10
- chúng bây chụp ảnh không? đằng kia có tảng đá, nhìn đẹp đấy
huyễn thuân kéo theo cả lũ đến đó. nhóm nó có hách khuê, mai huỳnh, nó, với một cậu trai trẻ nữa tên lý duy.
- chú chú chụp cho tụi cháu. này mà có ảnh ngay hôm xuất ngũ thì ngầu phải biết !
- mày cứ làm quá lên hách khuê, để tao đứng giữa.
- không, nhường cho tao đi! cao to như tao đứng giữa mới đẹp.
- mày xôm quá đấy huyễn thuân ạ!
- rồi, xếp hàng đi rồi bác chụp cho một tấm.
- vâng.
- cho tao đứng giữa đi.
- trẻ quá, toàn mười tám đôi mươi.
- đâu bác, có thằng to xác kia năm nay hai mươi hai rồi
- mai huỳnh !!
- rồi, hai ba ...
'tách' tiếng máy ảnh vang lên, mai huỳnh cười.
- mấy đứa đánh ở đâu ?
- dạ tụi con đánh ở mặt trận Quảng Trị, ngoài tụi con còn có nhiều người lắm
- trẻ quá, thế có tình yêu chưa!?
- thưa, có thằng huyễn thuân còn mẹ già với người yêu ở nhà.. còn con thì cũng có rồi.
- có rồi!? chiến chinh như vậy không sợ sao?
- dạ thưa, không !
- được lắm, mai có ảnh
- cháu gửi tiền.
mai huỳnh lục túi.
- thôi, bác kỉ niệm
- dạ vâng, tụi cháu cảm ơn, đi tiếp thôi tụi bây !!
- cháu chào bác.
- đi đường bình an.
bốn bóng lưng bốn chặn đường, mặt trời ngả bóng biết ngày nào về. mai huỳnh hít lấy một hơi thật sâu, còn cả chặn đường nữa nhưng nghe chừng nó nhớ mẫn tích ở nhà rồi. tay cầm tấm ảnh chụp lén nó ra nhìn, lấy tay phủi bụi rồi đút lại vào túi áo.
- ai đấy, người yêu mày đây à?
huyễn thuân kiễng chân, rướn người nhìn tấm ảnh
- không, là con hầu nhà tao. tao thương ẻm, khi nào xuất ngũ tao về ngỏ
- ghê mày. à, tiện thể cho mày xem hữu tề nhà tao, nhìn ẻm đô con vậy thôi chứ cũng mít ướt lắm! ngày tao đi ẻm khóc như mưa ấy.
- ể, nhìn đẹp thế mày. mẫn tích nhà tao lúc tao đi cũng sướt mướt lắm, bắt tao hứa hẹn đủ kiểu.
- thôi đi hai ông tướng ơi, mới đi có chút đã nhớ người thương rồi. em đây cũng buồn lắm đấy.
- mày có chưa duy?
- em á? em chưa, em mới mười sáu à..
- trẻ quá mà dám ra chiến trường như này gan thật đấy.
- anh bao nhiêu? tuổi ấy
- anh mười tám, đi lính xong anh ra nước ngoài rồi
- vậy à, anh hách khuê nhìn cứ như hai mươi, chẳng giống mười tám chút nào !
- mày chê tao già đấy à?
- ấy, cẩn thận có bom đấy !!
huyễn thuân nói lớn làm cả đám sợ quá nằm hết xuống đường. nghe tiếng máy bay kêu ầm ầm trên đầu, vụt ra mặt trận quảng trị. mai huỳnh biết thời gian của cả lũ không còn nhiều.
- mai huỳnh bịp tai lại. tiếng máy bay ồn lắm, cẩn thận điếc.
- hả? mày bảo gì cơ!?
- anh huyễn thuân bảo anh bịp tai lại
- à ừ
mai huỳnh luống cuống. lần đầu nhập ngũ nên chẳng có chút kinh nghiệm, nãy giờ nó đếm sơ sơ cũng phải chục cái máy bay. hễ đi đến đâu là cây cối đổ rạp đến đấy, rất ồn. huyễn thuân mà không bảo hắn bịp tai lại khéo điếc đến nơi.
- rồi. hôm nay đi đến đây thôi, các đồng chí ăn đi.
trung tá phát cho mỗi người nửa chiếc bánh mỳ. nước không có. muốn uống phải bỏ tiền mua mà bồ đội mà, làm gì có tiền
- đói quá, cứ như này sao có sức đánh giặc !
trung tá lắc đầu. nhìn thanh niên nhập ngũ nay no mai đói. sốt ruột. nay được bữa bánh mỳ đã là xôm. chờ ngày cuối tháng mới được ăn cơm, bụng dạ đói mốc đói meo.
- tự nhiên tao thèm cơm với cà muối.
- cà muối ? anh nói làm em cũng thèm.
- mày cái gì chả thèm hả duy !
mai huỳnh cười trêu chọc em út. đưa nốt nửa bánh mỳ của mình cho nó.
- thôi anh ăn đi, không ăn sao có sức đánh ?
- tao không đói. mày ăn đi, mày trẻ nhất phải ăn mới mạnh!
- thôi không dám đâu. anh ăn đi, em uống miếng nước là no rồi.
- nước ở đâu mà uống?
mai huỳnh hỏi
- gần đây có cái ao, em qua uống chút nước.
- ừm. qua đi, không đi tiếp là thôi luôn đấy.
huyễn thuân thúc giục, trong khi miệng vẫn nhét đầy bánh mỳ. mặt mày thì nhem nhuốc.
- nhìn mày cứ như con chuột cống ấy, thuân ạ.
- mày cũng vậy hahaaa
- hai thằng điên! đi tiếp kìa duy ơi, nhanh lên.
hách khuê phủi tay, cố nuốt hết miếng bánh mỳ rồi đi tiếp. một giọt nước cũng không đụng.
- anh không khát à?
- không
cả ba tiếp tục đi bộ qua đoạn đường đá gồ ghề mà đã nghe thấy tiếng bom rơi ở mặt trận. chân hơi run nhưng rồi vẫn chọn đi tiếp
- huyễn thuân, ở đây à?
mai huỳnh thắc mắc, nhìn 'căn cứ' được dựng lên bằng một vài tấm gỗ, trong hết sức ọp ẹp.
- ừm, đây là chỗ của bọn mình. đằng sau có hầm trú ẩn phòng khi bom rơi. đưa đồ đây tao cất
- đây.
mai huỳnh tháo cái túi xách, thêm cả cái cặp trên lưng đưa cho huyễn thuân. sau khi bố trí mọi việc thì trời ngả tối, bốn người chui rúc vào lều. tuyệt nhiên mai huỳnh chẳng thấy chật chội, ngược lại còn thấy rất vui, cảm giác.. ấm cúng lắm.
- anh mai huỳnh có ước mơ gì không ?
lý duy tò mò hỏi. nó nhìn xa xăm nhưng ánh mắt nó chứa cả trăm vì sao, chứa cả ngàn ước mơ. là tuổi mười sáu đầy hoài bão, nhưng nó chọn dấn thân ra chiến trường.
- ước mơ á? có chứ, nhiều lắm.
- anh, anh kể đi, em muốn nghe.
- tài lanh mày, tao chỉ mong giành được độc lập rồi tao về ngỏ với em nhà tao. có vậy thôi.
mai huỳnh nghĩ tới thôi đã thấy vui. năm ngón tay hắn giơ lên cao sau đó nắm chặt lại, huyễn thuân nghe ước mơ của cậu ba nhà lý thật đơn giản như thể sống thì ngỏ, chết thì thôi.
- nghe đơn giản nhỉ?
hách khuê cũng cười, khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau như này mai huỳnh có chết cũng không nỡ quên.
- các anh ơi nhỡ mai em có chết thì anh chôn em ở chỗ có đất thịt nhé. khi nào chiến tranh kết thúc thì mẹ em còn được nhìn thấy xương em, ít ra nó không bị phân hủy.
- bậy mày, bọn tao về thì mày cũng về. đã đi thì đi cả mà về thì về hết, đứa nào thất hứa phải nuốt mười cây kim đấy !
hách khuê nửa thật nửa đùa, đe doạ.
cả bốn anh lính trẻ đêm ấy mất ngủ, dự định cho tương lai là rất nhiều, còn thực hiện được hay không thì không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip