Chương 264+265+266

Nay đăng sớm còn ôn thi lữa :)

Gần hết truyện rùi nha mấy pà oi

========================

Một tuần, Keria giao xong tất cả công việc, chuyên tâm ở Thụy Sỹ chăm sóc Daniel. Có Keria bên người, bệnh tình của Daniel cũng khởi sắc, tuy không ngừng bị đau đớn tra tấn, nhưng đau đớn kia giảm đi và khôi phục rất nhanh, điều này càng khiến Keria kiên định lưu lại chăm sóc Daniel.

Một đêm mùa đông, mây đen bao phủ bầu trời, không trăng, cũng không sao, không khí đèn né đến mức mọi người không thở nổi. Keria dịu dàng vỗ về Daniel ngủ, sau đó nghe người hầu báo Gumayusi tới.

Keria có chút hoang mang, thông thường, cuối tuần Gumayusi mới có thể tới biệt thự gặp Keria, hôm nay là thứ ba, sao hắn lại tới? Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn? Nghĩ vậy, Keria vội vàng xuống lầu, đi vào thư phòng.

Gumayusi mặc y phục Muggle, cảm giác trói buộc này khiến hắn luôn phải nhắc nhở mình nhẫn nại, trước khi nắm chắc được xã hội Muggle, nhập gia tùy tục để Muggle cho rằng phù thủy là đồng loại, vô cùng cần thiết. Hắn đang uống cà phê, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, thấy Keria đã đến, hắn thuận tay đem cà phê đặt trên bàn, đứng dậy. "Keria thân yêu, ta rất nhớ em."

Keria nhận cái ôm của Gumayusi, "Guma thân yêu, ta cũng nhớ ngươi. Nhưng ta nghĩ, ngươi tới đây không phải chỉ để nói một tiếng ngươi rất nhớ ta."

Gumayusi ôm Keria ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Đương nhiên, Keria, ta đến là có việc muốn báo cho em. Ta nhận được thông báo, ba ngày sau, Hội phượng hoàng sẽ bất ngờ tập kích nơi này."

"Nơi này?" Keria sợ hãi kêu lên, "Vì Daniel? Bọn họ muốn cướp Daniel?"

"Gần một năm nay, ta cảm giác được Deft càng ngày càng nôn nóng, hành động cũng bắt đầu nhiều lên, ta nghĩ, lão ta không muốn Daniel chết đi như vậy, cho nên mới phải mau chóng đoạt lại đứa nhỏ." Gumayusi nói.

Keria nghiến răng nghiến lợi, "Ông ta đừng có mơ mộng! Ta sẽ không để bọn họ đoạt được, ông ta đến, cũng phải bước qua xác ta!"

Hai năm cũng đủ để Keria đem sự giận dữ về những đau đớn

Daniel phải chịu trút lên đầu Deft, nếu không phải Deft hại nó, Daniel sẽ là một đứa nhỏ đáng yêu khỏe mạnh hoạt bát!

Gumayusi vuốt nhẹ sau lưng Keria, an ủi người yêu đang bừng bừng lửa giận. "Lần hành động này Deft sẽ không tham gia, bởi vì ông ta phải chỉ huy trận chiến khác. Keria, ta đề nghị em và Daniel rời khỏi đây, đến một nơi khác."

Keria không sợ chiến đấu, nhưng Daniel còn nhỏ, nó không nên nhìn thấy chiến tranh đẫm máu, vì thế cậu gật đầu, "Được, đi đâu? Về trang viên Gumayusi sao?"

"Không, không trở về trang viên Gumayusi." Gumayusi có chút do dự, "Nơi đó lạnh lẽo, pháp thuật hắc ám trên người Daniel sẽ gia tăng hiệu quả, đến Hogwarts, nơi có bạch kì mã mới tốt cho Daniel."

Hogwarts? Keria hoảng hốt, nhớ trước kia cậu cũng từng cùng Hội phượng hoàng lui tới Hogwarts, dựa vào trường học đánh lui vài cuộc tấn công mạnh mẽ của Gumayusi. Không thể ngờ được, hôm nay cậu phải dùng thân phận và bối cảnh như vậy trở lại Hogwarts, thật sự là thay đổi lớn lao.

" Được, ngày mai ta mang Daniel rời đi."

Gumayusi lắc đầu, "Không, Keria, các em phải đi ngay đêm nay."

Giọng điệu sốt ruột của nam nhân khiến Keria cảnh giác, "Guma, xảy ra chuyện gì? Hội phượng hoàng không tấn công đơn giản như vậy, đúng không?"

"Không, không có gì, Keria." Nam nhân cười nói, "Ta cần thời gian bố trí nơi này, lần tấn công sắp tới là hành động lớn, ta muốn tiếp đón các vị khách của chúng ta một cách tốt nhất."

Lúc này Keria mới yên lòng, hóa ra là thế. "Được rồi, mọi việc đều nghe ngươi, ta lập tức gọi Tina chuẩn bị, đêm nay rời đi."

Gumayusi cười lạnh, "Chỉ sợ Tina không thể đi cùng em."

Keria dừng lại, chậm rãi xoay người, mắt trừng lớn, "Guma, cô ấy là Muggle, cô ấy không có khuyết điểm..."

"Cô ta có một phần huyết thống phù thủy, hơn nữa cô ta từng học pháp thuật, Deft tự mình dạy cô ta bế quan bí thuật." Gumayusi nhún nhún vai, "May mắn là chuyện này mới xảy ra gần đây, còn kịp khống chế. Cho nên, Keria, nhanh đi, thừa dịp Hội phượng hoàng còn chưa biết Tina đã bại lộ."

=====================

Keria ôm Daniel đi vào Hogwarts, cửa mở, Oner – so với trước kia đã mất đi vài phần lạnh lùng, hướng Keria cười cười, "Mau vào."

"Oner!" Keria một tay ôm Daniel, một tay ôm chặt Oner, "Đã lâu không gặp, bạn già, mấy ngày nay cậu ở phòng thí nghiệm sao?"

Từ lúc bắt đầu liên hệ với thế giới Muggle, Oner đã phát hiện được phương pháp nghiên cứu nghệ thuật hắc ám và ma dược mới, thường xuyên ở phòng thí nghiệm, một hai tháng không ra ngoài, khiến Zeus nhiều lần nhờ Keria hỏi thăm sức khỏe hắn.

Oner giả cười, "Tớ ở Washington của Mỹ, một cơ sở thí nghiệm hóa học 25 tầng, ngày hôm qua mới trở về."

"Gặp Zeus chưa?"

Nụ cười của Oner lập tức trở nên chân thành, "Đương nhiên. Hiện tại hắn càng ngày càng thích ứng với cuộc sống ở trang viên Oner, nghiễm nhiên là một vị chủ nhân khác của trang viên."

"A, cuối cùng như ý nguyện của cậu." Keria trêu chọc. Tuy nói cùng Oner xác định quan hệ người yêu, nhưng mới đầu Zeus vẫn không quá thích ứng vì bên cạnh mình là Tử thần thực tử, được Oner chậm rãi dẫn đường hai năm, rốt cục người sói cũng chấp nhận, Keria cảm thấy vui cho bạn tốt của mình.

"Như vậy, lần này cậu đến bảo vệ tớ?" Keria nghiêng đầu, nghịch ngợm hỏi.

Oner bĩu môi, "Tớ phụng mệnh bảo vệ Daniel, cho nên những người khác, tự cầu phúc cho mình thì tốt hơn."

"Oner thật keo kiệt."

Hai ngày sau, tuyết bắt đầu rơi lả tả, chỉ trong một ngày Hogwarts đã phủ đầy tuyết trắng xóa. Daniel thích tuyết, đứa nhỏ mặc áo choàng chạy tới chạy lui trong trường, Oner đuổi theo phía sau.

"Đáng chết!" Oner thở hổn hển, hung hăng mắng, nhét Daniel vào trong lòng Keria, "Đứa nhỏ của mình thì tự mình chăm sóc! Đúng là cha mẹ không có trách nhiệm!"

Keria cười trộm, "Oner, là cậu nói mà, nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Daniel, đương nhiên phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh nó."

"Tớ ghét trẻ con!" Oner hung dữ nói, sau đó hướng Daniel lắc lắc đũa phép, "Tên nhóc, lần sau ngươi không nghe lời, ta dùng đũa phép đốt mông ngươi!"

Daniel chăm chú nghe hắn nói, đột nhiên vươn tay bắt lấy đũa phép, cười rộ lên.

"Ngươi có nghe ta nói hay không......" Oner vô lực lẩm bẩm, khiến Keria cười nghiêng ngả.

Vào đêm, Hogwarts đã tắt đèn, nơi nơi tối như mực, Keria bị một trận rung động làm tỉnh giấc. Lòng cậu không yên, bóng ma điềm xấu bao phủ cậu. Cậu nhanh chóng thay y phục Muggle, ôm lấy đang Daniel ngủ say, cho nó một câu thần chú hôm mê, sau đó lặng lẽ mở cửa, đi ra ngoài.

Vài phút sau, Oner ở phòng bên cạnh cũng yên lặng đi tới, không ngoài ý muốn nhìn thấy Keria, nhẹ nhàng gật đầu với Keria, hai người chia nhau hành động.

Keria giao Daniel cho gia tinh, không còn cách khác, có lẽ lát nữa phải chiến đấu, Daniel ở cạnh cậu thì cả hai sẽ nguy hiểm.

"Ta ra lệnh cho các ngươi phải bảo vệ thiếu gia Daniel, dùng tính mạng của các ngươi bảo vệ nó!" Keria nghiêm túc nói, biểu tình có chút hung dữ.

Bình thường Keria luôn dịu dàng ấm áp, hôm nay phát hiện Keria cũng có vẻ mặt của Gumayusi, gia tinh bị dọa phát run, một gia tinh dũng cảm hơn bước lên ôm lấy Daniel, thề thốt cùng đồng bọn dùng tính mạng bảo vệ nó.

Lúc này Keria mới thả lỏng, nhanh chóng nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, giống như một con ưng, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất trắng xóa.

"Hoan nghênh, khách nhân đêm khuya tới, mong rằng các vị đừng che dấu mình, xuất hiện đi. Ta, Keria Potter, chân thành hoan nghênh các vị đã đến."

Đũa phép của cậu xuất hiện một đốm lửa nho nhỏ, trong nháy mắt, cả Hogwarts sáng rực rỡ như ban ngày. Liên tiếp là ánh sáng pháp thuật xẹt qua, hàng trăm người ngã xuống từ các tầng lầu ở Hogwarts, mặt đất trống không bỗng chỗng đầy ắp người.

Đám người nhanh chóng chia nhau, một nhóm vây phía sau Keria, một nhóm đứng đối diện với cậu.

Oner ghé vào tai Keria, nói nhỏ: "Là Hội phượng hoàng, không biết bọn họ vào bằng cách nào, sau đó lên đây."

Keria gật gật đầu, cao giọng nói: "Hội phượng hoàng đêm khuya tới chơi, sao phải trốn tránh như thế?"

Sau câu hỏi, một bóng người cao gầy kéo áo choàng xuống, Keria và Oner nhìn nhau.

Deft!

Deft nhìn Keria, mỉm cười, "Xem ra kế hoạch của chúng ta xuất hiện vấn đề nhỏ, ngài Keria Potter không ở Thụy Sỹ, mà tới Hogwarts, thật may mắn, ta cũng thay đổi chủ ý, đi tới đây. Ngài Keria Potter, chúng ta chưa gặp mặt đã lâu, xem ra cuộc sống của ngài Potter rất tốt."

"Cám ơn ngài hiệu trưởng Deft quan tâm." Trong lòng Keria vừa căm hận vừa cảnh giác lại có một chút thân thiết nhè nhẹ từ sâu trong lòng, nhưng tưởng tượng đến Daniel, cảm giác thân thiết biến mất ngay tức khắc, sự căm hận chiếm giữ tâm trí, cậu lạnh lùng nói, "Cuộc sống của tôi luôn rất tốt. Cuộc sống không tốt là Daniel, đứa nhỏ đáng thương, chẳng biết bị ai hạ pháp thuật nguyền rủa, hai năm nay phải chịu tra tấn, thật hy vọng nó có thể sớm ngày khỏe mạnh."

Lời nói oán hận của Keria không làm Deft dao động, mặt ông ta không đổi sắc, ánh mắt kiên định, giống như bệnh của Daniel không liên quan đến mình. "Đứa nhỏ đáng thương, Merlin phù hộ cho nó."

Ở thời đại này Keria không có kinh nghiệm chiến đấu với Deft, mà thời đại kia thì cậu lại sùng bái kính ngưỡng Deft như Merlin, có thể nói Deft ảnh hưởng rất lớn đến cậu, trận chiến lần này là ngoài dự đoán, Keria không nắm chắc chiến thắng, thậm chí lòng tin cũng không đủ. Kinh nghiệm chiến đấu của hai người rất chênh lệnh, Keria sống hai lần vẫn chỉ là đứa nhỏ trước mặt Deft. Gumayusi từng nói, người đủ tư cách để Deft dùng toàn lực ứng phỏ, chỉ có Gumayusi, Keria chưa từng hoài nghi điều này, kinh nghiệm không đủ và tâm lý yếu đuối là nguyên nhân khiến Keria không thể trở thành người lãnh đạo chân chính.

Keria nỗ lực liên hệ với Gumayusi, nhưng ánh mắt của Deft vẫn tập trung trên người cậu, làm cậu không có thời gian phân tâm, xem ra chỉ có tìm cơ hội giữa lúc chiến đấu mà thôi, hy vọng có thể báo cho Gumayusi.

Giằng co không kéo dài lâu, hai bên nhanh chóng chiến đấu. Đối thủ của Keria là Deft.

Ngay từ đầu Keria không hề lép vế, với pháp thuật và thần chú tiên tiến cậu nhanh chóng chiếm ưu thế, dù sao ở thời đại này, pháp thuật của cậu là độc nhất vô nhị. Cậu dùng liên tục nhiều pháp thuật mới khiến Deft chật vật né tránh, một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, cách lão phù thủy chỉ vài cm, thiếu chút nữa để lại vết thương vĩnh viễn không thể chữa trị, nhưng kinh nghiệm trợ giúp Deft, tựa như kinh nghiệm chuyển nguy thành an trên chiến trường của chiến sĩ Muggle, cuối cùng ông ta vẫn tránh thoát sự công kích của Keria. Tiếp theo đó là giai đoạn giằng co, lúc Deft đã quen với cách tấn công của Keria, bắt đầu quay lại phản kích, khiến Keria nhanh chóng rơi vào thế phòng thủ toàn diện.

Keria rẽ vào chỗ ẩn nấp, thở hổn hển, cậu biết Deft sẽ nhanh chóng đuổi tới, cậu phải tìm cách đối phó. Tay cậu lục lọi trong quần áo, lấy ra một khẩu súng. Qua hai năm nghiên cứu kết hợp giữa công nghệ Muggle và pháp thuật, súng này có thể giết chết phù thủy – cậu dùng kinh nghiệm chín năm chiến tranh để thề.

Khi dáng người cao gầy xuất hiện tại cầu thang, Keria giơ súng bắn. Bàn về khả năng bắn súng, dù là Hội phượng hoàng hay Tử thần thực tử, cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn theo Keria. Chín năm chiến đấu giúp khả năng bắn súng của cậu thuần thục, cho dù ở thế giới Muggle thì cậu cũng là cao thủ. Nhưng cậu rất ít biểu hiện trước mặt Tử thần thực tử, chỉ có lúc dạy bảo bọn họ mới dùng, Gumayusi đã được thấy vài lần, trăm phát trăm trúng.

Phác –

Bùm!

Deft khó tin nhìn Keria, bàn tay già nua ôm lấy ngực phải, máu đỏ theo khe hở chảy ra.

Cơ hội tốt! Keria cầm lấy đũa phép, dùng thần chú trói chặt Deft.

"Keria chủ nhân, cứu mạng! Cứu mạng! Tiểu chủ nhân Daniel gặp nguy hiểm!"

Một gia tinh ôm Daniel chạy trên hành lang đối diện với Keria, đuổi theo sau là ba Muggle, bọn họ dùng súng khiến mắt Keria co rút lại – tay súng bắn tỉa!

"K, sao chúng ta phải giết hại một đứa nhỏ? Hơn nữa Deft nói phải giữ mạng đứa nhỏ này." Một tay súng bắn tỉa hỏi.

"Đứa nhỏ này có lợi với thế giới pháp thuật, nhưng chỉ có hại với thế giới Muggle. Chẳng lẽ mày cho rằng chúng ta có thể chung sống hòa bình với phù thủy sao?" K đáp lại, "Mày ngăn cản phù thủy giỏi bắn súng kia, tao giết quái vật, sau đó là đứa nhỏ."

Hắn cảm thấy có chút phiền phức, nếu nhóm quái vật không dùng tính mạng bảo vệ đứa nhỏ kia, hắn đã giết được nó.

Viên đạn bắn trúng trán Daniel, nhưng Daniel không chết, được Keria dùng tính mạng trao đổi, giống như năm đó Lily Potter vì Keria Potter. Dùng pháp thuật còn lại giết chết mấy tay súng bắn tỉa Muggle, vừa lúc Gumayusi được Oner thông báo đã đuổi tới.

Nhìn Gumayusi nhanh chóng chạy đến, Keria dần dần trở nên trong suốt, "Thực xin lỗi, Guma, ta yêu nó, không ai yêu nó hơn ta." Cậu nói.

( So sad :( )

------oOo------

Chương sau hoàn chính văn nhé mn ơi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip