Chương 6
Anh cứ ôm bao hi vọng nhìn về phía em, dù nơi chúng ta là ngày với đêm ~
Bám chắc vô nha, tui ôm cua nè.
——————
Trong ánh trăng mờ mờ hắt vào căn phòng sinh hoạt chung, thân hình Minhyeong đang ngồi trên sàn gỗ đổ một cái bóng dài xuống mặt đất. Hắn nghiêng người tự vào ghế sofa, nơi đó có một người khác đang nằm, nhịp thở đều đều vẻ như đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Hắn đã ngồi đây được một lúc rồi, Minhyeong cũng không biết mình định làm gì. Thời tiết lạnh thế này hắn hẳn là nên đưa thằng đần trước mặt về phòng ngủ, nhưng một góc nào đó trong hắn không muốn phá hỏng khoảnh khắc hiện tại. Chẳng mấy khi tên bạn hoạt bát này chịu ngồi yên để cho người khác ngắm nhìn.
Mới một tuần trôi qua mà con hổ giấy này lại tiếp tục đi uống rượu, hôm nay còn say đến mức không về được phòng mình mà phải nằm ở phòng sinh hoạt chung. Nhiệt độ trong nhà ấm hơn ngoài trời rất nhiều nhưng ngủ một đêm không có chăn thế này chắc chắn không dễ chịu. Minhyeong nhìn đôi lông mày đang nhíu vào nhau ở trước mắt mà thở dài thườn thượt.
Không cần đến trạng thái tơi tả của Hyeonjun đêm nay, Minhyeong vốn có thể thấy rõ được vẻ không vui của cậu những ngày này. Sau hôm ở sân thượng mối quan hệ giữa hắn và cậu chẳng có gì thay đổi cả, kết quả này vốn đã nằm trong dự liệu của Minhyeong nên hắn chỉ bình thản nhận mệnh rồi sống tiếp. Thế nhưng bất ngờ là giờ đây Hyeonjun trông còn giống người vừa bị thất tình hơn cả hàng chính hãng là hắn.
_ Rốt cuộc mày muốn gì đây hả Moon Hyeonjun? Người cần đi uống là tao mới đúng chứ?
Minhyeong chán nản chọc chọc ngón tay vào má cậu. Cái chạm rất nhẹ vì hắn sợ đánh thức người đối diện, thế nhưng Hyeojun có vẻ vẫn cảm giác được. Cậu đột nhiên lim dim mở mắt, nhìn hắn một lúc như đang xác định mình đang ở đâu. Minhyeong đơ người chờ xem phản ứng của con ma men trước mặt nhưng chỉ thấy Hyeonjun lần nữa nhắm mắt lại, lẩm bẩm:
_ Minhyeong ah?
_ ...
Hyeonjun, ở trong trạng thái say khướt, chờ một lúc mà không có được câu trả lời, đành nghiêng người nắm lấy ngón tay vừa chạm vào má mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lee tượng đá Minhyeong, với ngón tay đang vị bắt giữ, cảm thấy bản thân đang bị kẹt giữa hai trạng thái. Hắn phân vân không biết mình nên: 1) tim đập loạn nhịp vì sự đáng yêu này, hay là 2) tiếp tục suy sụp vì con người trước mắt không thuộc về hắn.
Ngón tay Minhyeong vẫn bất động, độ ấm trong lòng bàn tay Hyeonjun như ổ khóa vô hình khiến hắn không thể rút tay mình lại. Hắn khẽ cúi người xuống, trong lòng tính toán xem một cái hôn lên má thì phải có tốc độ và cường độ bao nhiêu để không đánh thức con hổ giấy trước mặt. Minhyeong cứ thế đờ người ra một lúc lâu, trong đầu đấu tranh giữa hai lựa chọn quan trọng của đời người. Phải làm quân tử và đánh thức tên này dậy, hay làm tiểu nhân và cúi xuống hôn nó?
_ Minhyeong với Hyeonjun đấy à? _ Giọng nói của anh Sanghyeok vang lên giữa đêm kéo Minhyeong trở về thực tại._ Sao còn chưa đi ngủ, hai đứa đang làm gì đấy?
_ Em ... phủi bụi cho nó?
Minhyeong, có một chút chột dạ, ngồi thằng người dậy nhìn về phía bàn bếp. Anh Sanghyeok đang cầm trong tay cái cốc sứ, có vẻ muốn đi lấy nước giữa đêm.
_ Anh khát nước à?
_ Ừ, dạo này trời hơi khô.
Sanghyeok đặt cốc của mình lên bàn rồi tò mò tiến lại.
_ Sao Hyeonjun lại nằm đây vậy?
_ Nó say nên ngủ quên rồi ạ.
Minhyeong vẫn ngồi im, thầm khấn ông chú mắt kém của mình không trông thấy bàn tay hai đứa nó đang nắm lấy nhau.
Sanghyeok trông không có vẻ bất ngờ gì khi thấy đứa trẻ yêu thích của mình đang say khướt, nằm vật ra sofa vào canh ba gà gáy thế này. Minhyeong chỉ thấy anh thờ dài vẻ dung túng. Sanghyeok nhìn sang Minhyeong, suy nghĩ một lát rồi cũng bước tới bên ghế.
Hyeonjun vốn là đứa có tính tình thoải mái nhất trong đám trẻ nhà này, tất cả vui buồn cậu gặp phải đều lập tức được bộc phát ra rồi sau đó đứa trẻ này sẽ lại vui vẻ như thể đã quên luôn chuyện trước đó. Vậy mà lần này tình trạng suy sút của cậu lại kéo dài được đến tận giờ, còn không có dấu hiệu gì là sẽ bình phục. Sanghyeok thở dài nhìn sang Minhyeong bên cạnh, tên cháu trai này của anh bình thường là một đứa khá tinh tế và tốt bụng. Có khi nào chính sự tốt bụng phóng ra vô tội vạ của nó làm cho Hyeonjun mãi không thể vượt qua được cơn thất tình này không?
Sanghyeong ngẫm nghĩ một lát rồi ra quyết định, anh cần phải cứu đứa trẻ yêu thích của mình khỏi hũ mật chết ruồi Minhyeong.
_ Em cứ về ngủ đi. Phòng anh và Hyeongjun cùng phía, anh dìu em ấy về cho.
Cánh tay đang vươn tới của Sanghyeok gần chạm đến Hyeonjun thì đột nhiên bị giữ chặt lại. Minhyeong lúc này đang chìm nửa người trong căn phòng tối vẫn đều đều lên tiếng.
_ Em đưa Hyeonjun về được, anh cứ nghĩ ngơi trước đi ạ.
Là một người anh ngay thẳng và có trách nhiệm, Sanghyeok không định sẽ nhượng bộ vào lúc này.
Là một tên yêu đơn phương đang đối diện với tình địch của mình, Minhyeong cũng không định sẽ để người trước mặt đưa Hyeonjun của hắn đi.
Bóng đêm lại chìm vào yên tĩnh, cả hai người cứ im lặng giằng co một lúc lâu. Còn con ma men nằm ở giữa thì vẫn ngủ say sưa, không biết trên đầu mình chuẩn bị nổ ra chiến tranh.
Lực tay của Minhyeong không hề nhẹ, Sanghyeok có thể thấy được sự thù địch hiếm thấy của đứa cháu trai này. Bàn tay còn lại của Minhyeong vẫn nằm im trên sofa từ nãy đến giờ càng khiến anh nghi ngờ phán đoán của mình mấy ngày nay.
_ Rốt cuộc em đối với Hyeonjun là thế nào?
Nếu Hyeonjun là trai thẳng,anh Sanghyeok không có quyền gì để cướp cậu đi lúc này cả, cả hắn và Sanghyeok hyung cũng đều là người đơn phương như nhau mà thôi.
_ Giống như anh đối với Hyeonjun thôi ạ.
Lee Sanghyeok nhíu mày càng sâu, nếu Minhyeong cũng chỉ đơn thuần là yêu quý tên nhóc này như anh thì hành động tối nay của tên cháu trai này đang đi quá giới hạn rồi. Anh trở tay nắm lại cổ tay hắn.
_ Em không biết tình cảm của Hyeong dành cho em đấy à?
_ ... Dạ?
_ Sau hôm nói chuyện của chúng ta anh đoán là em phát hiện ra rồi. _ Sanghyeok nói tiếp _ Anh biết em cũng yêu quý Hyeonjun như anh, nhưng trường hợp của hai chúng ta không giống nhau. Nếu em đã từ chối em ấy rồi thì đừng gần gũi với em ấy như hôm nay nữa, cứ thế này thì cả hai đứa không quay về làm bạn được đâu.
Minhyeong cảm giác như có một vụ nổ lớn vừa nổ ra trong đầu. Hắn trợn tròn mắt quay về nhìn người đang ngủ say trên ghế, hàng loạt dấu chấm hỏi cứ thi nhau nhảy ra trong đầu khiến Minhyeong á khẩu trong chốc lát.
_ Moon Hyeonjun bị em từ chối? Hyung, em mới là người bị tên này từ chối mà!?
Lần này thì đến lượt Dae Sanghyeok chìm trong bầu trời thắc mắc. Rốt cuộc là có chuyện gì ở đây thế?
_ Minhyeong à, nhìn lại hai đứa tụi em đi, trông Hyeonjon mới giống người thất tình đấy.
_ .... em cũng thấy thế.
Khoảng lặng quen thuộc lại quay về căn phòng sinh hoạt. Lát sau Sanghyeok mới ngập ngừng lên tiếng.
_ Chẳng lẽ Hyeonjun sợ bị HLV mắng à?
.
Minhyeong lại một lần nữa cảm thấy cảm xúc của mình bị xé làm hai. Một nửa chìm trong phấn hồng vui sướng, nửa còn lại chìm trong phẫn uất như hắn bị phán án oan. Minhyeong nhìn xuống nơi ngón tay mình vẫn đang bị Hyeonjun nắm lấy, hắn rút ngón tay mình ra rồi trở tay nắm lấy bàn tay của cậu vào trong tay mình.
Moon Hyeonjun, mày mới lần đầu biết yêu đấy à!!
____________________________
Lee Sang Hiếc *trong vai phụ huynh đi gank thằng rể tồy*
Lee Gấu đần *trong vai người đàn ông đối đầu với tình địch*
Moon Hổ giấy: Ôi đệt! Cầm nhầm kịch bản hết rồi!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip