Chương 2
"Mình hiểu rồi, so với những nơi khác, công việc bán thời gian ở đây trả lương theo giờ cao hơn nhiều, dù sao mình cũng chỉ pha chế ở quầy bar, sẽ không có chuyện gì đâu."
Đầu dây bên kia nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói đùa, "Sòng bạc lớn nhất Scotland là nơi lý tưởng để câu đại gia đấy, với khuôn mặt xinh đẹp như cậu, chắc chắn già trẻ lớn bé đều mê, biết đâu cậu vừa đến đã hớp hồn được ông chủ rồi!"
"Cố, Ngôn, Nặc! Cậu rảnh rỗi quá nhỉ!" Lãnh Hoan nghiến răng, cô ghét nhất là bị người khác đem nhan sắc ra làm trò đùa, đôi mắt phượng nheo lại đầy nguy hiểm, "Ông chủ cái đầu cậu ấy! Người có thể mở sòng bạc lớn như vậy, không mặt sẹo thì cũng là lão già, cậu thích thì tự mà đến!"
Đầu dây bên kia truyền đến một điệu cười lớn, cô không nhịn được nữa, lập tức cúp máy.
Hít một hơi thật sâu, cô nở nụ cười hoàn hảo nhất rồi xoay người lại nói: "Cảm ơn anh vì tối nay..."
Nụ cười của cô cứng đờ trên môi, quảng trường rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, người đàn ông kia không biết đã rời đi từ lúc nào.
Đài phun nước đã chuyển sang bản nhạc khác, điệu waltz với nhịp điệu nhanh nhẹn khiến cô mơ hồ cảm thấy cuộc gặp gỡ vừa rồi như một giấc mơ.
Cô lắc đầu, gạt bỏ chút hụt hẫng trong lòng, xoay người bước về phía trạm xe buýt.
"Một ly rượu gin vị đào, hai chai Smirnoff Ice."
Lãnh Hoan nhìn màn hình liên tục thay đổi, luống cuống lấy chai rượu tương ứng từ tủ lạnh rồi đặt lên khay trên quầy bar.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, còn chưa kịp thở phào thì đơn hàng mới đã hiện lên, cô nhìn dòng chữ kia mà ngây người.
"Không biết làm à? Vừa rồi tôi làm cho cô xem rồi mà? Sao trí nhớ kém vậy!" Đồng nghiệp ở quầy bar, Grace, nhìn cô với vẻ khinh thường. Cô ta rõ ràng cố tình làm khó cô.
Lãnh Hoan bặm môi, quyết định hạ mình cầu cứu, nhưng lại thấy cô ta thản nhiên đi về phía nhà vệ sinh.
Lãnh Hoan tức giận - Đồ quỷ cái, cái thái độ đó rõ ràng trái ngược hoàn toàn với cái tên của cô ta - Grace! Chèn ép người mới cũng đừng có quá đáng như vậy chứ, cho dù là Einstein cũng không thể nhìn một lần là nhớ hết cách pha chế của bao nhiêu loại rượu như vậy.
Trong lòng cô mắng chửi, nhưng vẫn đứng đó luống cuống tay chân, hôm nay khách đông như vậy, nếu còn chần chừ e là sẽ bị giục. Cô cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể chắc chắn thành phần pha chế cụ thể. Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của phục vụ ở khu vực ngoài trời khiến cô càng thêm sốt ruột, phải khó khăn lắm mới tìm được công việc này, cô không muốn cứ như vậy mất việc.
"Cần làm gì?" Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt, buột miệng trả lời: "Long vodka."
Là người đàn ông cô gặp tối qua, anh vẫn mặc một bộ đồ đen, không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
"Vodka, nước chanh, rượu đắng Angostura, nước tonic, đá viên," anh vừa đọc tên nguyên liệu vừa hỏi, "Nhìn tôi dùng mỗi thứ bao nhiêu nhé."
Cô gật đầu nhìn đôi bàn tay thon dài của anh thoăn thoắt giữa các chai lọ, động tác thuần thục, liền mạch.
"Espresso Martini," anh liếc nhìn tên loại cocktail tiếp theo, "Dùng vodka, rượu mùi cà phê, rượu mùi hạt phỉ Frangelico, đá viên."
"Nhà thơ Ernest Dowson từng viết, 'Rượu absinthe khiến gái làng chơi cũng trở nên si tình', loại rượu này có tác dụng gây ảo giác nhẹ, Van Gogh, Picasso, Wilde đều thích uống."
Anh vừa nói vừa làm, cử chỉ ung dung, tự tại. Khuôn mặt anh ở rất gần cô, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào tóc mai cô.
Không biết vì sao, đột nhiên cô có cảm giác rất an tâm và ấm áp.
"Công việc này cô còn phải học hỏi nhiều, chú tâm một chút, cô sẽ thấy rất thú vị."
Cô khẽ gật đầu biết ơn, tiếp tục pha chế những ly đồ uống còn lại.
"Khoan đã," anh đột nhiên gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc khăn tay, "Băng bó tay lại đi."
Cô ngẩn người, lúc này mới phát hiện ngón trỏ tay phải của mình bị cứa một vết nhỏ, máu rỉ ra trên làn da trắng nõn, trông rất rõ.
"Cảm ơn," cô nhận lấy khăn tay, hơi ngại ngùng nói, "Chắc là lúc nãy tôi mở chai vội quá nên bị đứt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip