3. Adagio
3. Adagio
Beomgyu có một cô chị gái, hiện chị đang ở trong bệnh viện để điều trị bệnh tim. Tim chị bẩm sinh khá là yếu nên hầu như cả cuộc đời chị gắn liền với bốn bức tường trắng của bệnh viện. Chị lấy âm nhạc làm niềm vui, các bác sĩ cũng ưu ái cho người chuyển một cây piano vào trong phòng bệnh của chị để chị chơi mỗi ngày.
Ngày trước, ngoài giờ làm việc ra, Beomgyu cũng tới để chăm sóc chị ở trong viện, giúp đỡ chị ăn uống sinh hoạt, cũng như chia sẻ chuyện đời thường ngày của anh cho chị. Hôm nay cũng như thế, nhưng anh chẳng kịp mua đồ ăn trên đường tới bệnh viện
"Chị, chị ơi!"
Beomgyu đỗ xe ở ngoài bãi liền phi thẳng lên căn phòng ở giữa hàng lang bệnh viện, lăng xăng xách theo cây đàn bên mình.
"Chị!"
"Ơi, làm cái gì mà chạy như ma đuổi thế Gyu?"
Chị đang chơi đàn cũng phải giật mình nhìn ra cửa, cười nhẹ trước hình ảnh cậu em trai thở hổn hển ngay cửa phòng bệnh
"Em...sẽ chơi lại Zigeunerweisen của Sarasate, và có lẽ thêm một bản sonate nữa của Ysaÿe cho Nhạc viện"
"Em sẽ xem xét thêm cả Partita của Bạch nữa, hay là chơi Chaconne nhỉ? Em cũng muốn chơi lại Carmen của Hubay, nó siêu hay ý"
Nghe Beomgyu liến thoắng một hồi mà chị cười tít cả mắt
"Em quyết định thi lại Nhạc viên rồi à?"
"Giờ em hết tuổi học dài hạn rồi, ngắn hạn 4 năm thì chấp nhận tập khó một chút vậy"
"..."
"Sao chị lại cười?"
"Hôm nay em vui hơn mọi ngày, nên chị cũng thấy vui thôi, có gì đâu chứ"
"Thì...tâm trạng của em đang tốt, vui hơn là chuyện bình thường"
"Đây là lần đầu tiên chị thấy em cười tươi sau gần 10 năm đấy"
"Thì..."
"Có cái gì đó đã thúc đẩy em phải chơi đàn trở lại"
"Đến lúc phải chơi đàn trở lại mà, chẳng lẽ em lại để nó đóng bụi trong căn hộ kia?"
"Em đã gặp một ai đó"
Lúc này Beomgyu gần như không giấu được nụ cười kia nữa. Chị thấy em trai của mình không nói thêm gì nữa thì sán lại gần, tiếp tục hỏi
"Quý tử nhà Choi biết yêu rồi à? Em yêu ai đấy?"
"Chị này, em có yêu ai đâu"
"Ừ nhưng mặt em đang đỏ hết cả lên kìa"
"Chắc...do ở trong này nóng quá thôi"
Beomgyu háo hức mở hộp đàn ra, phủ bên trong là chiếc khăn lụa mang trên mình một màu xanh đậm diễm lệ. Nhẹ gấp lại chiếc khăn phủ bên trên, cây đàn nâu hiện ngay trước mắt anh, còn nguyên vẹn.
"Em mang bản nhạc tới đây không?"
"Hả?"
"Zigeunerweisen ý, em kêu là em chơi mà. Phải có bản nhạc mới chơi được chứ"
"Không em để bản nhạc trên iPad, đợi em một xíu"
Thực ra thì Beomgyu đã chơi đi chơi lại Zigeunerweisen rất nhiều lần rồi nhưng đã quá lâu rồi. Bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu. Và có lẽ chị sẽ dẫn cậu vỡ nốt bài. Tính ra, Beomgyu chỉ còn 5 tháng chuẩn bị bài để thi, chưa kể anh còn thi các môn phụ nữa.
"Thi sẽ khó đấy"
"Em biết"
"Vẫn muốn thi? Thời điểm này tay em đã cứng hết lại rồi"
"Có chết em cũng phải đỗ"
"Nào thế nhìn nốt qua một lượt đi. Ít nhất hôm nay cũng phải chơi được 1/3 bài"
Beomgyu chơi đàn thâu đêm tới tận 8 giờ sáng. Dưới sự chỉ dẫn của chị, anh nhanh chóng đi được hơn nửa bài
"Em vỡ nhanh phết"
"10 năm rồi mà vẫn nhớ"
"Thì trí nhớ của em vốn tốt mà, chứ chị chơi cũng có nhớ được mấy đâu"
Beomgyu cười mỉm, cẩn thận cất cây đàn vào trong hộp. Anh cẩn thận đỡ chị nằm xuống giường bệnh, lấy thuốc cho chị uống như mọi ngày
"Bây giờ chị uống thuốc trước khi ăn đã. Sáng nay chị muốn ăn gì đây?"
"Chị thèm cháo gà quá"
"Được rồi đợi em một chút, em chạy ra mua cho chị rồi em quay lại"
Beomgyu cầm theo ví và điện thoại, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh để mua đồ ăn về. Cậu đi dọc xuống dưới phía hành lang bên kia, nhưng chợt nhận ra bản thân đang đi nhầm hướng liền quay lại mà chạy thẳng ra khỏi bệnh viện
Anh chạy nhưng lại không quá để ý, khi đi qua căn phòng 314, các bác sĩ rồi y ta cứ nhốn nháo loạn lên, lăng xăng chạy vào để cấp cứu cho bệnh nhân nằm phòng đó
Và theo như bảng tên dán ở ngoài, tên của bệnh nhân là....
Huening Kai
Đúng, là Huening Kai, người mà Beomgyu đã gặp trong giấc mơ...
Trái ngược với anh, một người không đủ điều kiện khi còn trẻ để theo đuổi âm nhạc, Kai được dạy chơi vĩ cầm một cách thuần thục từ khi còn nhỏ. Bố mẹ Kai đều là những nhạc công với kĩ năng chơi nhạc cụ xuất sắc bậc nhất trong dàn giao hưởng có tiếng ở Hàn Quốc, nên việc hai nhạc công ấy muốn đứa con duy nhất của họ trở thành một nghệ sĩ độc tấu xuất sắc cũng là chuyện bình thường
Kai không hề cảm thấy áp lực khi bị kì vọng. Mỗi ngày được sống trong âm nhạc, được chơi nhạc, với cậu là đã quá tốt rồi
Cơ thể của Kai không thể vận hành nổi một ngày nếu thiếu âm nhạc
Cậu mê đắm nó mất rồi
Mê tới mức phát điên cả lên nếu không có âm nhạc
Tới mức nghiện...
Tại học viện, Kai luôn là học sinh đứng top đầu của khoa Violin, vô cùng giỏi. Nhưng ở trong trường, ai cũng nói rằng cậu bị tự kỉ, có vấn đề về tâm thần...
Vì chẳng bao giờ cậu nói chuyện hay tiếp xúc với bất cứ một ai, cứ lầm lũi đi một mình. Và nếu phải chơi hoà tấu, thì ai cũng thấy khó chịu và áp lực khi chơi cùng Kai, vì cậu rất nóng tính và yêu cầu mọi thứ phải đúng cũng như có tính nghệ thuật
Cậu không có sự hoà hợp nhất định với xã hội
Cậu ích kỉ với tất thảy mọi sự trên đời...
Chỉ trừ có cây đàn kia
Đúng là một kẻ điên rồ mê đắm cây vĩ cầm
Sau đó, Kai tốt nghiệp trường nhạc với thành tích xuất sắc. Cậu vẫn tập bài đều đều để đi thi các cuộc thi trong nước và quốc tế, đồng thời bắt đầu làm việc cho dàn giao hưởng trẻ Hàn Quốc. Tất nhiên, với tính cách không hề dễ chịu kia thì cả dàn giao thấy anh khá là lập dị, và cũng giống như hồi anh còn ở trong Nhạc viện, có một số người dần ghét anh do anh luôn quá hăng hái trong âm nhạc.
Cũng đúng mà, vì ngoài gia đình của mình ra, mối bận tâm duy nhất của Kai lúc này chỉ có âm nhạc thôi...
Cuộc đời nghiệt ngã này cũng chẳng lường trước được điều gì. Vào một ngày rất bình thường, khi cậu vội vàng xách theo cây vĩ cầm đi tới buổi tập của dàn nhạc giao hưởng, có một xe bán tải chở bình nước lao ập tới chỗ cậu
Theo phản xạ bình thường khi ngã, Kai ôm chặt cây đàn và đôi tay của mình vào lòng để bảo vệ chúng, nhưng cơ thể cậu và vào cột đèn, đầu đập xuống mặt đường
Tất cả những gì Kai nhìn thấy trước khi nhắm mắt,
Chỉ là tiếng thét của người đi đường...
Và máu...rất nhiều máu
Chảy xuống nền đất lạnh...
Thật may là Kai được cấp cứu kịp thời, nhưng cậu hiện đang sống như người thực vật. Kể từ đó, cơ thể Kai chỉ phản ứng có giật dữ dội một vài lần, còn cậu thì không có dấu hiệu muốn tỉnh lại
Ba năm rồi, hai người nhạc công ấy đau khổ nằm cạnh cái xác khô héo của đứa con trai duy nhất
Ngủ ba năm như vậy, liệu cậu còn muốn tỉnh dậy không?
Chẳng ai biết rằng Kai đã xuất hiện ở thế giới gương kia từ bao giờ. Chỉ biết rằng, khi tiếng kêu từ chiếc nút đỏ kia cất lên, cát từ trong đồng hồ chảy xuống và bông hồng đầu tiên nở rộ, thì Kai đã ở đó, tiếp quản nơi này.
Về sau đó cũng có vài người gia nhập, tới cùng Kai. Và cũng như cậu, họ đều rất đam mê âm nhạc, mỗi người chơi một nhạc cụ khác nhau
Có vẻ như ai tới được thế giới này cũng gặp vấn đề về âm nhạc
Thế giới gương, nhỉ?
Một thế giới mà những nhạc sĩ chơi nhạc đang trên bờ vực của tuyệt vọng để tự soi lại bản thân mình
Nơi mà họ trông cậy vào sự giúp đỡ và chỉ dẫn của Kai
Tất nhiên, Beomgyu cũng chẳng phải là một ngoại lệ
Anh tìm được tấm gương ấy, cũng là may mắn
Cậu gặp được anh cũng là do may mắn
Vì, kể cả cậu soi lối chỉ đường cho những kẻ lạc lối
Thì chính cậu cũng là kẻ một lạc lối mà...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip