Chương 13
Đợi hắn quần áo chỉnh tề đứng trước cửa nhà cậu đã là chuyện của buổi trưa.
Chuyện này cũng chỉ có thể trách hắn tối đêm qua uống quá nhiều. Hậu quả là sáng hôm nay, đầu hắn đau như búa bổ, chuẩn bị một hồi nhìn lại đã không còn sớm.
Hắn đứng trước cửa rất lâu, không biết là muốn lấy bình tĩnh hay sợ không biết gặp cậu phải nói ra sao.
Hít sâu một hơi hắn mới giơ tay nhấn chuông cửa nhưng đợi một lúc cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Chẳng lẽ không nghe thấy ?
Lại nhấn chuông thêm một lần. Lần này vẫn không đợi được cậu ra mở cửa nhưng ở bên cạnh lại ló ra một người.
Một anh chàng cao to đẹp trai xuất hiện trước nhà cậu bác sĩ thành công thu hút sự chú ý của một bác gái vừa đi chợ về.
Bác gái thân thiết hỏi hắn đến đây làm gì? Tìm cậu bác sĩ sao?
Hắn đáp lời, tay lại thò vào túi móc ra điện thoại tìm số điện thoại của cậu.
Bác gái tốt bụng nghe hắn đáp lời liền hảo tâm mà nói nguyên một tràng, nào là cậu bác sĩ đã đi từ sáng sớm rồi, nào là sẽ không quay về nữa, nào là hắn không cần gọi điện nữa vì chắc giờ cậu ấy đang ngồi trên máy bay... Nói xong lại thấy hắn cắm mắt vào điện thoại không có lắng nghe liền không hài lòng mà rời đi.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Không gọi được.
Gọi thêm lần nữa số của cậu vẫn không gọi được. Ngẩng đầu lên thì bác gái cũng đã biến đâu mất. Lúc nảy bác ấy nói nhanh đến đầu óc hắn cũng muốn quay cuồng, rốt cuộc đã nói những gì? Hắn chau mày, bắt đầu nhớ lại.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hắn phóng như bay ra đường, hấp tấp đến mức không kịp thắt cả dây an toàn. Tiếng Taeyang từ điện thoại vang lên. Nội dung cũng không khác gì hắn mới nghe, nhưng có thêm một chi tiết về chuyến bay của cậu.
Chuyến bay là 9h. Hắn còn 15 phút để tìm cậu, tìm lại tình yêu của hắn.
¤ Tôi là đường phân cách thời gian ¤
Tối hôm trước
"Anh không sao chứ?"
Dara lo lắng quan sát nét mặt của Jiyong, tuy không có biểu hiện gì nhưng sắc mặt trắng nhợt từ lúc đi ra từ quán bar đến giờ vẫn không chút thay đổi.
Jiyong cảm nhận sự lo lắng từ giọng nói của cô, khóe miệng liền kéo lên một chút, tay phải nâng lên giả vờ vò lên tóc cô như trấn an.
"Có thể có sao cái gì chứ?"
Không gạt tay cậu xuống như thường ngày, cô chau mày nhìn nụ cười, nói là mếu còn giống hơn.
"Anh đừng cười nữa, một chút cũng không giống như anh đang vui."
"..."
"Nếu anh muốn khóc thì cứ khóc, có em ở đây nè, em dỗ anh, anh đừng sợ."
"... Anh không khóc, anh không sao mà."
"Anh đừng lo không ai thương anh. Dù không ai thương anh thì còn có em thương anh..."
"... Anh không sợ."
Jiyong mỉm cười nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt rồi ngẩng đầu nhìn lên. Cậu phát hiện bầu trời đêm thật đẹp, tuy là màu đen tuyền nhưng ở đó có thật nhiều vì sao. Có ngôi sao sáng nhất, cũng có ngôi sao ít sáng hơn, có ngôi sao còn biết chớp nháy lấp lánh nữa... chỉ có như vậy mới tạo nên vẻ đẹp của bầu trời đêm kia.
Cuộc đời con người cũng vậy, có việc làm mình đắc ý nhưng cũng không thiếu những việc không diễn ra như mình mong muốn, khiến mình đau khổ, nhưng có như vậy mới là cuộc đời. Dù có như thế nào cũng không chết được...
Dù có như thế nào cũng không chết được.
"Anh muốn đi Haiti giúp đỡ bọn trẻ."
"Anh đã gọi điện cho viện trưởng rồi, ngày mai sẽ xuất phát."
Giọng Jiyong khi thốt ra những lời đó thật nhẹ nhàng, phảng phất trong không gian tĩnh lặng của đêm khuya. Chẳng ai biết để đi đến quyết định này cậu đã trằn trọc suy nghĩ bao nhiêu đêm.
Dara mở to mắt kinh ngạc, hoảng hốt chạy đến trước mặt cậu, cô không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Nhưng anh nói anh muốn suy nghĩ lại mà."
"Anh quyết định rồi. "
Dara nhìn cậu thật lâu, nhìn thật sâu vào đôi mắt quen thuộc, giống như rất nhiều năm về trước, cô thấy được sự kiên định mà bản thân cô không thể lay chuyển được.
Cô nhắm mắt lại và từ từ ôm lấy cậu, khẽ gác cằm lên đôi vai gầy của cậu.
"Phải tự chăm sóc cho mình nhé, anh trai."
¤ Tôi là đường phân cách thời gian ¤
Khi hắn chạy đến sảnh chờ của sân bay, hắn thấy rất nhiều người, khuôn mặt nào cũng có nhưng lại thiếu gương mặt mà hắn chờ mong.
Bên tai vang lên tiếng thông báo, chuyến bay đi Haiti sẽ cất cánh trong vài giây nữa.
Hắn như điên cuồng mà chạy đến khu soát vé, hắn muốn xông vào trong để ngăn cậu lại, hắn sẽ bắt lấy tay cậu, nói với cậu hắn yêu cậu, hắn thật sự yêu cậu, là hắn ngu ngốc, tất cả là tại hắn, cậu đánh hắn hay muốn làm gì cũng được nhưng đừng đi, đừng bỏ hắn lại...
Nhưng không còn kịp nữa rồi, máy bay đã cất cánh, còn hắn vẫn còn ở đây, một bước cũng chẳng thể vượt qua.
Bảo vệ túm lấy hắn, lôi hắn trên mặt đất, vứt hắn ra ngoài. Giữa dòng người ra ra vào vào, hắn ngồi bất động như một người đã đánh mất linh hồn.
Hắn chẳng quan tâm người xung quanh nhìn hắn như thế nào, xem hắn như tên điên mà tránh hay thấy hắn tội nghiệp mà thương hại... tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lúc Taeyang chạy đến, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là bộ dạng mất hết tất cả này của Seunghyun. Anh thật sự kinh ngạc hết chỗ nói. Đây là lần đâu tiên anh thấy Seunghyun như vậy. Một người luôn kiêu ngạo, coi bản thân là nhất lại có lúc suy sụp đến nhường này.
Anh mang Seunghyun về nhà, trên suốt quãng đường đi hai người không có nói chuyện với nhau, một người không biết nói gì, một người lại như kẻ mất hồn cho dù có nói cũng coi như vô dụng.
Sau khi rót cho hắn một ly nước ấm, anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất cũng hòa nhã nhất để nói chuyện với hắn.
"Jiyong đi rồi."
"Em biết."
"Tại sao em ấy lại đi?"
"Vì đó là lý tưởng của cậu ấy."
"Chỉ vì lý do đó?"
"...Đúng vậy"
"Cậu gạt tôi."
"... "
"Là tại tôi làm cậu ấy đau lòng."
"...nhưng cậu ấy sẽ trở về."
End chap 13.
Lời tạ lỗi của au vì đã khiến các bạn phải chờ đợi lâu như vậy. Thật xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip