Chuyện tâm linh
Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi, Alhaitham trở về nhà trong tình trạng đờ đẫn, bơ phờ. Lúc Quan Thư Ký mới bước chân vào căn hộ, gã đàn ông tóc xám còn vui vẻ tưởng tượng ra khung cảnh đón chào hắn sẽ là một không gian ấm cúng cùng với bữa tối ngọt ngào, thì thứ đập vào mắt Alhaitham lại là một mảnh đen kịt, u ám và lạnh lẽo đến lạ thường.
Gian nhà vốn tràn ngập sắc màu tươi sáng giờ đây nhuốm đầy vẻ cô đơn, tĩnh lặng. Alhaitham nhướng mày khi thấy cảnh này, nhưng dường như lại chẳng có chút lạ lẫm nào, hắn tùy tiện thả rơi áo khoác của mình xuống dưới nền đất, thong thả từng bước từng bước tiến vào phòng ngủ của bản thân và anh người yêu.
Y như dự đoán, lúc Alhaitham bước vào phòng thì thấy trên giường là một quả bóng nhỏ làm từ chăn, gối và nệm, với nhân bên trong không gì khác ngoài vị kiến trúc sư tóc vàng.
Quả bóng mềm mại đó run lên liên hồi, mà người nọ khi nghe thấy tiếng bước chân thì càng hoảng sợ, cố vùi mình sâu hơn nữa vào bên trong tấm nệm.
Alhaitham khẽ nhếch khóe môi, rồi bất thình lình chạm vào Kaveh. Chàng kiến trúc sư vùng dậy khỏi chăn, hét toáng lên, nhanh chóng lui mình vào góc phòng trốn tránh.
Quan Thư Ký bật cười nhìn con thỏ đang hoảng loạn đến nỗi hai tai xoắn lại với nhau, cuối cùng vẫn không đành lòng chọc anh sợ hãi. Hắn dùng chút nhân tính ít ỏi còn sót lại, vươn tay bật đèn. Và cùng với sự trở lại của ánh sáng, Kaveh cũng dần lấy lại được sự bình tĩnh.
Chàng trai tóc vàng ngơ ngác, dùng vẻ mặt khó nói lên lời nhìn gã người yêu. Alhaitham thích thú thưởng thức sự ngờ nghệch hiếm có của vị tiền bối, hắn bước đến bên cạnh anh, dịu dàng vén lọn tóc rối sang một bên.
"Sao? Mèo ăn mất lưỡi anh rồi à?"
"..."
"Kaveh?"
"CMNR CẬU ALHAITHAM!!! DÁM DỌA MA ANH!"
.
.
.
Sau một hồi âu yếm và dỗ dành, Alhaitham rốt cuộc cũng thành công xoa dịu con mèo đang xù lông. Hắn ôm thân hình nhỏ gọn của anh vào trong lòng, tay vuốt ve những lọn tóc vàng.
"Anh lại đọc mấy cái truyện ma gì đấy rồi tự dọa sợ bản thân à?"
"Không, không hề luôn!" Kaveh lắc đầu nguầy nguậy, dường như vẫn chưa hết sợ khi nhớ về mấy ký ức đó. "Alhaitham, anh thề, thực sự nhà mình có ma đó! Lúc anh về điện cứ bật tắt bật tắt mãi, anh gọi người sửa rồi nhưng họ nói không có vấn đề gì. Xong còn có cả mấy tiếng 'két két' kỳ quái nữa!!"
"Chắc do anh mệt quá nên mới gặp ảo giác đấy. Nghỉ ngơi đi, dạo này anh toàn thức khuya thôi."
"Nhưng... nhưng.. anh chắc chắn là anh nghe thấy mà, không thể nào là ảo giác đâu." Chàng kiến trúc sư bặm môi, lắp bắp vài tiếng thanh minh cho bản thân, nhưng gã người yêu của anh nào có quan tâm đâu, hắn cứ thể nhấc bổng anh dậy rồi nhét anh vào đống chăn với hy vọng có thể ngăn cái miệng nhỏ của Kaveh huyên thuyên đôi điều.
"Ừ, nói với cái kẻ vì sợ ma nên mới chịu làm người yêu tôi ấy."
"Anh! Anh không hề nhé!!!"
"Ừ ừ, hẳn là không rồi."
.
.
.
Mẹ Kaveh đam mê truyện ma quỷ chẳng phải điều hiếm lạ gì, gần như tất cả những người quen bà đều biết cái sở thích có 'hơi' không nữ tính ấy, nhưng theo sự chóng vánh của thời gian, họ cũng sớm mặc kệ bà lải nhải.
Vì vậy, trong sự nhàm chán, Faranak đã lôi kéo Kaveh bé nhỏ đáng thương lúc đấy mới chỉ năm tuổi vào công cuộc tạo nên một con người cũng gan dạ và trơ lì như bà.
Đáng tiếc thay, ý định đó chẳng thành công là mấy. Ngược lại, nó còn biến Kaveh trở thành một đứa trẻ có nỗi sợ hãi khôn nguôi với mấy thứ liên quan đến tâm linh.
Dĩ nhiên, sau này khi Kaveh lớn lên, anh cũng dần áp chế được nỗi sợ. Ừ thì, đấy là cho đến khi chàng kiến trúc sư gặp Alhaitham - cậu hậu bối khóa dưới của anh.
Từ khi quen vị Quan Thư Ký tương lai, cuộc sống của Kaveh gần như bị đảo lộn. Trong nhà anh dần xuất hiện những tiếng động kỳ lạ vào ban đêm, và những đồ vật thì cứ liên tục di chuyển khỏi vị trí ban đầu. Đương lúc hoảng loạn đến tột cùng, anh quyết định tìm đến sự trợ giúp của một vị pháp sư trừ tà thông qua lời giới thiệu của một người quen tên Cyno. Vị pháp sư ấy nói rằng Kaveh đang bị một ác linh quấn thân, và chỉ có những người mang thể chất thuần dương mới có thể trấn áp được thứ gian tà ấy.
Mà trung hợp thay, theo lời vị đó, bên cạnh anh đang có sẵn một người - không ai khác ngoài Alhaitham.
Mới đầu Kaveh hẵng còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc, anh mừng rỡ nhận ra điều người nọ nói là thật, cái thứ ác ôn kia không hề quấn lấy anh nữa. Và để chắc chắn bản thân không bị quấy rầy, chàng kiến trúc sư gần như tận dụng hết tất cả thời gian rảnh của bản thân để ôm ôm ấp ấp với Alhaitham.
Cơ mà, bình yên không kéo dài lâu.
Khoảng hai tuần sau khi sự việc lắng xuống, Alhaitham chạy đến tỏ tình với anh. Hắn dùng khuôn mặt nghiêm túc nói những lời thề hẹn, mong rằng anh sẽ mủi lòng cho hắn một cơ hội để hắn có thể chăm sóc và bảo vệ anh.
Tuy nhiên, Kaveh đã cắp 'đuýt' lên mà chạy ngay khi hắn vừa mới nói được hai chữ 'thích anh'.
Chàng kiến trúc sư hoàn toàn không hề biết liệu mình có tình cảm nào quá phận dành cho cậu hậu bối hay không, vậy nên anh theo bản năng lựa chọn phương pháp của tụi đà điểu, đó là trốn tránh. Mặc kệ ở đâu, mặc kệ lúc nào, chỉ cần Alhaitham dám ló đầu ra một chút thôi là Kaveh sẽ phủi mông lủi mất, chỉ để lại cho hắn một bóng hình mờ nhạt.
Những tưởng rằng mọi chuyện sẽ kéo dài mãi như vậy, thì thứ ác linh dở dở ương ương trong nhà chàng kiến trúc sư lại ló đầu lộ diện.
Điển hình là trong một đêm khuya khi Kaveh đang cố gắng chạy nốt dự án, con ma nọ liền xuất hiện hù dọa anh. Nó đuổi anh chạy từ đầu nhà đến cuối nhà, chạy từ nhà vệ sinh ra phòng ngủ, phải đến khi Kaveh khóc lóc gọi Alhaitham đến, thứ ác ôn đó mới chịu tạm dừng cuộc chơi.
Nhưng dĩ nhiên, chỉ là tạm dừng mà thôi.
Liên tiếp mấy đêm bị nó làm phiền, cả Alhaitham và Kaveh đều đã sớm dùng hết sự kiên nhẫn. Kaveh thì cáu điên lên vì bị làm phiền, còn Alhaitham thì cáu điên lên vì cứ chập tối lại bị người thầm thương trộm nhớ gọi đến nhưng chẳng phải để làm mấy chuyện tình sắc gì mà là để đuổi ma.
Anh dùng hắn có khác gì dùng mấy lá bùa trừ tà đâu chứ???
Bởi vậy trong cơn nóng giận, vị Quan Thư Ký tương lai đã dùng chuyện này để ép chàng kiến trúc sư trở thành người yêu mình, mà Kaveh cũng vì một phút nông nổi, đồng ý lời tỏ tình của Alhaitham để thoát khỏi con ma.
May mắn làm sao, nhờ có sự xuất hiện của cậu hậu bối tóc xám, thế giới của anh đã được trả lại vẻ bình yên như trước kia.
Chỉ khác là giờ có thêm một chú cún cưng đi theo sau lưng thôi.
.
.
.
Sau khi dỗ dành người yêu đi ngủ, Alhaitham quay lại phòng khách để dọn dẹp mớ hổ lốn mà hai người họ đã bày ra lúc ban chiều.
Khi hắn cúi người xuống nhặt từng mảnh đồ để xếp chúng vào đúng vị trí sao cho mọi thứ gọn gàng ngăn nắp thì có một bóng người hiện ra đằng sau lưng.
À thực ra cũng không thể tính là 'người' được.
Vị Quan Thư Ký biết rõ sự hiện diện của kẻ xâm phạm, nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không. Cái bóng đen kia thấy hắn mặc kệ mình cũng chẳng dám động đậy, chỉ đến khi Alhaitham xong chuyện mới kính cẩn chào hỏi.
"Điện hạ."
"Đến đây làm gì?" Gã đàn ông tóc xám ngước mắt lên, tư thái của một kẻ trị vì ẩn hiện trong người hắn, khí chất cao quý nhưng đầy vẻ sắc lạnh.
Cái bóng kia run sợ, khẽ đưa bàn tay lau đi những giọt mồ hôi vốn không tồn tại.
"Điện hạ, dạo này người chết ngày càng nhiều, công việc ở phía dưới có chút đếm không xuể, nguồn nhân lực vốn đã ít ỏi nay càng túng thiếu. Bệ hạ lệnh thuộc hạ lên bảo ngài xuống đó xử lý sự vụ một chuyến."
"Chậc, phiền phức."
"Bệ hạ còn bảo sẽ không giữ ngài lại dưới đó lâu, chỉ cần đến giờ hành chính là sẽ thả ngài về để ngài dành thời gian hâm nóng tình cảm cùng với Thái tử phi."
"Được rồi, ta biết rồi." Alhaitham nhíu mày, lấy tay vuốt mặt, còn không quên nhắc nhở con ma, "Lần sau cẩn thận một chút, đừng dọa sợ Kaveh nữa, ta không muốn anh ấy vì chút chuyện này mà lo nghĩ trong lòng."
"Vâng, thần nhớ rồi."
.
.
.
Ma quỷ trên đời là có thật, không những có thật, chúng còn tồn tại song song với con người, sống cuộc sống chẳng khác con người là mấy.
Mà Alhaitham lại chính là kẻ nắm quyền điều hành thứ thế lực siêu nhiên ấy, hắn là chủ nhân tương lai của Địa Ngục, chịu trách nhiệm quản lý hết đám người chết, ma quỷ gì đó.
Tuy nhiên, bản thân những thứ siêu linh đó vốn không được phép tiếp xúc với người phàm trần, vậy nên, mấy cái thứ tà linh trêu chọc Kaveh trên thực tế đều do một tay Alhaitham sắp xếp, chỉ tội vị kiến trúc sư ngây thơ không biết gì vẫn đâm đầu vào lưới.
Cho đến tận sau này khi trút hơi thở cuối cùng và đặt chân đến Địa Ngục, Kaveh mới ngỡ ngàng bật ngửa lúc trông thấy Alhaitham đang ngồi trên ngai vàng cùng với kẻ hầu người hạ xung quanh. Giờ đây, chàng kiến trúc sư mới ngớ người nhận ra tất cả mọi chuyện vốn dĩ đều là một âm mưu có chủ đích.
Cơ mà, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Đã lên xe hoa với con sói tâm cơ nào đó, thì có chạy đến chân trời cũng chẳng thoát nổi vận mệnh đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip