẽ bỏ rơi anh hơn!"
"Em sẽ không bỏ anh đâu!"-Nó trả lời một cách chắc nịch, anh nở một nụ cười thật tươi, hôn lên trán nó rồi bế nó lại giường.
"Hứa rồi đấy, nào... ya, anh kể chuyện cho em nghe nhé?"
"Dạ"-Nó gật đầu trả lời rồi nằm trong lòng anh nghe anh kể truyện, anh nắm lấy tay nó xoa lên mái tóc mềm và bắt đầu kể
"Em có từng nghe đến Miền Đất Hứa? Nó là nơi Thiên Chúa dành tặng cho con cái người, nơi ta có thể sống thật hạnh phúc trong tình thương của Ngài. Ngài luôn tha thứ cho những con chiên lạc biết tìm đường về, Ngài tha thứ cho những ai lầm lỗi nhưng biết sám hối-"
"Vậy làm sao ta tới được đó ạ?"- Anh đang kể thì nó chen ngang vào, anh ngẫm nghĩ một hồi rồi chỉ lắc đầu.
"Vậy nó có giống với Thiên Đường không ạ?"- Nó lại lần nữa ngây ngô hỏi anh, anh mỉm cười gật đầu đáp
"Anh nghĩ là nó giống vậy đấy"
"Vậy em muốn tới đó, em muốn đi cũng anh. Nhưng mà nếu giống Thiên Đường thì ông cũng ở đó ạ?"- Nó ngước mắt lên nhìn anh, chợt anh đứng hình một chút, anh nhẹ ôm lấy nó vào lòng xoa nhẹ lên tấm lưng của nó
"Anh không biết nữa!"
Nó không nói gì chỉ vòng tay qua ôm lấy anh, vòng tay của nó thật nhỏ bé nhưng chẳng sao cả, vì chỉ cần là vòng tay của nó thì dù nhỏ hay lớn anh đều thấy thật ấm áp.
*vòng tay em không cần quá lớn, chỉ cần đủ ôm chọn trái tim anh*
Cả hai ôm lấy nhau, sưởi ấm tâm hồn nhau rồi cũng thiếp đi từ khi nào chẳng hay. Những ánh trăng sáng đang đua nhau ôm lấy bầu trời đêm tuyệt hảo, bỗng có một ánh sáng lẻ loi soi rọi nơi cả hai đang ngủ. Phải chăng ánh sáng ấy là vị quân nhân già đang ôm lấy hai đứa "con thơ" của mình?
.
.
Cuộc sống của cả hai cứ như thế nhàn hạ mà trôi qua, những tưởng cuộc sống này sẽ kéo dài mãi mãi nhưng rồi...
"Ngày 13/6/1889 Nhật Bản rơi vào Đế Quốc Mỹ, các cuộc bạo loạn xảy ra khắp mọi nơi, hàng ngàn người phải chết oan. Mẹ già mất con, con thơ mất mẹ hiền, vợ mất chồng... gia đình chia cách bởi chiến tranh"
Koushi đưa nó đi trốn, căn nhà của ông cũng đã bị chúng cướp mất rồi. Giờ đây cả hai chẳng còn chốn để đi, người lớn nắm lấy tay người nhỏ chạy đi muôn phương tìm kiếm sự sống, bởi lẽ nơi này giờ đây chẳng khác gì địa ngục. Thế rồi cuộc đời chớ trêu thay
"Tobio em sao rồi?"- Koushi lo lắng nhìn nó, nó lại phát bệnh rồi, giờ đây nó yếu lắm. Cơ thể gầy gò, hốc hác. Đôi má phúng phính ngày nào giờ đã chẳng còn nữa. Nó yếu ớt nhìn anh, nắm lấy đôi bàn tay đang run lên vì nó, xoa xoa lên mu bàn tay anh nó khẽ thì thầm
"Em xin lỗi Koushi-san!"
Mắt nó ngấn nước, đôi mắt tựa viên ngọc được bao bởi nước mắt nhìn tựa cả ngàn tinh tú cư ngụ, nhưng nó không hề đẹp bởi lẽ anh thích đôi mắt hay cười của nó hơn. Anh nhẹ lau đi giọt nước mắt nơi hàng mi, hôn lên mí mắt rồi xoa nhẹ đầu nó
"Đừng xin lỗi, ngủ đi nhé anh đi mua thuốc cho em!"- Anh nhẹ hôn lên trán nó, nó gật đầu rồi thiếp đi. Anh rời khỏi căn lều tạm bợ ấy, đôi tay anh nắm chặt những đồng tiền lẻ còn lại, tiến vào hiệu thuốc nhỏ
"Bán cho cháu một liều thuốc SgKg ạ?"
Bà ấy lấy cho anh một liều thuốc, anh gửi tiền cho bà thì...
"Bằng này không đủ!"- Bà ấy hét lên, dựt lại liều thuốc trong tay anh
"Chẳng phải trước đây chỉ có vậy thôi sao?"
"Trước đây là trước đây, còn bây giờ thì khác, bán như trước thì tao lấy gì mà ăn"
"Nhưng xin bà, chỉ lần này thôi, em con đang rất cần thuốc nếu không nó sẽ chết mất"- Anh nắm lấy tay bà ấy cầu xin nhưng chẳng được, bà ấy hất mạnh tay anh rồi đuổi anh khỏi hiệu thuốc. Tay anh nắm chặt lại, cắn môi kiềm nước mắt.
"Sống chết mặc bay đó không phải là chuyện của tao!"
*điều đáng sợ nhất không phải là chiến tranh, mà điều đáng sợ nhất chính là sự vô cảm của người với người*
Anh chạy nhanh vào hiệu thuốc dựt lấy liều thuốc rồi chạy biến khỏi đó. Anh chạy thật nhanh mặc cho đôi chân bị những viên đá đâm vào khiến nó rướm máu. Dừng lại nơi chiếc lều nhỏ, anh thở dốc, cố gắng ổn định lại nhịp thở rồi mới đi vào. Anh vào căn lều rồi ngồi nhìn nó, chạm nhẹ vào trán nó thì thấy đã đỡ sốt. Nó khẽ mở mắt, có lẽ do sự đụng chạm của anh
"Anh xin lỗi, anh làm em thức giấc rồi!"
"Không ạ!"
Anh đỡ nó ngồi dậy, rồi nhanh chóng lấy thuốc cho nó uống. Anh ngồi kế bên nó còn nó tựa đầu vào lòng anh, chứ thế một ngày lại trôi qua. Bệnh nó ngày càng chở nặng và rồi
"Koushi-san, đêm qua em đã mơ thấy ông!"- Anh nghe nó nói thế thì giật mình, lòng anh chợt hiện lên một nỗi bất an. Anh ôm chặc lấy nó, nó khẽ đưa tay chạm vào má anh.
"Koushi-san đừng khóc nhé!"- Anh nắm lấy đôi tay bé nhỏ đang chạm vào má mình, nước mắt cứ thế rơi xuống, anh khóc nó cũng khóc, bởi lẽ cả hai đều biết tương lai sẽ thế nào.
Hôm sau, nó bảo muốn đi ra biển mặc cho cơ thể đã chẳng còn sức. Anh miễn cưỡng gật đầu đồng ý, anh cõng nó ra biển vào sáng sớm ngắm nhìn mặt trời đang dần đi lên. Nguyên ngày cả hai chỉ ngồi dưới một tán cây rồi kể chuyện nhau nghe. Người người nhìn vào sẽ tưởng họ đang vui vẻ lắm, nhung thật chất trong tim họ giờ đây đang nứt nẻ từng hồi.
Ánh chiều tà đang đổ dần xuống, anh cõng nó trên lưng như lần đầu gặp mặt nhưng không phải về nhà, mà lại đi một cách vô định. Anh cõng nó đi khắp nơi rồi cuối cùng là dừng lại nơi hòn đá cao ở ven biển. Hơi thở nó yếu dần đi, nó vẫn ở trên lưng anh ôm chặc lấy cơ thể anh, nó đang cố cảm nhận những hơi ấp trên cơ thể anh
"Koushi-san em buồn ngủ quá, em ngủ chút nhé rồi ngày mai em sẽ tỉnh dậy!"
"Tobio ngoan ngủ ngon nhé... Khi em tỉnh dậy là sẽ tới Miền Đất Hứa"
"Anh hát cho em nghe được không anh?
"Ừ anh hát
Hittsumewa ai
Anata to watashi wahitotsu
Futatsu meni negai
Anata wa anata watashi wa watashi
Mittsu meni omoi
Ana..ta wa na-naani
Watashi.... w-wa naani"
Anh hát cho nó nghe như nguyện vọng của nó, anh cố bình tĩnh mà hát nhưng rồi hai câu cuối như bị nghẹt lại, khó khăn lắm anh mới hát được thành lời bởi...
..... Tobio mất rồi... nó chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ Vĩnh hằng.
Anh không còn cảm nhận được tiếng nó thở, hay nhịp đập yếu ớt nơi tim nó. Anh cố nuốt nước mắt vào trong rồi nở một nụ cười gượng ép
"Ngủ ngon nhé Tobio, anh yêu em!"
Ánh hoàng hồn đỏ rực đổ xuống trên hai người họ, anh cõng nó cất bước đi nhưng không phải là vô định mà hướng về căn nhà của ông để lại. Dừng chân nơi căn nhà đổ sụp, anh nhẹ nhàng để nó nằm chiếc giường cũ kĩ, rồi bước ra khỏi nhà. Koushi dùng tất cả số tiền để dành trong ống heo của ông tặng cả hai, có thể gọi là may mắn khi lúc đó anh đã bỏ quên nó và càng may khi nó không bị phát hiện. Anh đi mua cho nó một bộ đồ thật đẹp, rồi mau cho nó một cỗ quan tài nhỏ.
Đưa về nhà, "tân trang" lại cho nó, anh bế nó ra đặt nó vào chiếc quan tài rải đầy hoa đang được đặt trên một Đống củi. Koushi nhìn nó lần cuối, đưa tay xoa nhẹ má nó, khẽ cúi xuống hôn lên trán nó rồi khó khăn đóng nắp quan tài. Anh bật que lửa thảy vào Đống củi, ngọt lửa nhanh chóng bùng lên, Koushi ngồi đó nhìn đống lửa đang thiêu cháy người con trai anh thương một đời. Tới lúc này đây anh mới bật khóc, mặc cho cố gắng kìm nén ra sao thì nước mắt cũng mất tự chủ mà rơi xuống. Koushi cắn chặt môi dưới đến mức bật cả máu, ánh mắt anh nhìn sâu vào ngọn lửa, ngọn lửa đỏ rực như hoàng hôn ban chiều. Koushi ngồi đấy căn ngọn lửa, ngọn lửa cùng ánh sáng của ánh trăng đang ôm lấy anh... nhìn anh thật cô đơn biết bao, bởi lẽ giờ đây anh chẳng còn ai nữa.
Mãi đến gần sáng ngọn lửa mới tắt đi, Koushi lấy một chiếc hũ nhỏ hốt lấy tro cốt của Tobio vào, còn những tro còn lại thì chôn dưới gốc cây anh đào đang nở rộ. Koushi đứng dậy ngoái lại nhìn căn nhà lần cuối rồi bước đi, anh tiến ra mộ của ông đào một lỗ nhỏ rồi chôn hũ tro cốt của Tobio xuống.
"Con xin lỗi vì không chăm sóc tốt cho Tobio, giờ đây xin ông chăm sóc cho thằng bé!"
Koushi quỳ gối xuống trước mộ ông, gập đầu ba cái rồi đứng dậy, nhìn lại lần cuối rồi cất bước ra đi. Ánh bình minh chiếu rọi xuống con đường anh đang đi... một con đường mới anh phải đi, con đường không có ông và cũng chẳng có người anh thương một đời.
*giờ đây anh sẽ xuôi theo dòng đời nghiệt ngã bởi anh chẳng còn nơi để về, bởi nơi ấy mãi chẳng còn em*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip