Mộng



Em ngửa đầu, con ngươi giãn to và thân thể không ngừng run rẩy khi cảm nhận rõ ràng thứ chất lỏng dị kì đang dần dần chảy vào mạnh máu.

Hít một hơi dài, bao nhiêu đớn đau đều biến tan hết thảy, và thứ duy nhất em cần làm là tận hưởng triệt để giây phút đê mê này.

Mikey buông lơi cánh tay, ống kim tiêm chạm vào sàn nhà chẳng phát lên bất kì một thanh âm gì. Hoặc chăng vì tiếng nhạc du dương từ chiếc radio cũ kĩ đã ôm trọn lấy trí não em, ru em vào cơn mơ của sa đọa, ru em trở về những ngày tháng đầy sắc hoa.

Em nằm vặt ra trên cái sô pha đã sờn màu, mái tóc trắng xóa rũ rượi trước vầng trán, che mất đôi mắt em đang nhắm nghiền vì phê pha trong chất gây nghiện. Em thấy tim mình thình thịch từng nhịp nặng nề, cơ thể nóng ran và cả sự co giật liên hồi của từng thớ cơ trên thân thể, nhưng em không sợ, bởi đây là giây phút hiếm hoi em thấy mình được giải thoát khỏi ác mộng chỉ toàn nỗi đau.

Mười hai năm ròng, em sống vặt vờ với mảnh hồn trống rỗng. Tự phá hỏng đời mình bởi em nghĩ có còn gì đâu mà đợi với mong, nhưng may quá khi em có thể bảo vệ được những cũ kĩ quan trọng của lòng mình.

Chỉ là cái giá mà em phải trả lại đắt quá, Mikey biến thành thành quỷ dữ, em đã giết người và ngấu nghiến cả chính con tim em, để rồi sau cùng em biến thành bộ hài cốt rỗng tuếch, chỉ có cái chết và niềm đau khắc khoải trong tủy xương mãi không chịu mục nát. Em sống trong bộ thi hài, vất vưởng tựa vong linh không thể nhắm mắt xuôi tay, và em chỉ cảm thấy thực sự tồn tại khi tĩnh mạnh được tiêm vào thứ kích thích độc hại.

Bên tai em trầm thấp tiếng nhạc dịu êm, không gian hoang tàn và mùi ẩm mốc bốc lên đã thôi khiến em cáu gắt, vì Mikey của lúc này đã ngoảnh đầu chạy về những dấu yêu cũ kĩ sâu hằn trong tim em.

Mikey thấy mình đứng giữa cánh đồng mướt màu xanh thắm, gió thổi làm bay tóc em ươm vàng, nắng mai rạng rỡ vươn trên đầu vai, bè bạn ở nơi kia xa xăm quay đầu mỏi mòn trông em đến, sống mũi chợt cay, không quan tâm bước chân khó khăn em lon ton chạy, khẩn cầu mộng đừng sớm tan.

Để em được tìm về những ngày cũ kĩ em tiếc thương mãi khi máu nhuốm đẫm đôi tay, để em rủ bỏ bao nhiêu nặng nề mệt nhọc em gánh ở trên vai, để được nghe thấy âm giọng êm dịu từ tiếng gọi của đồng đội chứ không phải là thảm thiết thét gào ở bên tai.

Chút ít tỉnh táo còn xót lại trong trí não luôn nhắc nhở em rằng: "Chỉ có trong mơ mới không còn đau đớn, chỉ có cõi mộng mới vỗ về ủi an tâm can em mục ruỗng."

Nhưng tiếc thật, vì mộng của em luôn không thể kéo dài. Khi cơn mê muội qua đi, em sẽ chẳng còn lại gì ngoài thống khổ cùng cực và đớn đau đến rỉ máu.

Vậy nên em luôn kiếm tìm mọi giấc mơ, ôm ấp và ảo tưởng rằng đó là vĩnh cửu dù chỉ thoảng về trong phút chốc.

Mikey tiếp tục cất bước trên đồng cỏ lao xao, gió ngày một lớn tựa nơi tầng lầu cao thật cao. Chợt em rùng mình vì rét lạnh, gió cắt vào da thịt làm em tê nhói, nhưng có người đang chờ ở trước mắt, em đâu thể nào thôi bước tìm về chốn yên ả em hằng mơ.

Gió mỗi lúc lại thêm điên cuồng sau mỗi bước em đi, Mikey thấy mình chênh vênh lạ kì dù rằng chân trần em vẫn luôn chạm vào mặt đất. Lạ nhỉ, mà em có còn tâm trí nào để bận tâm đâu, vì giọng ai thủ thỉ mật ngọt đã chiếm trọn hết mọi ý nghĩ nơi em cả rồi.

"Nhắm mắt, hít thật sâu, đưa tay em đây tôi dẫn em về cõi mộng, hỡi yêu dấu!"

Mikey đưa tay ra, bàn tay em mảnh khảnh thon gầy lại tựa như được ai nắm lấy, đôi chân em từng loạng choạng nhưng giờ đây vững chắc như thể đang có người dìu dắt.

"Nhưng đừng mở mắt em nhé, vì mộng còn chưa thành sẽ vỡ nát mất."

Nhắm chặt đôi mắt, em giao mạng mình cho kẻ chẳng rõ là ai, linh hồn em van nài, xin kẻ lạ mặt hãy mau dẫn em về với chốn an yên.

"Bước tiếp đi em, và sớm thôi em sẽ được hạnh phúc như em hằng nguyện cầu, em ạ!"

Mikey vâng lời chẳng một chút kháng cự. Bên tai em nghe rõ từng hồi hối thúc ngọt lịm, lời dỗ dành ranh mãnh khiến tim gan em không ngừng xao xuyến.

"Một bước cuối cùng, và sẽ không còn bất kì đau đớn nào nữa... Nào đến với giấc mộng thôi em."

-Có thật không...rằng tôi sẽ không còn phải đau đớn thêm nữa? - Em mấp mái môi, hân hoan vì sẽ được sống mãi trong giấc mộng êm đềm.

"Tôi xin cam đoan, thưa yêu dấu ạ!"

Nhưng rồi đột ngột em tỉnh giấc, mộng đẹp vỡ tan khi chỉ một bước nữa thôi là Mikey đã có thể thoát khỏi muôn ngàn thê lương khổ sở. Trước mắt em là đêm tối, dưới chân em không phải đồng cỏ, và tiến thêm một bước nữa là hư không bất tận.

Mikey mở mắt, thấy mình đơn côi trên lan can cao vút của tầng lầu, cũng không biết bằng cách nào mà em lại đứng ở đây trong khi đầu óc mụ mị bởi cơn đê mê. Đôi con ngươi ảm đạm nhuốm màu đen tăm tối đờ đẫn, không phải vì em vẫn còn đắm chìm trong cơn mê mẩn bởi liều thuốc tự mình tiêm vào mạch máu, mà là vì em vẫn thấy được cõi mộng em luôn hằng mong, dù rằng trước mặt chỉ là đêm tối trống rỗng.

Em muốn lao vào không trung chẳng một điểm tựa, và em sẽ héo úa như nhành hoa nát nhàu rơi rụng, tựa thi thể em vào giây phút sau cùng là nhếch nhát nát tan trên mặt đường vương vãi đầy máu.

Bên tai em lại văng vẳng tiếng ai nỉ non dụ hoặc, mê muội đầu óc em rằng hãy buông lơi tấm thân và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, không tỉnh lại nữa.

"Tiến tới đi em và thống khổ sẽ ngưng đoạ đày em mỗi sớm tối. Đừng sợ vực sâu, đừng sợ tội lỗi. Chỉ cần một bước nữa thôi, tôi cam đoan hồn em sẽ về với cõi mộng. Nên em đừng sợ, đừng sợ em nhé!"

Chợt Mikey nhoẻn miệng cười, em nào có sợ những nỗi tầm thường lạt lẽo, em nào có sợ giây phút gieo mình vào hố trời lồng lộng.

Bởi lẽ em của quá khứ đã tiến bước rồi, vào cái ngày nào xa xăm của mười hai năm trước, Mikey đã vùi mình vào vực thẳm sâu ngoáy và chẳng một ai thấy em quay lại. Cả bản thân em cũng chẳng thấy "mình" trở về, cứ như vậy mà đi mất, chẳng để lại cho thi hài này bất kì điều chi, ngoài những thương sầu khắc sâu vào xương cốt.

Em xoay người, trí não ồ ạt những mộng cảnh êm đềm em vẽ vời cho đời mình mãi về sau. Nhất định sẽ không còn đau, nhất định sẽ chỉ là êm đềm với muôn ngàn sắc màu.

Nghiêng mắt nhìn lại tầng lầu em chôn mình trong bấy lâu, sau lưng là khoảng không và chắc chắn chỉ có đêm đen vươn tay đỡ lấy tấm thân em hao gầy.

Mikey không tiến thêm một bước nào nữa, thay vào đó em ngã lưng về phía sau. Em thấy chênh vênh lạ thường mà sao trí não không dấy lên lấy một mảng hoảng loạn. Em chới với giữa lưng chừng bờ cõi sống chết mà sao con tim vẫn liên hồi nhịp đập rạng ngời.

Có lẽ vì em đã buông xuôi, chẳng màng điều chi ngoài mong đợi đón chào giây phút hân hoan thân thể vỡ toang tiếp xúc nhựa đường giá lạnh, giải thoát đời em khỏi nhơ nhuốc bẩn tanh.

Mikey nhắm mắt, khoé môi khẽ cong, mộng của em sẽ chẳng còn vỡ được nữa.

End

[28.08.21]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip