Chương 9
Một buổi tối lãng mạn điển hình chính là ăn tối dưới ánh nến lung linh, rượu vang đỏ nâng trong tay, tiếng đàn violon réo rắt ...
Tất cả đều hoàn hảo, duy chỉ có ngồi thưởng thức chúng lại là một đôi nam nhân, một thanh tú đáng yêu, một anh tuấn bức người ~"~
Bồi bàn thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt đầy thâm ý mà liếc nhìn bọn họ.
Hai người họ cũng không quan tâm lắm, sau một hồi mới phát hiện, liền đuổi tên nhiều chuyện đó ra khỏi cửa.
_________
Cả hai ăn uống đến hứng khởi, ban đầu chỉ là uống một ly tạo không khí, ai ngờ không để ý cả một chai rượu đều bị hai người nốc cạn. Kết quả của 'anh một ly em một ly' đó là, cả hai tuy chưa xỉn quắc cần câu nhưng đầu óc cũng đã sớm quay mòng mòng.
Seunghyun xoay người định lấy xe, Jiyong bên này lại níu tay hắn lại.
" Anh đã uống nhiều như vậy thì không nên lái xe. Chúng ta đi bộ về được không?"
Kì thực, cậu muốn tay nắm tay cùng hắn đi về nhà.
Hắn hình như thần trí cũng bị rượu làm cho mơ màng, thế mà không nói câu nào lại gật đầu đồng ý. Ngày thường đảm bảo sẽ co bàn tay to cốc đầu cậu một cái rồi sau đó sẽ hung hăng hướng mặt cậu mắng " ngu ngốc " cho mà xem.
'Tính tình thực xấu, chả chiều người yêu gì cả', cậu có mở một tài khoản,thỉnh thoảng lại lên kể lại chuyện yêu đương của hai người, rất nhiều người xem xong liền nói một câu như vậy.
Cậu đương nhiên biết, tính tình của hắn từ trước đến nay không được tốt lắm.
Hắn được như bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi ấy chứ, ít ra cũng không còn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh như băng...ai~ được rồi, ánh mắt hắn trước giờ không phải vẫn lạnh như vậy sao, nhưng thỉnh thoảng khi nhìn cậu lại bỏ vào thêm một chút ấm áp bên trong, vậy là được rồi.
Khi hắn cao hứng cũng nguyện ý cười với cậu.
Còn có, hắn cũng có quan tâm đến cậu nha, khi cậu gọi cho hắn dặn dò trời lạnh phải mặc thêm áo, hắn sau một lúc cũng nhắn lại một câu "Em cũng vậy" cho cậu a.
Đối với cậu, bấy nhiêu là đủ rồi. Yêu nhau không phải chỉ đơn giản là muốn ở bên cạnh đối phương, không cần so đo tính toán gì hay sao?
Không phải có người từng nói "Ta không mơ gì, cũng chẳng cầu chi. Chỉ mong được cùng người ta yêu an ổn mà qua một đời." hay sao?
Cậu chỉ cần ở bên hắn, an an ổn ổn, bình lặng mà ở bên hắn là được rồi.
Hai người cuối cùng cũng không có nắm tay nhau. Hai đại nam nhân nắm tay nhau đi trên đường cũng không phải dẫn người chú ý đi.
Không nắm tay cũng không sao, hai người đi sát bên nhau, cảm giác hơi thở nóng hổi của đối phương ngay bên cạnh cũng đủ khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Seunghyun khi say quả nhiên hoạt bát hơn bình thường, biểu cảm trên gương mặt cũng phong phú không ít, làm cậu cười đến không khép được mồm.
Đang nói chuyện, đột nhiên ánh mắt của hắn liếc sang trái rồi sửng người đứng lại.
Cậu khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn như điên như dại mà lao vào dòng người đông như kiến, miệng lại không ngừng lặp lại một cái tên.
Cậu như chết lặng mà nhìn thân ảnh của hắn dần biến mất. Chậm chạp lê từng bước quay lại con đường họ vừa mới đi qua.
Cậu còn nhớ, trước khi chạy đi hắn đã kích động nắm lấy vai cậu, ánh mắt gấp đến đỏ lên,giọng nói lái m n lộ rõ vui vẻ khó kiềm nén,
" Jiyong, Jiyong anh nhìn thấy Park Bom...Anh nhìn thấy Park Bom rồi!"
Hắn còn sợ cậu không tin còn đặc biệt chỉ rõ nơi hắn vừa thấy cô. Xong xuôi, còn không quên hướng cậu dặn dò.
" Anh qua đó tìm cô ấy, em cũng quay lại đằng kia tìm đi...anh sợ lỡ anh bỏ lỡ thì...Thôi không nói nữa, anh đi đây, nhớ phải tìm thật kĩ đó. Nếu gặp liền gọi ngay cho anh..."
Cậu đờ đẫn bước đi, cố mở căng mắt ra nhìn xung quanh, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại, phải tìm thật kĩ, không được bỏ lỡ, phải tìm cho được Park Bom...nếu không hắn sẽ tức giận.
Từng gương mặt xa lạ lướt qua, mắt cũng bắt đầu hoa lên nhưng vẫn không dám nhắm lại nghỉ ngơi, chỉ sợ nếu nhắm mắt lại, Park Bom mà đi qua, cậu sẽ không nhìn thấy.
Miệt mài tìm đến khi dòng người dần biến mất, cuối cùng cả con đường chỉ còn lại bóng dáng gầy gầy của cậu.
Đang định tiến tới phía trước, tay đột ngột bị bắt lấy, cả người bị kéo vào vòm ngực ấm áp.
" Anh xin lỗi..."
"Xin lỗi, em không tìm được, em lập tức sẽ đi tìm tiếp..."
Cậu quờ quạng muốn đẩy hắn ra, hắn lại vội vàng giữ cậu lại, một lần nữa kéo cậu vào cái ôm.
So với lúc nãy vòng tay siết còn chặt hơn, hãm cậu thật sâu vào trong ngực.
" Đừng tìm nữa, anh xin lỗi...Anh xin lỗi..."
Hắn như đứa trẻ con làm sai, không biết làm gì chỉ không ngừng lặp đi lặp lại câu xin lỗi, giọng phát ra cũng run đến lợi hại.
Có lẽ, hắn là thật lòng xin lỗi...
có lẽ hắn đã hối hận.
Nói đến chân thật nhưng sao nghe vào tai cậu lại nhạt thếch đến vậy. Lòng ngực hắn thực ấm áp nhưng cậu nằm trên đó lại chỉ thấy đáy lòng lạnh đến phát run.
~~~
Sau chuyện đó, cả hai người đều ăn ý mà không nhắc đến. Hắn vẫn đến đón cậu đi ăn, lúc nói chuyện cũng thỉnh thoảng nói đùa vài câu. Cậu cũng như cũ mà hướng hắn cười hì hì, cười đến khoé mắt cong cong, nhưng nửa đêm lại thường tỉnh lại với gương mặt ướt nhem nước mắt.
Dạo gần đây, hắn rất bận, ngay cả thời gian gặp mặt cũng không có. Tối qua cậu có gọi cho hắn, hắn nói công ty sắp mở thêm chi nhánh nên rất bận, dặn dò qua loa vài câu rồi vội vã cúp máy, nghe đâu là phải vào họp gấp.
Nghe giọng hắn có vẻ khá mệt mỏi, cậu nghe cũng thấy không yên.
Vừa hay cũng đã gần giờ nghỉ trưa, cậu khám nốt cho bệnh nhân cuối cùng rồi lật đật chạy về nhà.
Nấu nướng xong xuôi liền cầm trong tay hộp thức ăn còn nóng hổi vọt lên một chiếc taxi, chạy đến công ty của hắn.
Cậu không thường tự nấu ăn nhưng tay nghề tuyệt không kém a. Có lẽ là di truyền từ mẹ đi, cậu chỉ tuỳ tiện cầm một quyển sách dạy nấu ăn liền có thể nấu ra mùi vị so với sách cũng không có khác biệt lắm nha~.~
Nhưng ở một mình, lại cảm thấy nấu ăn thật phiền phức. Đói bụng chỉ cần gọi đồ ăn đến hay chạy ra ngoài là được, tiện lợi hơn nhiều.
Hôm nay cậu xuống bếp nấu thật nhiều món ngon, còn cố tình mang đến tận công ty, là muốn tạo bất ngờ cho tên kia a~
Ôm tâm tình ngọt ngào ngồi trên xe,cậu hận không thể ngay lập tức được nhìn thấy hắn, tính ra cũng gần một tuần không gặp nhau rồi.
Nhìn thấy xa xa là cổng công ty của hắn, cậu lại càng kích động hơn, trái tim cũng đập thình thịch trong lòng ngực.
Cậu vội kêu taxi dừng lại, vừa đóng cửa xe liền phấn khởi hai bước biến thành ba bước vội vàng đi tới.
Nhác thấy dáng người quen thuộc trùng hợp thế nào lại đang đứng trong một góc khuất bên cổng công ty.
Trái tim lúc này căn bản đã chệch quỹ đạo xa lắc mà đập liên hồi, nhân ảnh mà bản thân ngày nhớ đêm mong chỉ còn cách cậu có vài bước chân. Nhấc chân chuẩn bị phóng như bay đến bên hắn, thì đột nhiên một thân ảnh khác lại lọt vào tầm mắt.
Thân ảnh yêu kiều đó khẽ vòng tay từ phía sau ôm lấy hắn, vùi gương mặt tinh tế lên tấm lưng dày rộng kia. Hắn cũng khẽ xoay người lại, vươn tay cưng chiều nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nâng gương mặt xinh đẹp ấy lên mà ngắm nhìn. Say mê trong ánh mắt biểu lộ không chút che dấu, dường như cầm lòng không được mà cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ mọng trước mắt.
Cậu cứng đờ, không chút động tĩnh mà đứng đó,ánh mắt trống rỗng thoạt nhìn không ra biểu tình nhìn chằm chằm phía trước, hộp cơm cũng chẳng biết từ lúc nào cũng đã nằm yên trên nền đất.
Nắp hộp bung ra, canh cũng theo khe hở mà chảy xuống thắm ướt một mảng dưới chân. Cơm trắng cùng thức ăn cậu tỉ mỉ làm ra cũng văng tung toé khắp nơi.
Hộp cơm mới đây còn được cậu nâng niu cầm trên tay, giờ chỉ còn là một đống dơ bẩn bị người dẫm đạp.
Chỉ là bây giờ, cậu đã không còn cảm thấy tiếc, chỉ cảm thấy chua xót mà thôi.
End chương 9.
Tuần trước au thi nên đăng muộn, giờ bù cho mấy người đó ~.~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip