9.

Vài ngày sau đó, Wooje được Minseok dẫn đi mua đồ, thằng nhóc có vẻ rất háo hức nên cái gì nó cũng muốn xem một lần. Bởi hồi trước chơi cùng Minhyung chẳng bao giờ được anh nó mua cho cái gì hết, vậy mà vừa kết hôn một cái đã đưa cả thẻ đen cho chồng nhỏ dẫn em trai đi mua sắm.

Sau cùng thì, Wooje cũng chẳng mua gì cả, Minseok chọn mua cho nó một cái áo phông rồi dẫn nó đi ăn. Wooje ăn no nê một bữa, đang lúc vừa ăn kem, nó vừa cảm thán.

"Anh Minhyung cuối cùng cũng chờ được anh."

"Sao vậy?" Minseok khó hiểu hỏi.

"Anh Minhyung thích anh Minseok 10 năm rồi đó, từ hồi hai người còn đi học cơ. Hồi đó em có hỏi sao anh Minhyung không tỏ tình thì anh ấy nói rằng, không muốn tiếp cận anh khi không có gì trong tay." Wooje kể. "Ảnh nói lúc đó không thể đảm bảo cho Minseok một cuộc sống không cần lo nghĩ."

Suy nghĩ đầu tiên của Minseok vào lúc ấy là, mình và Minhyung đã từng gặp nhau sao?

"Thích đến tận 10 năm sao?"

"Đúng rồi, từ khi em gặp ảnh là ảnh đã thích anh rồi, hồi đó em mới học năm nhất thôi, anh Minhyung đã năm cuối rồi, mà anh ấy kể đã thích một người gần 6 năm, vậy nên có khi thời gian thích anh còn lâu hơn cả thế."

"Minhyung còn kể gì nữa không?"

"Ảnh giấu kín lắm." Wooje chép miệng. "Chỉ có một lần em bắt gặp, lúc này anh ấy không kêu gọi được đầu tư, công ty đứng trên bờ vực sụp đổ, trên bàn anh ấy bày một đống giấy, tất cả chỉ viết đúng một cái tên, chính là tên anh đó."

Minseok nghe đến vậy, đột nhiên rất muốn gặp anh, cậu đứng dậy, đưa thẻ cho Wooje rồi nói thằng bé tự bắt xe về, còn bản thân thì nhanh chóng đi tìm con gấu kia.

Bởi vì là cuối tuần nên Lee Minhyung chẳng đi đâu, anh căn thời gian hai người đi chơi về rồi chuẩn bị vào bếp làm bữa tối. Khi Lee Minhyung đang xem phim trong phòng khách thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn ra cửa thì thấy Ryu Minseok đang thở hổn hển bước vào trong. Lee Minhyung đứng lên, còn chưa kịp nói gì thì Minseok đã lao đến, sà vào lòng anh.

Minhyung vuốt nhẹ tóc Minseok rồi thơm nhẹ lên đó. "Sao em về sớm vậy?"

Ryu Minseok không trả lời, chỉ ôm lấy Minhyung. Được vài phút, anh cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên thì hốt hoảng, vội kéo Minseok ra để nhìn cho rõ thì thấy khuôn mặt cậu đã ướt nhẹp nước mắt từ lúc nào.

"Minseok sao vậy? Em đau ở đâu hả? Nói anh nghe."

"Minhyung...Minhyung...." Cậu nức nở.

"Anh đây, nín khóc đi."

Minhyung dùng tay lau nước mắt cho Minseok nhưng cậu vẫn không ngừng khóc được, hai người cứ đứng ôm nhau cả nửa tiếng đồng hồ, dần dần Minseok mới bình tĩnh lại được nên anh ôm cậu ra ghế sofa, để Minseok ngồi trong lòng mình rồi đưa tay vuốt lưng cậu.

"Wooje kể rằng anh đã thích em 10 năm rồi." Minseok nghẹn ngào.

"Thằng nhỏ này đúng là không đáng tin chút nào."

"Nếu nó không nói thì anh định giấu em sao?"

Minseok ngước đầu lên khỏi vai anh, uất ức giương hai con mắt ướt nhẹp của mình lên nhìn Minhyung. Chỉ cần thấy vậy là anh đã chịu thua cậu rồi, Minhyung hôn lên mi mắt của cậu đầy dịu dàng rồi bắt đầu kể lại quá khứ của mình.

Lần đầu tiên gặp Minseok là khi hai người lớp 10. Ngày ấy, Ryu Minseok rất nổi bật, tính cách vui vẻ còn ngoại hình thì đáng yêu nên được rất nhiều người theo đuổi, còn Lee Minhyung khi ấy gia cảnh bình thường, ngoại hình cũng không có gì đặc sắc, chỉ dám đứng từ xa nhìn cậu như bông hoa hướng dương tìm về phía mặt trời.

Ryu Minseok có thể không nhớ đoạn kí ức này bởi nó chỉ là một hạt cát trong sa mạc kỉ niệm của cậu, nhưng Minhyung lại nhớ rất rõ. Vào tháng 3 năm hai người học lớp 11, trời mưa rất to, Lee Minhyung phải đội mưa chạy đến bến xe buýt. Minseok lúc này cũng đang ở đó, đưa cho anh một chiếc khăn tay rồi nói: Lau đi, đừng để khuôn mặt đẹp trai đó bị ướt nước.

Có thể là do hôm ấy Ryu Minseok mặc bộ đồ hợp ý anh, cũng có thể là do cậu cười rất đẹp, chỉ biết là sau đó anh mang theo tình cảm to lớn với Ryu Minseok giấu trong lòng đến mười năm. Thậm chí có khi đến bản thân anh còn không hiểu tại sao mình có thể thích cậu ấy lâu được đến như vậy, không cần một sự đáp lại nào cả, chỉ muốn Ryu Minseok bình an.

"Em thật sự không nhớ..." Minseok nói.

"Có thể do hồi đó anh rất khác với bây giờ."

"Vậy nếu không gặp gỡ nhau, em cưới người khác, anh cũng sẽ chấp nhận sao?"

"Tại sao không? Anh chỉ cần Minseok hạnh phúc là được." Minhyung đáp. "Với cả sau đó anh cũng sẽ bước tiếp, có thể mất vài năm nhưng anh cũng sẽ kết hôn, chúng ta đều có thể bỏ lại quá khứ sau lưng rồi."

Ryu Minseok nhìn anh, bĩu môi, hai mắt rưng rưng. Chỉ cần nghĩ đến việc Minhyung sẽ kết hôn cùng người khác làm nước mắt của cậu lại trào ra ngoài, làm Minhyung vội vàng ôm lấy cậu, hôn khắp mặt khiến cho Minseok bình tĩnh hơn.

"Nhưng mà anh tin chúng mình có duyên phận, và anh đã đợi được."

"Em yêu anh lắm."

"Anh biết mà." Minhyung nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minseok, hôn lên đó. "Quá khứ như thế nào không quan trọng, chỉ biết là Minseok bây giờ đã là của anh rồi."

Nhìn lại thì 10 năm có vẻ trôi qua nhanh, nhưng sự thật thì. Minhyung trải qua khoảng thời gian đó không dễ dàng chút nào, chỉ khi nghĩ về Ryu Minseok mới khiến anh trụ được đến ngày hôm nay. Hồi còn đi học, gia đình Minhyung không khá giả, chỉ đủ ăn, còn Minseok thì ngược lại, cậu giống một Hoàng tử bé được yêu chiều từ nhỏ, chưa từng gặp chuyện phiền lòng. Cuộc sống của Minseok lúc ấy rất đơn giản, chỉ có đi học và đi chơi, suy nghĩ nhiều nhất chính là về việc tối nay ăn gì. Bởi vì vậy nên Minhyung cứ không ngừng canh cánh trong lòng, muốn bản thân thật thành công mới đường đường chính chính đi đến bên cạnh cậu.

Mười năm này, Minseok thay đổi 3 người yêu, mỗi người đều yêu lâu làm anh cảm tưởng như bọn họ sắp kết hôn tới nơi. Vào lúc Lee Minhyung khó khăn nhất, anh cũng chỉ gọi tên Minseok không ngừng, muốn dùng hình ảnh vui vẻ của cậu để giúp mình gắng gượng vượt qua khoảng thời gian ấy. Vào lúc công ty đi vào ổn định, cũng là lúc Ryu Minseok chia tay, Lee Minhyung còn chưa kịp tấn công thì tin kết hôn đã tìm tới cửa. May sao bà mối tìm hôn sự cho Minseok lại quen với mẹ Minhyung, mẹ anh từ lâu đã biết về mối tình đơn phương này liền lập tức nhận mối về cho con trai mình.

Đối với Lee Minhyung, tất cả những điều này chỉ có thể là duyên số. Nên dù bằng cách nào, Ryu Minseok cũng sẽ đến với anh. Có lẽ kiếp trước Minhyung đã cứu cả một đất nước, nên kiếp này mới có thể được ở bên cạnh cậu.

Minhyung ôm chặt cậu trong lòng, hôn lên đôi môi sưng mọng vì khóc quá nhiều, trân quý như bảo vật dễ vỡ. Minseok nhắm lại đôi mắt mình, cho đến khi mở ra thì chỉ còn thấy Minhyung mờ mịt ở phía trước, cậu cúi đầu, dụi vào cổ anh.

"Anh ơi."

"Ừ?"

"Mình làm đi."

Minhyung phì cười rồi ôm lấy đùi Minseok nâng lên, bế cậu vào phòng ngủ. Anh đặt cậu xuống giường, nhìn sâu vào đôi mắt mơ màng ấy rồi lại cúi xuống hôn Minseok, muốn khắc ghi tất cả khoảnh khắc này vào trong tâm trí, lưu giữ đến ngàn năm.

Trong lúc nức nở nhất, Ryu Minseok nghe thấy bản thân mình không ngừng gọi tên Lee Minhyung. Có lẽ là tưởng cậu đau nên anh dừng lại, cúi xuống hôn lên trán Minseok, cậu hơi nâng người, ôm lấy Minhyung, dán chặt hai lồng ngực đang đập loạn nhịp vào với nhau.

Cao trào vừa dứt, Minseok đã không còn cảm nhận được gì nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vỗ về của Minhyung, êm dịu như tiếng biển thì thầm ru cậu vào giấc ngủ những ngày thơ bé.

Vào lúc này, Ryu Minseok cảm thấy, dù Lee Minhyung đợi cậu 10 năm nhưng thật ra cậu cũng đang chờ đợi, đợi một nửa khuyết thiếu của bản thân.

Cuối cùng thì, cả hai cũng đã đợi được nhau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip