16: CƠ HỘI
"Em đã làm gì hả?"
Chị gái xinh đẹp ép gã vào tường, gương mặt nghiêm túc tra hỏi khi Minseok đang sửa soạn trong phòng tắm.
"Em không làm gì cả"
Gã giơ hai tay ngang mặt, cố tỏ ra vô tội, mà thực sự gã đã làm được gì ngoài vài chiếc hôn và lén lút đánh dấu em bé lúc ngủ say như chết đâu?
"Cái vết trên cổ là sao?"
Thua cuộc trước tình huống kỳ lạ khi hai chị em đứng sát vào nhau và thì thầm trong chính ngôi nhà của họ, nhìn vào có chút buồn cười.
"Em nghĩ là chị hiểu, em ấy quá đáng yêu, và đó là bước tiến lớn nhất em có thể thỏa mãn cơn nghiện những thứ nhỏ nhắn và dễ thương xuất hiện ở cạnh mình"
Lee Ha Eun nhìn gã với ánh mắt khinh thường, mặc dù Minseok thực sự là đáng yêu đến không chịu nổi, nhưng cái cách em trai giải thích khiến cô chẳng thể dễ dàng chấp nhận, nhất là hành động bất lịch sự động vào người ta khi chưa cho phép.
"Hai đứa còn chẳng có quan hệ thân thiết gì?"
"Thưa chị, em đang cố gắng đây"
Minhyung đập vào trán, người chị tàn ác cố tình rạch ròi vết thương sâu hơn.
Câu chuyện càng kéo dài, cả hai đôi co, người em ra sức thuyết phục, người chị lại bênh vực một người vừa gặp gỡ chưa đầy một tiếng, chỉ vì vẻ bề ngoài nhỏ thó như em bé.
Lúc này Minseok bước ra, với chiếc áo hoodie to đùng, cái quần kaki đen dài rộng hơn cả chiều cao của em, che khuất cả bàn chân nhỏ.
Họ nhìn em, em liếc nhìn Minhyung cùng ý nghĩ có phải muốn em xấu hổ và mỉa mai bộ dáng lùn tịt của em không?
"Cái thằng đầu đất to xác này! Đưa bộ đồ gì cho Minseokie thế hả!"
Chị gái đập vào bả vai gã trách móc.
Gã có chút hoảng, tiến gần về phía em, nhanh nhẹn cúi thấp giúp em xắn ống quần, không một chút ngại ngùng thể hiện sự quan tâm.
"Trưa nắng nóng, đương nhiên phải mặc đồ kín đáo rồi"
Tim em bất giác đập nhanh khi nhìn cách gã nhẹ nhàng cầm lấy cổ chân em, xoáy tóc ngỡ như chẳng bao giờ nhìn thấy từ gã trai cao 1m81 lại liên tục xuất hiện, gã quả thật chưa từng dè chừng khi cúi đầu trước em.
"Em như thế nào cũng đều xinh đẹp, yên tâm"
Gã hoàn tất mọi thứ, sát gần vào vành tai em thì thầm.
Minseok mặt mày đỏ gay, đột nhiên động tác nhanh nhẹn chạy ra bậc thềm tự mang giày, sợ rằng gã lại tranh phần làm hết việc của em, bày biện hình ảnh người toàn tâm chăm sóc em trước mặt chị gái, như vậy sẽ vô cùng kỳ quặc.
Nhưng em như thế nào, trước mặt hai người ruột thịt ấy đều là 100% đáng yêu.
Ha Eun đập mạnh vào lưng gã trước khi theo sau em bé, giống như là bị mua chuộc, bênh vực dù chẳng cần nhờ vả.
"Minseokie, chờ chị!"
.
Em ngồi trong chiếc xe hơi bốn chỗ sang trọng, ánh mắt dõi theo con phố đông đúc vào cuối tuần, cảnh vật xung quanh khiến tâm can em cảm thấy bình yên.
Nhưng thứ làm cho em ngạc nhiên hơn cả, em và Lee Minhyung tròn 18 tuổi, gã đang cầm lái, chở em và chị gái đi ăn trưa.
Em thực sự chưa bao giờ hiểu biết về con người này, ngẫm lại quen biết chẳng bao lâu, thế mà bao nhiêu là hành động tình cảm đều đã trải qua, có phải là em đã quá dễ dãi với gã?
Tại sao? Vì gã luôn đối xử chân thành với em? Nét cười trông ngốc nghếch thật thà? Hay chỉ là em vô thức đón nhận sự chăm sóc ân cần, bắt đầu trở thành thói quen và dựa dẫm hoàn toàn vào gã?
Điều em cảm nhận được, gã yêu mèo, có vẻ giỏi đánh nhau, nhà rất giàu, tính cách dù luôn tỏ ra chiều chuộng em nhưng vẫn có gì đó ngang ngược, và gã từng thừa nhận là thích em.
Em đôi khi quên rằng bản thân có rất nhiều câu hỏi dành cho gã, ví như gọi là em bé, xoa đầu em, để ý từng cử chỉ nhỏ nhặt mà nương theo, không ngại cúi xuống giúp em buộc dây giày, gã còn hôn em nữa, dường như tất cả tình cảm đều muốn phô bày ra cho cả thế giới thấy, gã yêu thích em đến nhường nào.
"Chị nói này, Minseokie, tối nay nhà mẹ chị có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, em có muốn cùng nhóc to xác này về chơi không?"
Nhà mẹ của Minhyung?
Em quay đầu nhìn chị ở ghế sau, đôi mắt có chút mở to hồi hộp, vừa hay em muốn tìm hiểu thêm về gã thì chị mang đến điều kiện để giúp em hoàn thành?
"Chị! Đừng làm em bé khó xử!"
"Em bé?"
Gã biết gã lỡ miệng, cái nhìn khinh thường từ chị lần nữa thể hiện trên kính xe trước mặt.
"Khi nào chị mới thay đổi được tính cách ép buộc người khác đây?"
Hai người quả là chị em ruột, em bé thầm nghĩ, cách họ đối đáp trò chuyện dường như đều cùng tần số.
"Người lạ như em tham gia có sao không ạ?"
Gã bất ngờ nhìn em như người ngoài hành tinh, cách đặt câu hỏi mang hàm ý là em rất muốn cùng gã về ra mắt gia đình.
"Em đừng lo, bữa tiệc có nhiều khách ngoài, em cũng sẽ là một vị khách được mời đến, không việc gì phải ngại, đúng không Minhuyng?"
Chân mày chị hơi nhướn ra tín hiệu đến gã, nhưng gã thì đang đầu tóc rối mù, vành tai đỏ gay chỉ vì nghĩ đến viễn cảnh em đường đường chính chính nắm tay gã chào hỏi mẹ và người thân của mình.
Em bé cũng nhìn gã, biểu cảm gã có phần kỳ quặc chẳng thể hiểu thấu.
"Em là bạn Minhyung, nên nếu ảnh đồng ý thì em sẽ nghe theo ạ"
Tất nhiên là đồng ý rồi bé ngốc ơi, ai đời cơ hội ngàn năm có một này lại để vụt mất chứ!
Minhyung khẳng định, tham vọng muốn rước em về nhà càng sớm càng tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip