tres;
lee minhyung đôi lúc cảm thấy anh đội trưởng của gã thật sự rất ngây thơ. không phải ngây thơ theo kiểu một tờ giấy trắng khiến ai muốn vẽ gì lên đó cũng được, mà là ngây thơ theo kiểu dễ lừa, dễ dụ ấy. gã xạ thủ thấy anh bị mình lẫn đứa bạn đồng niên làm cho rối như tơ vò, không những không cảm thấy tội lỗi, trái lại còn cảm nhận được một trận kích thích đến tê dại. có lẽ lee minhyung điên rồi, nên gã mới thích ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của anh hiện lên nét bối rối kinh động lòng người mỗi khi anh không biết phải làm gì, hay thậm chí là nét hoảng hốt lo lắng của anh khi anh liên tục nghe gã than phiền về việc cổ tay gã đau đến nhường nào.
"anh sanghyeok... em đau lắm"
lee sanghyeok hướng tầm mắt về đứa em xạ thủ, vừa vặn thấy một lee minhyung mang biểu cảm đau đớn xen lẫn khó chịu đang đứng trước cửa phòng mình. ngay lập tức, anh đội trưởng hiểu chuyện gì đang diễn ra, bằng chứng là anh đã nhanh chóng bảo gã xạ thủ hãy ngồi lên giường trong phòng mình. sau đó lee sanghyeok cũng ngồi bên cạnh, động tác rất thuần thục xoa bóp nơi cổ tay đã đỏ ửng lên một vùng của gã.
trong suốt quá trình, anh liên tục hỏi rằng rằng gã có đau không, có cần anh giảm lực đạo một chút không,... mỗi một lần hỏi như vậy, lee sanghyeok đều sẽ ngẩng đầu nhìn lee minhyung, khiến cõi lòng gã xạ thủ nào đó ngứa ngáy không thôi. kì thực, gã không thích việc phải đối mắt với anh chút nào cả, bởi lẽ đôi mắt anh tựa như có thứ ma lực nào đó, khiến gã không tình nguyện mà phơi bày hết tất thảy những tâm tư đen tối của mình. lần đầu tiên trong cuộc đời, lee minhyung biết sợ, và đó còn là khi gã đối diện với anh yêu của gã.
vậy nên khi anh dùng đôi mắt thập phần ngây ngô ấy nhìn gã, gã liền cúi mặt xuống, chăm chú quan sát từng động tác của anh. hiển nhiên lee sanghyeok để ý điều này, anh mèo nhỏ liền cho rằng đó là do đứa trẻ này không cảm thấy thoải mái khi ở gần mình. nghĩ vậy, một sự mất mát dấy lên trong lòng anh, khiến anh buột miệng hỏi điều mà bản thân đã nghi vấn bấy lâu nay.
"em với minseokie... đang hẹn hò sao?"
vừa dứt lời, lee sanghyeok đã ngay lập tức hối hận. bởi lẽ lee minhyung không những không trả lời anh, gã xạ thủ thậm chí còn rụt tay về, khiến mọi động tác của anh chới với giữa không trung, trông thừa thãi vô cùng.
"sao anh lại hỏi vậy?"
tại vì minseokie nói thích em, và anh thấy có vẻ như em cũng thích cậu ấy - lee sanghyeok nghĩ vậy chứ nào dám nói ra. nếu ai đó hỏi, anh có thể đưa ra hàng loạt bằng chứng vì sao bản thân lại suy đoán như vậy. ấy thế nhưng khi đứng trước mặt lee minhyung, lee sanghyeok lại chẳng nghĩ ra được lí do nào hợp lí cả. anh không muốn lỡ tay phá hủy một mối tình còn chưa chớm nở, vậy nên anh sẽ không đưa ra bất kì khẳng định nào về bộ đôi đường dưới này cả, trừ khi một trong hai đứa thừa nhận.
trước ánh nhìn chòng chọc từ lee minhyung, anh đội trưởng nào đó ngay lập tức cảm thấy bối rối. đột nhiên, gã xạ thủ dùng hai ngón tay nâng cằm anh lên, ép anh đối diện với gã. thoáng chốc, cơ thể anh trở nên căng cứng khi hơi thở nóng rực của gã liên tục mơn trớn phần vành tai nhạy cảm, khiến anh có muốn mở miệng giải thích cũng không được. hơi thở nồng đậm lại nóng rực, cơ hồ còn mang theo chút giận dữ khiến lee sanghyeok nhất thời quên mất tư thế của hai người lúc này có biết bao nhiêu là ám muội.
lee minhyung một tay chống lên thành giường, tay còn lại không ngừng vuốt ve cần cổ trắng ngần của đối phương. yết hầu gã không tự chủ được lên xuống mấy lần - biểu hiện rõ ràng của việc gã thèm khát anh đến nhường nào. mèo nhỏ ngốc nghếch vậy mà lại cho rằng gã cùng họ ryu kia đang hẹn hò, khiến gã có muốn một ngụm nuốt anh vào bụng cũng không được. tặc lưỡi một cách đầy tiếc nuối, lee minhyung sau đó liền buông anh ra.
"n-nếu em không muốn nói cũng không sao, chỉ là-"
"em và minseok đang hẹn hò"
"hả...?"
lee sanghyeok ngơ ngơ ngác ngác, hiển nhiên chưa kịp hiểu câu nói vừa rồi. lee minhyung thấy biểu hiện này của anh rất đáng yêu, chọc cho khoé mắt gã cong lên thành vầng bán nguyệt. chợt, gã xạ thủ tiến đến, thì thầm điều gì đó vào tai anh đội trưởng, thành công khiến anh đỏ bừng mặt mũi.
"vậy hyeokie có ủng hộ bọn em không?"
vừa dứt lời, lee sanghyeok đã gật đầu. giờ phút này, anh đã hoàn toàn đắm chìm vào ảo tưởng do bộ đôi nào đó dày công dựng nên, cứ đinh ninh cho rằng lee minhyung và ryu minseok thực sự đang hẹn hò mà trực tiếp bỏ qua cái tên hyeokie vừa dùng để gọi mình. điều này khiến gã xạ thủ nào đó vô cùng hài lòng, chỉ thấy gã gật đầu vài cái, sau đó lại dùng thái độ bình thản dò hỏi anh.
"vậy cho dù sau này bọn em có làm gì, hyeokie cũng không được phép hối hận đâu đấy"
mèo nhỏ như bị bỏ bùa, cứ thế đồng ý với yêu cầu quá đỗi vô lí kia.
"được, sẽ không hối hận..."
✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧
kể từ dạo ấy, lee sanghyeok nghiễm nhiên trở thành vật đính kèm của bộ đôi xạ thủ - hỗ trợ. bất kể nơi nào có mặt lee sanghyeok, người ta đều sẽ thấy cặp botlane xuất hiện ngay sau đó, thậm chí có người còn đùa rằng bọn nó bám dính lấy anh như thể hình với bóng, và anh đội trưởng không thể nào đồng tình hơn.
hiển nhiên, điều này vô tình chọc đúng chỗ ngứa của nhóc út sữa - choi wooje. nó ấm ức lắm, bởi tự dưng nó bị anh cho ra rìa, và vị trí đáng lẽ ra là của nó giờ đây lại được nhường lại cho hai ông anh nào đó kia. đứa út có đem kể chuyện này cho người anh đi rừng, thế nhưng đáp lại nó là cái nhìn đầy ái ngại cùng sự im lặng của moon hyeonjoon.
"sao anh lại im lặng? thật chẳng giống anh ngày thường chút nào..."
"bớt tò mò đi wooje"
ngay sau đó, moon hyeonjoon chẳng đợi đến một giây để xách cổ áo đứa út rồi thô lỗ ném nó ra ngoài. xui rủi thế nào lại va trúng vào người lee sanghyeok đang đi ngang qua, thành ra cả người nó đang đè lên thân thể gầy nhom của anh. choi wooje - sau một khoảng thời gian không được tiếp xúc thân mật với anh - lấy làm mừng lắm, đến mức nó quên mất cả việc đứng dậy, cứ thế nằm đè lên người anh đội trưởng.
"anh sanghyeok!"
"bình tĩnh đã wooje, mình đứng lên trước được không em?"
choi wooje rúc mặt vào hõm cổ anh, lắc đầu nguầy nguậy. một vài sợi tóc loà xoà cọ vào cần cổ khiến anh ngứa ngáy không thôi. thế nhưng anh không dám phản kháng, sợ rằng bản thân sẽ làm kinh động đến đứa nhóc này. vậy nên anh họ lee đành chậm rãi vòng tay qua sau lưng đứa út, sau đó chầm chậm vuốt ve mấy cái hòng xoa dịu loài vịt nhỏ đang xù lông, vừa vuốt vừa hỏi han.
"sao thế wooje?"
nhóc đường trên được đà lấn tới liền mách tội anh, bảo rằng dạo này anh bỏ bê nó, chẳng quan tâm gì đến nó cả,... thậm chí nó chỉ được thấy anh trong lúc thi đấu và luyện tập, còn lại anh toàn mất tăm mất tích. như để tăng độ thuyết phục, choi wooje còn phát ra vài âm thanh sụt sịt, khiến bất kì người làm anh nào đều cũng sẽ cuống cuồng hết cả lên - bao gồm lee sanghyeok, tất nhiên rồi.
choi wooje đã quen được anh chiều đến vô pháp vô thiên, nay đặt vào tình thế này lại càng như cá gặp nước, cứ liên tục làm nũng với anh thôi. mà lee sanghyeok vốn không thể cưỡng lại nổi mấy thứ đáng yêu, cứ thế anh đường giữa bị em đường trên đè ra ôm chặt cứng trong ngực, miệng thì liên tục bảo phải để em ôm như vậy thì em mới hết dỗi.
cảnh tượng này vừa vặn bị ryu minseok bắt gặp. cậu hỗ trợ vừa trở về kí túc xá sau khi kết thúc lịch trình riêng, định bụng tìm đến lee sanghyeok mà chiếm tiện nghi như mọi hôm, ấy thế nhưng đập vào mắt cậu ta là cảnh tượng anh yêu của cậu bị thằng nhóc choi wooje ôm chặt cứng, không sao đứng dậy được.
"anh sanghyeok?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip