#3. Đi quán nét và cái kết

Warning: chuyện hoàn toàn CÓ THẬT, rất mong có sự đồng cảm.

Chuyện là mình là dân Wattpad từ năm lớp 4 rồi mọi người ạ.

Nhưng mà hồi đó mình không có trong fandom Undertale như bây giờ mà là bên Fairy Tale mọi người ạ.

Hồi đó là mình không có đồ điện tử như máy tính hay điện thoại như bây giờ, một phần là ba mẹ mình hông cho, phần còn lại là...ở nhà trọ.
Lúc đó là anh hai mình có được một cái máy tính rồi, mà ổng là túa keo kiệt nên ổng nhất quyết hông cho mình mượn, hông cho đụng luôn vì sợ mình làm hư của ổng...
  Cái mình buồn, mình tủi, mình tự an ủi mình...cho tới khi mình biết tới " Quán Nét ".

Lúc đó mình có để ý thấy có mấy đứa bạn lớp mình từng rủ mình đi tới quán, nhưng mình từ chối vì một vài lý do. Cái tụi nó cũng ừm rồi đi, nhưng mà tụi nó không biết là mình lén đi theo xem.

Là cái quán này lúc trước nó gần trường mình á mọi người, nên cũng có nhiều bạn hay tới đó chơi lắm. Mình thử lén nhìn vô, thấy màn ảnh bùng màu lấp lánh ánh cầu vồng nên đâm ra thèm, muốn đi thử.

Nhưng mà lâu lắm mọi người, mình suy nghĩ rất lâu luôn, khoảng tầm một tháng hay gì á, mình chuẩn bị tinh thần dữ lắm mới dám nói với ba mình.
Do ba mình dễ tính, cưng mình với anh lắm, mình lúc đó đợi cho mẹ đi tắm rồi mới dám nói.

Mình ậm ừ trước mặt ba, nói là co muốn đi tới quán. Ban đầu mình tưởng ba mình từ chối không luôn á, nhưng điều kỳ tích xảy ra, ba mình gật đầu đồng ý.

Lúc này là mẹ với thằng anh chưa biết nha.

Nhưng ba mình nói là giới hạn một tuần một lần thôi, và chỉ đi vào buổi trưa thứ bảy, do lúc đó là mẹ mình ở chỗ làm nguyên ngày luôn ( ba mẹ mình làm hai ca, giữa hai ca sẽ có khoảng bốn ba tiếng để về nhà nghỉ ngơi ) nên ba mới cho mình đi. Mình nói với ba là giữ bí mật giúp chứ để mẹ biết thì chết, ba mình hiểu mẹ mình ghê gúm cỡ nào nên cũng đồng ý.

Ta da! Thứ bảy đó mình tới quán nha mọi người. Ban đầu mình ngại lắm luôn ý, ở gần nhà mình cũng có một cái quán net nên mình tới đó chứ không tới gần trường. Mình lần đầu vô trỏng tim đập thình thịch luôn, mình ngồi bàn sát góc nhất, là trong cùng á mọi người, để chừa cho mấy bạn chơi mấy trò chơi ngày xưa mà hay chơi kiểu anh em á.

Lúc đó mình còn nhớ có anh kia chọc quê mình là lần đầu vào hả em, xong ổng dọa là nếu ba mẹ phát hiện là mày banh xác nhé con, trời ơi em sợ quá hahaha, ba em cho phép anh.

Cái lúc đó là mình đã biết tới sự tồn tại của Wattpad cũng khá lâu, do mấy con bạn trong lớp cũng có đứa xài ( chắc mọi người biết là ai rồi. ), cái mình lên thử, nó kêu cần tài khoản mọi người ạ, lúc đó mình kiểu hụt hẫng luôn, mình không có face hay google, sđt tất nhiên cũng ko nốt.

Lúc đó thì google cũng có mấy trang khác lấy link cùng để tạo web khác, và mình lên mấy web đó đọc ( chủ yếu là truyen4u). Từ lúc đó là mình tới quán thường xuyên luôn mọi người, chỉ mỗi thứ bảy hàng tuần thôi.

Mọi chuyện đều suôn sẻ cho tới khi my bro xuất hiện.

Ông anh mình đã để ý việc mình hay ra khỏi nhà vào mỗi thứ bảy, và ổng hỏi mình đi đâu, mình nói dối là mình đi sang nhà bạn.

Mà mọi người biết mà, con nít con nôi nói dối hiện rõ ra mặt, lúc đó ổng nhăn mặt là mình biết ổng không tin rồi, nhưng mình nghĩ là ổng sẽ mau chóng quên chuyện này thôi.

NHƯNG KHÔNG!

Lúc đó mình vẫn đi tới quán như thường lệ, mình còn chào cả mấy anh em trong quán nữa cơ. Cái mình vẫn ngồi trong cùng nha mọi người.

Mới ngồi được mười mấy phút, có ai đó đang vỗ vai mình. Mình quay lại và... Ohayo onii - chan. ;))

Mình sốc nặng, ông anh đang đứng cười toe toét với cái gương mặt không thể hãm loz hơn.

Lúc đó mình run lắm nha mọi người, sợ lắm luôn á. Ổng mình không sợ nhưng mình sợ MẸ.
Mình sợ là ổng sẽ méc mẹ để mình bị đòn, cái mình nói là đừng có nói cho ba mẹ mà, em hông dám nữa.

Tất nhiên, no em trai. Anh mày sẽ cho mày nếm mùi tám tầng Địa Ngục.

Nhưng điều kù tích xảy ra, và mình đã tưởng đó là một phép màu.

Ổng doạ sẽ méc ba vụ này.

....haha...hahaha...Hahahaha..HAHAHAHA.

Lúc đó là mình cứ như muốn bật cười há há luôn mọi người, nhưng mình vẫn ráng nhịn, diễn vở kịch mà ổng đã tự tạo ra để có lợi cho bản thân mình.
Mình giật vờ sụt sịt, khóc lóc mếu máo, tắt máy đi về nhà. Mấy người bên cạnh nhìn phát hiểu luôn, nhưng tất nhiên, ai rảnh quan tâm.

Ổng với mình về nhà, mình tưởng là ổng không méc nha, ai dè ổng méc thiệt..

Mình còn nhớ lúc đó cái môi ổng dẻo cỡ nào.

Ổng bép xép với ba một cách hoàn hảo, chỉn chu từng chi tiết nha mọi người, cứ như là ổng biết từ lâu lắm rồi á.  Ba mình thì thấy mình, mình gật đầu, ba mình hiểu nên cũng gật đầu chạy theo Kịch bản.

Ổng nói xong, ba mình nói là để mình cho ba giải quyết, còn ổng lên phòng, lúc đó ba mình cầm cây chổi lên, mình sợ run người, tưởng ba đánh mình thiệt.

Thằng anh mình lên phòng, không quên cười khịa mình một cái. Ba mình cầm cây chổi lên, giơ nó cao, và...cất nó về chỗ cũ. Xong ba mình kêu mình đi rửa mặt, chạy đi mua gói déc cho ba. Mình làm theo lời ba dặn, rửa mặt rồi đi mua, xong ba mình kêu mình vô phòng ba ngủ đi ( lúc đó trưa) rồi ba vô ngủ sau. Mình vô phòng nằm, cười tủm tỉm, đã não việc thằng anh bị lừa không thương tiếc.

Nhưng sự việc tưởng đã kết thúc lại tái diễn nhờ thằng anh.

Khoảng một tháng sau, đang ăn cơm ngon lành, thằng anh nói " ba còn nhớ vụ ba la * tên mình * vụ nó đi nét không ba? ".

Mình nhai hông nổi luôn.

Mẹ mình ngồi nghe, biểu ổng kể hết lại. Cái mỏ con két của ổng lại cất tiếng, một đoạn nhạc đau buồn đến thảm thương cất lên từ miệng ổng...mấy bạn hiểu chuyện gì xảy ra tiếp theo rồi đó..

Mình bị mẹ tẩm quất cho một trận thừa sống thiếu chết, xong bị phạt quỳ hai tiếng ngay lúc ăn cơm. Ba mình không xen vào được ( cả mình và ba không nói gì về việc ba cho mình đi net ) nên chỉ có thể nói giúp mình giảm thời gian quỳ ( quỳ dang rộng hai tay, giơ cao như tập thể dục :'(( ), nên tầm bốn chục phút là mình được đứng rồi. Sau đó mẹ bảo là cấm tiệt không cho mình đi nữa, và giao nhiệm vụ cho anh mình canh minh cẩn thận. Mình lúc đó suy sụp luôn, nhưng cũng chính mẹ là người đã nói câu " cho em con xài chung máy với ", lúc đó ông anh mình cãi có lại đâu, nên miễn cưỡng cho mình mượn.

Câu chuyện này mình khuyến khích mọi người đừng nên tới quán net. Không phải mình kỳ thị hay gì ( thậm chí mik cũng là người vậy ) nhưng việc đi tới quán net khiến cho ba mẹ thất vọng bề mình, trường hợp của mình là ba mình dễ tính nên cho đi, chứ ko biết ba mẹ mọi người thế nào.
  Việc đi tới quán net miễn cưỡng lắm là chỉ đi một tuần một lần như mình chứ đừng đi nhiều, dễ bị phát hiện.

Và mình cũng mong những người đọc cái này cũng trong vai trò làm em, để đồng cảm ngộ, đả đảo đế chế những người anh trai bép xép dẻo mồm.

:"((( Yêu. Tadou Makurin

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip