#Kẻ si tình rối trí vì vụ mua sắm

"Anh Dan" Jenny thì thầm, thò đầu lên ngực anh trai nó "Thức dậy đi."

Dan quơ tay che mắt lại và đụng đống chăn mền làm rớt lung tung. "Biến, hôm nay thứ bảy mà" cậu làu bàu.

"Làm ơn thức dậy đi " Jenny van vỉ. Nó ngồi xuống giường và lại thò đầu lên cổ anh trai lải nhải cho đến khi cậu bỏ hai tay ra và trừng mắt nhìn nó.

"Mày có chuyện gì ?" Dan nói "để tao yên đi."

"Không được" Jenny cương quyết "Hai anh em mình phải đi mua sắm."

"Ừ được," Dan đáp. Cậu quay lưng lại, xoay đầu về phía vách tường.

"Làm ơn đi mà, Dan. Em phải diện váy dạ hội cho buổi tiệc vào ngày thứ sáu và anh phải giúp em đi lựa áo. Bố có đưa cho em thẻ tín dụng của bố rồi nè. Bố cũng nói anh có thể mua một bộ vét ra trò đó." Jenny rúc rích. "Vì hóa ra bọn mình là lũ suy đồi, hư hỏng nên cần phải diện áo váy xông xênh và tất cả những thứ khỉ gió đó."

Dan lăn người. "Tao sẽ không đi dự bữa tiệc đó," cậu nói.

"Im đi. Anh phải dự. Anh sẽ đến dự và anh sẽ gặp chị Serena, rồi anh sẽ khiêu vũ cùng chị ấy. Em sẽ giới thiệu anh với chị ấy. Chị ấy cực kỳ dễ thương."

"Không" Dan cứng đầu nói.

"Được rồi, nhưng ít ra anh có thể giúp em chọn một bộ áo dài chứ," Jenny bĩu môi giận dỗi "Vì em sẽ đi dự tiệc mà. Và em muốn mình trông thật xinh đẹp."

"Bố không đi với mày được sao?" Dan hỏi.

"Ái chà, phải rồi. Khi em nói là em muốn mình trông thật xinh đẹp" Jenny nói giọng nhạo báng "Anh có biết bố nói sao với em không? Bố nói "Con đi đến cửa hàng Sears đi. Đó là cửa hàng chân chính dành cho những người vô sản."Mà dù câu bố nói có ngụ ý gì đi nữa, em thậm chí còn không biết cửa hàng Sears nằm ở đâu, mà không biết là nó có tồn tại không nữa kìa. Dù gì thì em muốn được đến cửa hiệu Barneys. Em không thể tin rằng em chưa từng được đặt chân đến đó. Em cá với anh là những người như chị Serena van der Woodsen hay chị Chloe Waldorf đều đến đó mua sắm cả, thậm chí là mỗi ngày cơ."

Dan ngồi dậy và ngáp thật to. Jenny đã đóng bộ nai nịt gọn gàng và sẵn sàng để đi, tóc nó chải hết về phía sau và buộc cao kiểu đuôi ngựa. Nó cũng đã mang giày và khoác áo khoác. Trông nó rất xinh và nhìn mặt thì háo hức ra phết, thật khó mà nói không với no lúc này.

"Mày làm phiền tao quá sức tưởng tượng" Dan nói, đứng dậy và lao vô phòng tắm.

"Anh biết là anh thương em lắm lắm mà" Jenny reo lên sau lưng anh nó.

***

Theo tất cả những gì Dan quan tâm, cửa hàng Barneys đầy ắp lũ khốn kiếp, kể cả cái gã mở cửa cho cậu và mỉm một nụ cười hết sức giả tạo.

Nhưng Jenny lại thích cửa hàng này, và dù nó chưa từng đến đây mua sắm, nó có vẻ biết rõ mọi ngóc ngách ở đây. Nó biết rõ không cần phải đến các tầng ở dưới thấp vì những tầng này chỉ toàn đồ hàng hiệu đắt tiền mà nó không thể nào mua nổi, và nó đi thẳng một mạch lên tầng trên cùng, chỗ cửa hàng Co-op.

Khi thang máy đến nơi, cửa mở ra, nó có cảm giác như nó đang chết lịm đi vì ngây ngất và sung sướng. Cơ man nào là những bộ váy đẹp tuyệt trần đang được treo khắp trên các mắc áo, khiến nó thèm thuồng đến rỏ dãi khi nhìn ngắm.

Dù biết là không thể, nhưng nó ao ước giá mà được thử hết tất cả các bộ váy áo đó. Nhưng khi các cậu có cỡ ngực 34D, các cậu sẽ có ít sự lựa chọn hơn. Và dứt khoát các cậu cần phải có sự trợ giúp.

"Anh Dan à, anh chạy lại kêu cái bà đó giúp em tìm cái áo dài giống như vầy mà vừa cỡ em đi" Jenny thì thào, chỉ ngón tay về phía bộ áo dài nhung màu tía có dây thắt lưng đính hạt quấn quanh eo.

Nó kéo cái miếng bảng giá ra xem. 600 đô-la.

"Chúa ơi" Dan kêu lên, nhìn bảng giá qua vai của nhỏ em "Không đời nào nhé mày."

"Em chỉ thử nó chơi thôi mà" Jenny kiên quyết "Em không mua cái này đâu" nó giơ cái áo ướm vào người.

Phần thân trên của bộ váy không đủ che hết cái ngực của nó, Jenny thở dài và đặt chiếc áo trở lại giá "Anh hỏi thử xem cái bà đó có giúp em chọn áo được không?" nó nhắc lại.

"Sao mày không kêu đi?" Dan nói. Cậu đút hai tay vào túi chiếc quần nhung kẻ đang mặc và dựa người vào cái giá gỗ để treo mũ.

"Làm ơn đi mà, Dan" Jenny này nỉ.

"Thôi được." Dan bước nhanh lại chỗ một người phụ nữ trông có vẻ phờ phạc với mái tóc màu muối tiêu.

Bà này nhìn như đã phải làm việc cật lực ở cái cửa hàng này suốt cuộc đời và chỉ được đi nghỉ lễ hàng năm ở Atlantic, New Jersey.

Dan hình dung cái cảnh bà ta liên tục đốt thuốc Virginia Slims trên lối đi dọc bãi biển và lo lắng làm thế nào lũ con gái đang ở cửa hàng có thể xoay sở với việc mua bán khi không có mặt bà ta.

"Tôi giúp gì được cậu hả cậu trai?" người đàn bà hỏi cậu. Thẻ nhân viên của bà ta đề tên "Maureen".

Dan mỉm cười. "Dạ, chào cô. Cảm phiền cô giúp em gái cháu chọn một bộ váy thích hợp với nó. Nó đang đứng ở đằng kia " cậu chỉ về phía Jenny, lúc này con bé đang đứng săm soi cái bảng giá của một cái váy lụa đỏ có viền đăng ten trên ống tay áo.

Jenny đã cởi bỏ áo khoác và nó đang mặc chiếc áo thun màu trắng. Dan không thể phủ nhận bộ ngực của em cậu quá đồ sộ.

"Vâng, tất nhiên rồi" bà Maureen đáp, nhiệt tình đi lại chỗ Jenny.

Dan đứng yên tại chỗ, đảo mắt nhìn khắp gian phòng và cảm thấy cực kỳ lạc lõng. Chợt từ phía sau, cậu nghe có một giọng nói rất quen.

"Nhìn con cứ như bà xơ vậy, mẹ ơi là mẹ. Bộ này không hợp với con một chút nào hết."

"Ồ, Serena" một giọng khác đáp lại "Mẹ nghĩ thế này. Sao con không thử cởi bỏ vài cái nút ở cổ áo như vầy. Thấy chưa. Trông rất giống phong cách của phu nhân Jackie O."

Dan quay phắt lại. Một người phụ nữ trung niên đang đứng nửa trong nửa ngoài chỗ tấm màn kéo ở phòng thay đồ, nơi phát ra giọng nói của Serena.

Tấm màn có chỗ hơi he hé ra và Dan có thể nhìn thấy dáng tóc của Serena, thấp thoáng phần xương cổ của cô và đôi chân trần, các ngón chân được sơn màu đỏ đậm. Hai má cậu nóng bừng, cậu lao đến chỗ thang máy.

"Này, anh Dan, anh đi đâu vậy chứ?" Jenny gọi với theo anh trai.

Hai tay của nó chất đầy một đống váy áo và bà Maureen luôn tay chọn lựa áo trên các giá đỡ trong khi đưa ra nhiều lời khuyên cho nó về sự phụ trợ đắc lực của áo ngực, về các loại áo lót có tác dụng nâng dáng nhất. Jenny chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn.

"Đi kiếm vài bộ áo dành cho nam" Dan làu bàu, liếc nhìn đầy căng thẳng về phía phòng nơi Serena đang thử đồ.

"Được rồi" Jenny hí hửng nói. "45 phút nữa em gặp anh ở dưới lầu ha. Nếu mà em có cần anh giúp, em sẽ gọi di động cho anh."

Dan gật đầu và phóng nhanh vào thang máy ngay khi cửa vừa mở. Xuống đến gian hàng bán đồ nam, cậu thong thả đi đến một quầy hàng và lấy một chai nước hoa hiệu Gucci xịt vào tay, nhăn mũi vì cái mùi hương đậm đặc của Ý dành cho nam. Cậu nhìn quanh tìm gian phòng gỗ dành làm phòng tắm nơi cậu có thể rửa sạch cái mùi này đi. Nhưng cậu chỉ nhìn thấy một hình ma-nơ-canh được mặc đầy đủ bộ lễ phục dành cho nam giới và cạnh nó là một giá treo đầy áo xi-môc-kinh.

Dan sờ vào đống quần áo vét và liếc xem các nhãn hiệu. Hugo Boss, Calvin Klein, DKNY, Armani... Cậu tưởng tượng ra cảnh mình đang bước ra khỏi một chiếc xe limo, mình vận bộ vét hiệu Armani và dìu Serena trong tay.

Cả hai rảo bước trên thảm đỏ dẫn vào bữa tiệc, tiếng nhạc rộn rã xung quanh hai đứa và mọi người sẽ quay lại và nói "Ồ" trong tiếng xuýt xoa. Serena sẽ ghé miệng cô vào tai của Dan và thì thầm "Em yêu anh." Rồi Dan sẽ ngừng lại và hôn cô, nhấc bổng cô lên và mang cô trở lại chiếc limo. Mặc kệ tiệc tùng. Hai đứa còn việc hay hơn để làm.

"Tôi có thể giúp gì không ạ?" người nhân viên bán hàng hỏi.

Dan giật mình quay lại. "Không, tôi chỉ..." cậu nói ngập ngừng và nhìn vào đồng hồ.

Jenny có vẻ như cứ ở vĩnh viễn trên lầu và tại sao cậu lại không thử chứ? Miễn là cậu còn ở đây. Cậu lấy bộ áo vét hiệu Armani và đưa nó cho anh bán hàng

"Tôi thử bộ này, lấy bộ cỡ của tôi giùm!" Cậu chàng dính bả sang trọng mà quên mất mình là ai rồi.

***

Jenny và Maureen đã "thanh toán" hầu hết quần áo trên các giá đồ, và bà Maureen chất đống những bộ váy áo đã được chọn để thử theo từng kích cỡ khác nhau trong phòng thử.

Vấn đề của Jenny là thân người nó chỉ cỡ số 2, nhưng bộ ngực của nó ít nhất phải cỡ số 8. Maureen nghĩ rằng họ phải dàn xếp với nhau bằng cách chọn cỡ số 6, cho bộ đồ phì ra ở phần ngực và thắt vô ở những chỗ khác. Một vài bộ váy áo đầu thật sự là thảm họa.

Jenny gần như làm hỏng cái dây kéo của một bộ váy khi cố kéo nó qua ngực. Còn cái kế tiếp thì thậm chí còn không tròng qua được bộ ngực của nó. Còn bộ thứ ba thì hoàn toàn gớm ghiếc. Bộ thứ tư phần nào có vẻ vừa vặn, ngặt nỗi bộ này có màu vàng cam rực rỡ và lại có một lớp diềm đăng ten hết sức lố bịch đính vòng quanh chiếc váy, nhìn giống như có ai đó dùng dao chém đứt chiếc áo ra từa lưa. Jenny thò cổ ra khỏi tấm màn phòng thử quần áo để tìm kiếm bà Maureen.

Ở phòng cửa bên cạnh, Serena và mẹ của cô vừa bước ra để đến chỗ quầy tính tiền.

"Chị Serena" Jenny thét to mà không kịp nghĩ gì hết.

Serena quay lại và mặt con nhỏ Jenny đỏ lựng cả. Nó không thể tin nổi là nó đang nói chuyện với Serena trong bộ đầm màu cam rực rỡ đầy diềm đăng ten hết sức lố bịch.

"Chào cưng, Jenny" Serena đáp giọng ngọt ngào và tươi cười nhìn nó. Cô tiến lại và hôn lên hai má của Jenny.

Jenny như muốn nghẹt thở, con nhỏ phải bíu chặt vào tấm màn để giữ bình tĩnh. Chị Serena van der Woodsen vừa hôn nó cơ đấy.

"Chu choa ơi, bộ váy khủng thật" Serena nói. Cô nghiêng sát vào tai Jenny mà thì thầm: "May mà em không phải đi mua sắm với mẹ em. Chị buồn chán kinh khủng vì phải mua bộ áo váy ngu xuẩn nhất tại cửa hàng này đó," Serena giơ bộ váy ra.

Đó là một bộ áo dài màu đen, đẹp tuyệt vời. Jenny không biết phải nói gì nữa. Nó ao ước giá như nó cũng là một đứa con gái có thể buộc miệng phàn nàn về việc phải đi mua sắm quần áo với mẹ. Nó ao ước giá như nó là một đứa con gái có thể càm ràm bộ váy dạ hội này xấu quá trong khi bộ áo lại đẹp tuyệt vời. Nhưng nó không bao giờ được là đứa con gái như thế.

"Mọi việc ổn không, bé cưng?" bà Maureen nói, tiến nhanh lại chỗ Jenny và trao cho nó một cái độn ngực không dây để nó mặc thử cùng bộ áo dài của nó.

Jenny đón lấy cái áo ngực và liếc nhìn sang Serena, hai má của nó nóng bừng: "Em thử mấy thứ đồ này tiếp nhe chị" nó nói "Gặp chị vào ngày thứ hai nhé, Serena." Nó kéo khít màn cửa phòng thử đồ lại nhưng bà Maureen lại vén hé ra một chút xíu.

"Đẹp lắm đó!" bà ta nói, gật đầu tán thưởng bộ váy màu cam "Nó rất hợp với cưng."

Jenny nhăn mặt "Có màu đen không cô?" nó hỏi.

"Nhưng cháu còn quá nhỏ, màu đen không hợp đâu" bà Maureen cau mày, nói.

Jenny phụng phịu ôm đống váy áo mà nó đã loại ra đưa cho bà Maureen rồi kéo phắt chiếc màn cửa ngang mặt bà ta. "Cám ơn cô nhiều!" nó nói to.

Nó kéo mạnh chiếc váy màu cam qua khỏi đầu và giật phắt chiếc áo ngực ra, rồi chộp lấy bộ váy quây satin, thân suông màu đen mà nó tự chọn. Không mặc áo nịt ngực, nó kéo tròng bộ váy qua đầu và thả cho bộ váy rũ xuống toàn thân.

Khi nó nhìn lên gương, con bé Jenny Humphrey đã bốc hơi đâu mất khỏi gian phòng thử đồ. Thay vào đó là một nữ thần đầy gợi cảm, và mang vẻ khiêu khích chết người. Mang thêm đôi giày đế thấp xỏ ngón và chút son môi hiệu Chanel Vamp, nó hoàn toàn tự tin để thể hiện. Làm gì có chuyện màu đen không hợp với những cô gái trẻ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip