Chap 16

Hôm nay t/g tầm vài tập để bù cho thứ 7( t/g về quê)...

---------------------Vô truyện----------------------

-Là...cô ấy. - laxus sững sờ nói. Anh quay sang nhìn sắc mặt của hắn . Khuôn mặt của gray bây giờ đã đen mất một nửa , tựa như một con quỷ giữ sắp phát điên , nhưng vẫn giữ được nét bình tĩnh . hai bàn tay siết chặt thành quả đấm , gân tay đều nổi lên hết . Bây giờ chỉ cần một điều gì đó khiến anh phật long thì anh sẽ phát điên lên.

-Reng...Reng...- Chợt tiếng chuông điện thoại của gray vang lên , anh đưa tay mở diện thoại , để chế độ loa ngoài , tiếng nói bắt đầu phát ra 

-Sao hả ? đoạn video đó có hay không ? 

-Thằng khốn , ông dám động đến cô ấy ? - Giọng anh chùn xuống , như đang cố gắng để kiềm chế sự tức giận.

-Tại sao lại không dám ? Nó đang nằm trong tay tôi , thì tôi muốn làm gì chẳng được. - Tiếng cười của ông ta vang vọng qua điện thoại.

-Nói địa điểm đi.

-Tôi nghĩ lại rồi có lẽ sẽ chờ thêm vài ngày nữa đi . Lúc đó sẽ còn vui hơn nhiều . Cậu cũng yên tâm tôi sẽ thường xuyên gửi đĩa cho cậu. Để cậu có thể thấy nó còn sống . Hahaha.... - Tiếng cười vừa dứt thì Jude đã cúp máy .

-Khốn khiếp. - hắn tức giận ném hết đồ trên bàn xuống đất , tiếng đổ vỡ vang vọng. Quản gia vội vã chạy lại , ông nhìn đống vỡ nát trên bàn liền lên tiếng. 

-có chuyện gì vậy ạ.

-Ra ngoài....MAU RA NGOÀI HẾT CHO TÔI. - gray giận dữ quát , anh thật sự không thể kìm nén hơn nữa , sự tức giận của đã lên đến đỉnh điểm . Chỉ vì cô , người con gái anh yêu .....

Hai người đành phải đi ra ngoài , quản gia cũng đành đi theo . Họ nghĩ bây giờ cách tốt nhất để anh bình tĩnh lại là để anh một mình , nếu anh nghĩ cách đập tan mọi thứ là cách tốt nhất đã hạ cơn giận thì họ nên để cho anh làm vậy.

-Lần đầu tiên....tôi thấy cậu ta mất bình tĩnh như vậy . natsu nhìn cánh cửa phòng của hắn , tiếng đập phá đồ , tiếng đổ vỡ vẫn còn vang .

-Phải ! có lẽ cô bé ấy là người duy nhất...- - laxus nhếch miệng cười.

-Quản gia , phiền lấy giúp tôi cái laptop trong cốp xe nhé , tôi và natsu sẽ vào phòng "P.A" có chút việc cần làm.- Anh quay sang nói với quản gia. Quản gia gật đầu đi ra ngoài. laxus hất mặt về phía natsu , hiểu ý , natsu bước theo sau.

*Rầm , choang, rầm.....

Tiếng vỡ không ngừng phát ra , căn phòng vốn gọn gàng giờ đây vô cùng bừa bộn . Bàn , ghế , bình hoa , tài liệu , mảnh thủy tinh đầy ở dưới sàn . Tiếng rút khí của Dược Thiếu Phàm trở nên rợn người, anh đập mạnh lên cái bàn làm việc , hét lên 

-Lucy....EM ĐANG Ở ĐÂU.Bàn tay cứng chắc lật đổ chiếc bàn nặng xuống đất . Hắn từ từ trượt xuống , anh dựa lưng vào bức tường , ngước mặt lên cao , đôi mắt anh nhắm lại , hơi thở ngày một nặng nhọc 

-lucy....lucy.... -Cậu  phát ra liên tục cùng một câu nói , cửa phòng đột nhiên mở , nghe có tiếng mở cửa , hắn mắt vẫn không mở tức giận lên tiếng 

-Biến ra.

Đáp lại câu nói của anh là sự im lặng , chỉ có tiếng bước chân đang từ từ tiến gần anh. Anh đưa mắt nhìn , nhíu mày lại. 

-Grừ... - Con bạch hổ đặt xuống chỗ anh ngồi cái khung hình đã bị vỡ nát ,chỉ còn bức hình là thấy rõ. Tiểu hổ đã gặm khung hình lên , đó là bức hình mà anh chụp lén cô trong lễ cưới , vì tức giận nên anh đã lỡ tay làm vỡ. Anh đưa tay vuốt đầu Tiểu Hổ , mệt mỏi nói 

-Tiểu Hổ....ta rất nhớ cô ấy.

 Bạch hổ giương mắt nhìn anh , chân trước đẩy khung hình gần anh hơn , như muốn an ủi anh vậy. hắn cầm khung hình lên , người con gái ấy rất xinh đẹp. Anh khẽ cười 

-Lucy....em vẫn ổn chứ ? - Nói xong bàn tay của anh nắm chặt bức hình , đứng dậy , bỏ lại đống bừa bộn kia , hắn đi đến cuối hành lang tầng 1 . Đẩy cánh cửa ra , rồi bước vào . Đây là một căn phòng nhìn rất bình thường nhưng đằng sau bức tranh vẽ to treo trên tường gần cánh cửa , gray đưa tay kéo bức tranh lên , ấn vào bức tường ấy , một ánh sáng bao quanh bàn tay của anh ngay sau đó bức tường liền xoay ngang , một căn phòng bí mật lộ ra. Gray từng bước từng bước đi vào , ánh sáng cũng theo bước chân anh mà hiện lên . Cánh cửa với 2 lớp kính chịu lực và 1 bức tường vonfam rắn chắc tự động mở. căn phòng được bảo vệ bởi hệ thống an ninh JPA cấp cao, chỉ chấp nhận 3 dấu vân tay của 3 người , một là anh hai là Laxus và ba là Natsu. Chỉ khi người bên trong phòng cho phép thì những người đứng ở ngoài mới có thể vào.

Căn phòng trắng toát, khởi rộng, đặt 1 chiếc két lớn ở góc phòng. 1 màn hình cảm ứng lớn và 3 chiếc laptop trên 3 chiếc bàn kính. 30 màn hình nhỏ tương ứng với 30 camera trong nhà , đây là một căn phòng tuyệt mật , với những thiết bị công nghệ cao ; Máy theo dõi , máy định vị ,.... . hai người đang ngồi trên ghế đang say sưa với chiếc laptop , lâu lâu lại cau mày, natsu mắt nhìn vào màn hình , miệng thì nói 

-Tôi đang cố xác định vị trí của ông ta dựa theo số điện thoại vừa nãy , nhưng không thể xác định chính xác vị trí được , cứ ẩn rồi hiện cứ như ở một nơi nào sóng rất yếu !?

-Tôi cũng đã phái rất nhiều người đi tìm rồi.- laxus lên tiếng. hắn , cũng ngồi xuống , lãnh đạm nói 

-Phải mau chóng tìm ra cô ấy.

Hắn mở máy định vị , lấy usb gắn vào laptop , anh bắt đầu tập trung tìm kiếm , chỉ cần tìm thấy cô thì nỗi lo lắng trong long anh sẽ biến mất . Một người con gái yếu đuối mỏng manh như cô không thể chịu them giờ phút nào nữa , cô còn chưa hết bệnh ..... Nếu anh không nhanh chóng tìm ra cô , thì anh sẽ mãi mãi mất cô....Mãi mãi...

------

Ở một nơi cách xa thành phố , cô đang cố gắng để hít thở , hai cổ tay cô đau rát , cả người cô đầy vết thương , giương đôi mắt to tròn kia , cô khổ sở nhìn xung quanh. Đây là một căn nhà cũ nát , bây giờ đã 12h khuya , nên rất lạnh , hơi thở cô phà ra khói trắng , ông ta đang nghủ , cô nhìn người đàn ông đó trong lòng không khỏi sợ hãi và đau xót . Ông ấy từng là cha cô , từng là người cô quý trọng , từng là người mà cô yêu thương.... Nhưng giờ đây ông lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy...cô thều thào nói 

-C...cứ....cứu em...gray...gray....-Cô bây giờ đang rất cần anh , cô sợ hãi nơi này . Nhưng cô biết rõ anh sẽ không tìm đươc cô....Cô phải làm thế nào đây....??? Cô sợ bóng tối , bởi lẽ nó quá cô đơn và nguy hiểm....

-Đây là...biể...n... - Tiếng sóng biển xô bờ ồ ạt , vì trời đã khuya rất yên tĩnh nên cô có thể nghe được. Trong đầu cô liền lóe lên một suy nghĩ....Đôi môi nhợt nhạt lại nhấp nháy 

-Mẹ...ơi...- Đôi mắt cô mệt mỏi rũ xuống , một dòng nước mắt tuôn ra , chảy dài xuống hai gò má tiều tụy...Cô nhắm mắt lại , cảnh tượng lúc sáng lại hiện ra , hình ảnh của Layla từ từ ngã xuống sàn hiện rõ trong đầu cô . Cô tự hỏi tại sao số phận của cô lại như thế ? Phải chăng số phận là một sức mạnh vô hình ? Chúng ta chỉ có thể chấp nhận chứ không thể chối bỏ nó...????

-----------------E.N.D.C.H.A.P----------------

T/G sẽ ko viết mấy lời nói của mk vào truyện thay vào đó, t/g đã chuyển nó thành văn nên lâu lâu có cx chỉ là giải thích thoi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip