chap 4

1 cô gái đang ôm anh em chưa kịp thổ lộ đã bị sự thật trước mắt từ chối 1 cách đau đớn miệng em lẩm bẩm

"Kh-Không thể nào là anh ấy"

Nhanh tay em bịt chặt miệng để không thốt lên thành tiếng,em vô tình tạo ra tiếng động sợ bị thấy em liền cuốn cuồng chạy nhanh đi anh đã thấy thoáng qua bóng hình ai đó nhưng có vẽ đã nhận ra em anh vội từ chối cô gái đang ôm anh đẩy cô ấy ra khỏi lòng anh tính đuổi theo nhưng thầy hiệu trưởng kêu anh vào văn phòng có chuyện anh chỉ đành nghe theo,tiết học bắt đầu em không thể nào tập trung được hình ảnh thầy và cô ấy hiện liên tục trên đầu em cơn đâu đầu bắt đầu xuất hiện nó như đang dày vò tâm trí của em,Em cố gắng đứng lên xin ra khỏi tiết của anh

"Th-thầy cho em xin ra y tế"

Dứt lời xong cũng là lúc em gã
xuống,Anh thấy thế hốt hoảng bế em lên phòng y tế chăm em từng chút mà bỏ tiết đang dạy dở dang,Lúc sau em cũng đã tỉnh vừa mở mắt ra em đã thấy anh gương mặt quen thuộc ấy và bóng hình cô ấy và anh nghĩ tới thế em vội dùng hết sức đứng dậy và bỏ đi thầy níu tay em lại để em ăn miếng cháo rồi hả đi em hất tay thật mạnh muỗm cháo trong tay rơi đi em liền chạy đi để 1 mình anh lại ngẩn người em bây giờ vừa muốn tránh mặt anh vừa muốn anh ở canh em sự hoảng loạn trong lòng khiến em mệt mỏi em lếch cơ thể đã vốn đang mệt về nhà nằm lên chiếc gường em ngủ thiếp đi lúc nào không hay,em tỉnh dậy nhìn vào đồng hồ đã 10h đêm bỗng có tiếng gõ cửa em đi ra cẩn thận nhìn 1 lúc rồi mở cửa là anh ấy, anh bảo

"Anh sợ em mệt lại thêm trưa nay em còn chả ăn gì đã vội về nên anh mang chút cháo"

Chưa đợi anh nói dứt lời em đã đóng xầm cửa lại và nói vọng ra

"Anh mang về đi em ăn rồi"

Lòng anh có chút khó chịu vì đây là lần đầu em hành xử như vậy nhưng anh vẫn để cháo và thuốc ở ngoài và bảo

"Thế anh về nhưng mà em nhớ ăn cháo và uống thuốc của anh đưa đấy nhé anh để ngoài cửa rồi đấy"

Em trong đây tâm trí hoảng loạn tại sao anh có cô ấy rồi còn tốt với em như vậy chẳng lẽ những sự quan tâm dịu dàng ân cần ấy đều là em ảo tưởng ra thôi sao

Nghĩ đến đây em bật khóc thật to,sự tiêu cực bây giờ nuốt chửng em vào,hình ảnh cô ấy và anh cứ liên tục lập lại trong đầu em,nhìn bức hình của anh trong điện thoại nghĩ lại những kỉ niệm tươi đẹp bên anh bây giờ đều bị chuyện hôm nay xé rách đi em khóc suốt 4 tiếng đồng hồ những kỉ niệm từng làm em mỉm cười khi nghĩ tới ấy,bây giờ nó như con dao 2 lưỡi đâm thủng trái tim vốn bị bào mòn vì những thứ tồi tệ từng xảy ra trong quá khứ của em

Sau 4 tiếng, Em khóc vì sự tiêu cực của chính em tạo ra

Em mệt lã đi mọi thứ dường như đang bào mòn em,mệt mỏi vì bệnh,tiêu cực vì những dòng suy nghĩ làm em cạn kiệt sức lực mà ngủ thiếp đi lúc nào chả biết

Tiếng chuông báo thức kéo ra ra khỏi sự mê mang của giấc ngủ,hôm nay vẫn vậy mọi thứ vẫn như 1 vòng tuần hoàn nhưng hôm nay không có anh trong đây nữa em vội lếch cơ thể đầy sự mệt mỏi làm mọi thứ rồi mở cửa đi học sau lưng em là hộp cháo và bịt thuốc của anh em quên đi và lướt qua nó suốt dọc đường em suy nghĩ và đã quyết định dừng tình cảm đơn phương ngu ngốc này đi em sẽ bắt đầu 1 tưới giới mới không có anh trong đấy...

Em quyết định tránh mặt và vờ như không hề quen biết anh,Đến trường nhưng em chẳng hề mong muốn tiết học cuối 1 chút nào em chẳng biết phải đối mặt với anh như nào tiết học cuối cũng đã đến em giả vờ xin lên y tế để không phải gặp gương mặt ấy

"Thưa thầy em xin lên y tế"

Thầu gật đầu rồi em cũng bước từng bước ra khỏi lớp ra khỏi tiết học em từng giây từng phút mong chờ lên phòng y tế,Anh đã đến lớp có 1 vòng không thấy em đâu chiếc ghế trống không đó làm anh có chút đượm buồn nhưng anh vẫn bắt đầu tiết học

Tiếng ồn ào bên ngoài cho em biết đã ra về em vội chào cô y tế và đi về nhà thầy anh đang ngoài cổng, em vội tránh đi em quay người lại và đi đường sau của trường thầy đợi ngoài cổng suốt 2 tiếng đồng hồ không thấy em ra anh mang tâm trạng thất vọng lên xe và rời đi

Cứ như vậy 1 năm ròng rã trôi qua
------------------------------------------------------------
Từ sau chuyện đấy, em đã tránh mặt anh suốt 1 năm rồi nhỉ có lẽ nó là 1 việc khó khăn với em, khi nhìn anh và cô ấy ghen tị thật đấy vì em cũng từng được anh quan tâm thế mà...
------------------------------------------------------------Tối hôm đó sau buổi tan ca em 1 mình đi về mở điện thoại lên nhìn vào hình ảnh của anh,sự tiếc nuối dân lên đến khó tả, về tới nhà em gã nhào về chiếc gường,tâm trạng không mấy vui vẻ sự tiêu cực trong em quá lớn,bây giờ nó đang chiếm lấy thể xác em
Con mắt lun nhìn vào chiếc điện thoại ngắm nhìn hình ảnh của anh mà nói

"mệt thật đấy phải có anh ở đây thì hay biết mấy nhỉ"

Nói xong em ngủ thiếp đi
------------------------------------------------------------
Em tỉnh dậy sau cơn ác mộng nhìn vào đồng hồ đã 7h em chỉ thở dài 1 cái,ngày mới nhưng cũng chẳng mới gì lắm,vì nó như 1 vòng tuần hoàn vô tận giam cầm em trong đó,em đến trường trước mặt em là bóng hình của anh nhưng người bước ra từ xe là cô ấy

em vẫn vậy vẫn chỉ biết nhìn anh cùng cô ấy mà thất thần 1 góc,trái tim vốn chưa làn lạn lại rỉ máu em nói

"Đau thật đấy.."

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên là cô em gọi em bắt máy

"Y/N con à"

"Dạ con đây cô"

"ba con mất sớm mẹ con cũng đã tái giá cùng người khác bây giờ ở đây chỉ còn mỗi con ở đây cô không yên tâm chút nào

"Không sao đâu cô con cũng sống như vậy 10 năm rồi sớm đã quen"

"Suốt 5 năm qua cô lun có ý muốn con qua mỹ với cô nhưng lúc nào con cũng từ chối cuộc sống 1 mìn bươn chải,chắc khổ lắm cho con rồi,Cô có ý như này cô sẽ bay về rước con qua mỹ ở với cô nhé?"

"D-Dạ sao ạ"

"Cô muốn rước con về mỹ cho con ở đây rồi học ở đây"

"Nh-nhưng mà con"

"Không cần gấp con cứ suy nghĩ cho kĩ dù gì cô cũng muốn con du học ở đây tận 6 năm nên con cứ suy nghĩ,1 tháng sau cô sẽ bay qua"

"D-dạ"

Cô cúp máy để em 1 mình bần thần suy nghĩ về cuộc trò chuyện lúc nãy

Nhìn vào ngôi trường có người mình con trai mình thích và nhìn vào 2 người họ,chắc lòng em đã sớm có câu trả lời
------------------------------------------------------------
Hết tiết em đợi anh dạy hết tiết sẽ hẹn anh nói chuyện này,coi như là lời tạm biệt,tiết cuối cũng đã hết em kêu anh lại tính nói thì cô ấy lại vào và bảo

"Anh ơi"

Thấy thế lại thôi,anh bảo

"Sao đấy y/n"

"A-à không có gì đâu ạ"

Nói xong em quay người bỏ đi để anh ở lại anh

"Ơ-ơ khoan đã y/n"

Theo tiếng anh nói bóng dáng em cũng đã ra khỏi lớp

Mang tâm trạng hụt hẳng,cả anh và đều đau lòng 1 cách khó tả
------------------------------------------------------------
1 tháng trôi qua cũng là lúc cô em tới cô vào nhà nhìn căn nhà hiu quạnh mà chạnh lòng cô bảo

"Theo cô qua mỹ nhé ở đây con khổ quá"

"D-dạ"

Nói dứt câu cô thu xếp đồ đạc phụ em rồi dắt em ra xe tiếng xe khởi động căn nhà,con đường đầy những hồi ức có anh trong đó chỉ vọn vẹn 1 năm ấy,em quyết định quên đi anh quên hết mọi thứ bắt đầu lại cô nhìn ra cửa xe thất thần và nói

"Tạm biệt nhé..."

End chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #gojo