Trái tim của Chesed và nước mắt của Gevurah.
Khoảng cách giữa tin tưởng và đánh mất sự tin tưởng luôn rất gần nhau. Bạn chỉ cần bước lùi lại vài bước đã phát hiện người bên cạnh mình thay đổi rồi, cảm xúc lúc ấy thế nào? Là đau khổ, tuyệt vọng, mệt mỏi hay cố chấp? Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể hàn gắn lại sự sứt mẻ mà cú sốc ấy mang lại. Nhất là khi không còn để hàn gắn.
Tất nhiên khoảng cách giữa tin và không còn tin chỉ là một lớp màn mỏng, người bị kẹt giữa ranh giới buộc phải thay đổi cách nhìn của mình về người đó và trong tim vẫn tin tưởng người đó ngày càng, ngày càng nhiều. Nhiều vì cảm xúc, ứ dọng, kìm nén.
Một kiểu lãng mạn tàn nhẫn của cuộc sống.
Gojo Satoru cũng vậy, kẻ mạnh nhất, bị mắc kẹt trong sự trói buộc của cảm xúc. Ba năm thanh xuân cùng với đắn đo về lựa chọn năm ấy khiến hắn không thể hoàn toàn thoát ra.
Và giờ, hắn dường như đang mắc bẫy.
Một khoảng không trắng xoá và tĩnh lặng, một chân trời có thể soi mình xuống dưới. Chẳng có gì ngoài hắn và chính hắn. Gojo nhìn bản thân phản chiếu dưới tấm kính vô hình trong suốt, ngẫu nhiên cười cười tạo dáng một chút, nhưng đối diện với ánh mắt xanh sâu thẳm, hắn không nhìn ra niềm vui nhất thời của chính bản thân.
Một đôi mắt rõ ràng rất sáng nhưng lại không thể thấu rõ chính mình. Kì cục thật.
"Ở đây có ai không vậy?" Gojo nhét tay vào túi, hắn cao giọng gọi, giọng hắn cũng không vang vọng chỉ im lặng truyền đi và bị bầu không khí im lặng nuốt chửng.
Nhìn khuôn mặt hắn không có gì căng thẳng, thậm chí còn thoải mái dạo chơi khám phá xung quanh. Có điều cơ thể đã đi vào trạng thái phòng vệ. Rất có thể là một loại bùa chú.
"Satoru?"
Gojo vội vàng quay ngoắt ra sau, không chỉ vì hắn không cảm nhận được sự hiện diện của đối phương mà còn bởi giọng nói lẫn cách gọi quá quen thuộc.
"Suguru..."
Đồng phục trường chú thuật Tokyo, mái tóc đen buộc gọn sau gáy, rất sạch sẽ. Rõ ràng mắt của Getou có chút hẹp, dài, giống như cáo, vậy mà lúc nào anh ta cũng mang đến sự dịu dàng, trầm ấm. Kì lạ nhưng chân thực.
"Nếu không phải thấy cậu tớ đã nghĩ bản thân đang ở trên thiên đường."
Getou cười nhẹ, anh không nhìn thẳng vào mắt Gojo, anh cũng biết bản thân không phải là người có thể lên thiên đường. Chỉ là khung cảnh tĩnh lặng này khiến người ta liên tưởng tới điều gì đó tốt đẹp. Hoặc lặng lẽ tới rợn người.
Nhưng Gojo sẽ không chết nhanh như vậy. Hắn ta là người mạnh nhất.
"Không, nó giống ảo giác hơn." Vẫn là Getou nói. "Tớ không nghĩ nó là hồi quang phản chiếu, vì chúng ta đều không phải là quá khứ."
Có lẽ anh đã nhớ quá rõ quá khứ, tới mức cho đến tận khi chết những kí ức ấy cũng chẳng cần chiếu lại nữa, nó vẫn luôn là một phần của anh. Như Satoru vậy.
"Không." Gojo kéo chiếc bịt mắt đen kịt, hắn nhìn Getou. "Cậu là quá khứ."
"Quá khứ với cậu?"
"Quá khứ với tôi."
Getou không phản bác, anh đã chết, chết dưới tay Gojo. Vì là một cái chết không nuối tiếc nên anh nhớ rõ nó, nhớ từng câu nói và ánh mắt của người đối diện. Cũng vì đã chết nên anh không biết Gojo đứng trước mặt mình đã trải qua thêm bao nhiêu năm.
"Vậy liệu tớ có phải giấc mộng của cậu không, Satoru?"
"Có thể chăng?" Gojo chạm mũi giày xuống đất, hắn cũng cười.
Vì cậu ấy mặc đồng phục, Suguru trong kí ức ba năm đó của hắn. Nhưng tâm trí và dáng vẻ đó là của Suguru đã ra đi trong tay hắn, rõ ràng cùng là một người nhưng khác biệt rất nhiều. Ví dụ như nụ cười ấy, đã không còn thật tâm như năm đó, đầy nỗi buồn. Nhưng thanh thản.
Ít nhất là vậy.
"Tôi vừa gặp cậu."
Thời gian đã làm thay đổi nhiều thứ, chẳng hạn như Gojo không còn xưng tao, ví dụ như Getou thay đổi lí tưởng. Hoặc như, bọn họ không còn là bộ đôi mạnh nhất. Chỉ là với Gojo có một số thứ sẽ không thay đổi, chẳng hạn như sự thân thuộc với Getou trong tâm thức của hắn.
"Nhưng không phải cậu."
Getou khẽ cười, anh cười thành tiếng, anh chỉ vào mình hỏi lại: "Ý cậu là tớ?"
"Không." Ánh mắt Gojo luôn rất sáng. "Cậu là Suguru." Điều đó quá rõ ràng.
"Kẻ kia thì không phải, hắn chỉ có thân xác..." Và nhiều thứ khác của cậu, hắn không thích nói câu này. " Nhưng không phải cậu."
Nếu không phải có lục nhãn, hắn thà tin là giả. Hắn không thích một kẻ mạo danh, nhất là với Suguru. Có lẽ, lần đó hắn không nên rời đi nhanh như thế. Mà thật ra hắn vẫn ở lại thì làm được gì chứ, hắn sẽ ở lại được bao lâu? Hắn dám nhìn Suguru bao lâu đây...
Getou liếc nhìn Gojo, anh không hỏi tại sao cơ thể mình có thể bị chiếm lấy, cũng không tỏ ra bất ngờ, anh chỉ hỏi: "Hắn là kẻ thù của cậu?"
"Ừm."
"Cậu phân tâm."
"Ừm..."
Nếu không phải khoảng khắc đó thấy gương mặt của Getou, Gojo sẽ không bị phân tâm trước kẻ địch. Không có một phút trong tâm tưởng kia lũ đó chưa chắc đã phong ấn được hắn. Mà đáng chết nhất là, hắn không biết được, nếu lúc đó ở trước mặt hắn là Suguru thật sự, hay chỉ là kẻ giả mạo thì hắn sẽ thoải mái hơn.
Hắn cũng chẳng còn tâm trạng mà nghĩ nữa. Lục nhãn hắn chợt động đậy, bầu trời trên cao dường như có vết nứt, hắn nhíu mày. Sớm quá.
"Suguru, nếu đây là giấc mơ." Gojo bỗng tháo hẳn bịt mắt của hắn ra, hắn nhấc chân. "Cậu có thể đến thêm vài lần nữa không?"
Getou bất ngờ nhìn sang, mắt Gojo rất đẹp, anh biết. Vì vậy anh không hay nhìn thẳng vào nó, nó hiểu quá rõ anh. Anh nghiêng đầu, nụ cười nhẹ như gió, gương mặt anh mang vẻ điềm nhiên dịu dàng trời sinh, chỉ có sự bi ai do thời gian thay đổi mà phảng phất ở khoé mắt. Cười không rõ vui buồn.
"Cậu phải thức dậy, Satoru."
"Không cần." Gojo thản nhiên đi đến gần anh, hai người chỉ còn cách nhau một bước chân. "Tôi hiện tại bị cô lập rồi, rảnh rỗi lắm, ngồi không chờ người đến cứu thôi."
Tay hắn hơi ngứa, muốn vòng tay kéo anh vào lòng. Môi cũng hơi khô, muốn tiếp nước. Nhưng trước mặt Getou hắn trước kia từng muốn gì làm nấy, hiện tại lại phải khép nép một chút, đang nói chuyện nghiêm túc mà.
"Cậu mà cũng đến mức đó hả?" Getou chợt cười ra tiếng, chẳng biết có tin hay không. Lòng tin của họ đôi lúc rất triệt để, đôi lúc, lại toàn nghĩ nhau đang đùa. Như lời yêu mùa hạ năm đó, nói ra rồi vờn, vờn rồi thành thật, thật rồi lại tan.
Gojo nhún vai: "Bất cẩn một chút." Hắn cũng từng tức giận vì vụ đó. "Nhưng, vẫn còn mấy đứa nhỏ kia."
"Hơn nữa cậu yên tâm." Tay hắn chạm lên mặt Getou. "Lúc tôi đi ra, sẽ dành lại thân xác của cậu."
Chấp niệm của hắn, không muốn để người khác vấy bẩn. Nhất là một con nguyền hồn kinh tởm như thế.
Getou à lên, anh không biết bên ngoài kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cũng chưa thật sự biết phải đối mặt với Gojo như thế nào. Nhưng bàn tay lành lạnh trên má rất quen thuộc, anh vô thức nghiêng mặt áp sát vào nó. Đôi mắt đen hấp háy sự hoài niệm.
"Vậy cũng được, dù sao tôi cũng đâu còn gì để làm nữa."
Getou cãi nhau với Gojo là vì lí tưởng, cũng vì sự khủng hoảng của cả anh lẫn hắn. Nhưng anh chết rồi, cái gọi là con đường khác nhau đã biến mất một nửa, cũng không cần phải tiếp tục làm khó bản thân.
'Bầu trời' trắng xoá nứt toạc, Gojo cảm nhận được sự vỡ vụn, gương mặt bình tĩnh của hắn chợt nảy lên chút lo lắng. Getou lại dường như không nhận ra, anh vẫn đang nói cái gì đó, nhưng hắn không nghe rõ, chỉ có tiếng vỡ vụn xé toạc tim hắn. Trong phút chốc Gojo chẳng muốn nghĩ ngợi gì nữa, hắn vươn tay ôm Getou vào lòng.
Bầu trời sụp đổ, hắn mở mắt.
Gojo mím môi một lúc, rồi hắn ngồi dậy, không gian phong ấn vẫn tối đen mờ mịt như thế. Hắn quay lại thực tại với cảm giác ấm áp còn ve vãn trên da tay.
"Suguru." Hắn nhắm mắt thầm nhủ, lại chợt nghe tiếng gọi bên tai. Vẫn là giọng nói quen thuộc.
"Satoru."
"Nếu có thể, tớ mong, giấc mơ của cậu sẽ lại đến."
Cho đến khi... linh hồn tớ tàn phai.
--End--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip