11. NGUYÊN TẮC THEO KIỂU RYU MINSEOK
Lúc bác sĩ nhân dân - à, không phải, lúc người yêu cũ của tôi Lee Min-hyeong, người đẹp trai nhất trần đời mang rượu lên thì mọi người đã tản ra tứ phía. Ruhan thì gọi điện quốc tế cho ai đó, tôi nghe mọi người lén nói với nhau rằng đó là người bỏ Ruhan đi một nơi cách bệnh viện này nửa vòng trái đất. Cô y tá kẹp hồng cùng cô y tá hóng hớt chui sang góc khác nói chuyện điện thoại, tiếng cười khúc khích của họ cứ vang mãi không thôi. Bác sĩ trưởng khoa thì đang khoe khoang cậu con trai 5 tuổi sẽ có tiềm năng hơn cậu bác sĩ tốt nghiệp thủ khoa Y nào đó chỉ biết cắm đầu vào phòng mổ, còn cô y tá 10 điểm thì cứ gật đại cho có vì cứ phải nghe đi nghe lại một câu chuyện tới chục lần.
Mọi người đều có người mình yêu thương để nói lời yêu thương. Còn người tôi thương thì đang trước mặt tôi mà tôi thì không thể nói gì vì cảm giác tội lỗi cứ như thủy triều trào lên không thể nào lắng xuống. Chỉ một hình xăm mà tôi mới nhận ra tôi mới là người xấu xa trong cuộc tình này mà không phải là Min-hyeong. Nếu người bình thường mà xăm tên người yêu cũ không phải vì đã từng yêu thì tôi không nghĩ ra được lý do gì ngoài người đó đã chết trong khi tôi vẫn sống sờ sờ. Cái lý do chia tay vì Min-hyeong không yêu tôi trước đây như tảng đá đè nặng trong tim, nếu tôi là bạn thì đáng ra lần đầu tiên sau ba năm gặp lại tôi nên để quên cây kéo trong bụng người yêu cũ quách đi cho xong. Tôi sống có thể tùy hứng nhưng cũng có nguyên tắc tình yêu của riêng mình.
Mấy ly rượu vừa rồi từ từ phát huy công dụng của nó, tôi sợ phải đối mặt với Min-hyeong nên đành nhảy xuống vội mang giày. Đôi giày buộc hoài buộc mãi mà hai sợi dây cứ hoài hai hướng, tôi ngồi bệt hẳn xuống vì tức đôi giày phần ít, tức bản thân phần nhiều. Giọt nước mắt mặn chát rơi xuống nền đất rồi biến mất, tôi ghét cồn, cồn làm tôi yếu đuối hơn bình thường, rõ ràng ngày đó chia tay tôi còn không khóc.
Bàn tay to lớn với những khớp xương quen thuộc vươn tới trước mắt tôi, thành thạo buộc dây giày thành nút thắt đẹp như nút băng bó trên đầu của người chấn thương. Thắt xong đôi bàn tay đó buông ra nhanh chóng, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Min-hyeong đang đứng chắn hết gió trước mặt mình, tóc bạn thì vẫn cứ rối hết cả lên, hai hàng lông mày bạn nhăn hết lại.
"Ryu Minseok, giày buộc xong rồi"
Tôi khẽ gật đầu.
"Ryu Minseok, nền đất lạnh"
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu. Đột nhiên bạn ngồi xuống ngang trước mặt tôi lặp lại lần nữa "Ryu Minseok, nền đất lạnh".
"Minhyeongie ơi ... tóc bạn rối" Tôi vươn tay ra muốn vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước mặt bạn, bạn vội rụt người về phía sau, rồi quơ tay tự quào quào mái tóc "Kệ nó đi". Cồn lại phát huy công dụng của nó, tôi lại muốn khóc.
"Ryu Minseok, nếu bạn tìm một nơi để đặt đít xuống vào lúc 12h khuya thì phải là giường bệnh phòng số 307 chứ không phải là nền đất lạnh băng trên sân thượng của tòa bệnh viện có 12 tầng"
"Em bị tê chân" tôi không còn dám nhìn vào bạn lí nhí nói, chỉ mong bạn bỏ tôi đi thật nhanh vì tôi xứng đáng bị như thế.
Min-hyeong dùng tay đánh vào bắp chân tôi "Bạn lại kiếm cớ nhõng nhẽo", cơn tê nhè nhẹ chạy từ bắp chân dọc lên người. Cồn lại phát huy công dụng của nó, nước mắt tôi ào ra như van xả lũ. Min-hyeong cứng đơ người, cánh tay chưa kịp rút về lau vuốt loạn xạ lên mặt tôi.
"Anh xin lỗi, bạn đau lắm à"
"Anh xin lỗi đừng khóc nữa, anh không biết là đau đến thế" Min-hyeong luống cuống tay chân vuốt những giọt nước mắt chảy dài trên má, bạn càng dỗ tôi lại càng thấy ngực mình nhói lên từng cơn đau đớn.
"Đau lắm Min-hyeong, chỗ này đau lắm" Tôi chỉ tay mình lên phần ngực trái.
"Bác sĩ nói với Min-seok là xoa là sẽ không đau nữa, được không"
Tôi khẽ gật đầu, tay Min-hyeong đặt lên ngực trái tôi xoa nhẹ, tim tôi dần chậm lại theo từng nhịp thở, lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn vào mắt Min-hyeong sau ngần ấy năm, bóng tôi hiện rõ trong mắt bạn. 3 năm xa cách bộ não thì vẫn nhớ, còn trái tim thì sao?
Mũi tôi hơi ngưa ngứa, không thể nhịn nổi tôi hắc xì một cái rõ to, nước mắt bỗng nuốt ngược hết vào trong. Min-hyeong bật cười "Thấy chưa, anh đã bảo là lạnh rồi, nào lên anh cõng, chân bạn không đi thì sẽ không tê nữa". Còn 10 phút nữa là đến pháo hoa rồi, thôi thì đêm nay có thể đổ thừa cho cồn, chỉ 1 lần này thôi tôi sẽ không tổn thương Min-hyeong nữa. Tôi lộm cộm bò lên tấm lưng to lớn của bạn, bạn nhấc người tôi lên nhẹ bẫng như không, hai tay bạn vòng phía sau người tôi rất chặt như sợ tôi ngã.
"Bạn uống 8 cốc soju rồi, còn 2 cốc nữa bạn sẽ gục không biết gì, giờ anh có nói gì thì mai bạn cũng quên thôi nhỉ'' giọng Min-hyeong sát bên lỗ tai tôi nhồn nhột, tôi ôm cổ bạn chặt hơn. Min-hyeong đứng gần lan can sân thượng để cho tôi có thể thấy được pháo hoa.
"Anh nghe anh Sang-hyeok nói em tính yêu tiền bối nào đó cùng ngành?". Min-hyeong hỏi về anh Hyukkyu, mối quan hệ tôi không thể giải thích rõ chỉ bằng 2, 3 câu, tôi gật đầu bừa phứa thay cho câu trả lời. Tay Min-hyeong siết lại chặt hơn, giọng bạn đều đều nói tiếp "Anh không giỏi nhìn người, nhưng anh ấy có vẻ là một người dịu dàng sẽ dành nhiều thời gian cho bạn"
"Em bệnh 7 ngày rồi, anh Hyukkyu mới tới thăm" tôi trề môi phản ánh, nhưng rõ ràng mối quan hệ của tôi và anh Hyukkyu cũng không phải kiểu em có vấn đề gì thì anh là người đầu tiên chạy tới.
"Ừm, anh ở bên bạn ngay từ hôm đầu, nhưng mà bạn sẽ không chán người đó mà phải không"
Mắt tôi lim dim do tác dụng của rượu, tôi lại gật đầu, tại sao phải chán anh Hyukkyu nhỉ. Min-hyeong chợt ngồi xuống thả tay, tôi ngồi phịch xuống đất, cơn buồn ngủ vừa rồi chợt bay biến. "À, anh trượt tay, với lại anh không cõng người yêu cũ sắp có người yêu mới, sợ bị đấm" Tôi đứng lên, tầm mắt chỉ ngang lan can, rõ ràng view không được đẹp như lúc được Min-hyeong cõng.
"Người nhà bệnh nhân chỉ đấm bác sĩ khi bệnh nhân chết thôi"
"Không được nói gỡ" Min-hyeong bỗng nhiên to giọng.
Tôi nhìn vào khoảng không đen xì lì trước mặt, tính nói một lần cho hết chuyện đã qua, nhưng lại không biết nói như thế nào.
"Thật ra hồi đó em ..."
"Thật ra hình xăm này xăm trước khi chia tay rồi"
Tôi và Min-hyeong nói cùng lúc, những lời tôi tính nói đành nuốt ngược hết vào trong. Thì ra bạn biết tôi đã thấy hình xăm.
"Vì hồi đó bạn giận anh, nên anh mới xăm tên bạn dưới gót chân, bạn biết chiếc neo của con thuyền không, xăm ở gót chân là vì muốn bạn là chiếc neo của anh, không cần sợ anh trôi dạt đâu đó ngoài kia"
"Nhưng giờ đúng là bạn đã trôi xa thật rồi" Tôi lẩm bẩm.
"Ừ chúng ta đã xa thật rồi, ngày mai anh sẽ xóa xăm, hai ngày nữa sẽ đi xem mắt, bạn thấy sao?"
"Em thấy chỗ này rất đau" Tôi chỉ vào tim mình nãy giờ cứ nhói lên không thôi.
"Lúc anh từ viện về nhà sau mùa mưa 3 năm trước, không thấy bộ ly màu mè của bạn, không thấy những chiếc quần bông của bạn, không thấy bất kỳ màu sắc nào của bạn trong căn nhà nữa, chỗ này của anh cũng rất đau. Nhưng khi thấy bạn ở trong viện, biết bạn sắp yêu người khác sau hẳn 3 năm chúng ta đã thôi yêu nhau thì nó còn đau hơn nữa. Điều đó có nghĩa là gì bạn có biết không?"
"Bạn bị đau tim?"
"Vậy bạn nghĩ vì sao tim của bạn lại nhói lên khi anh nói muốn đi xem mắt"
"Vậy thì chắc em cũng bị đau tim"
Min-hyeong lại thở dài "Bạn nghĩ lại cho kĩ, sáng mai anh sẽ gặp bạn để nói chuyện, giờ có nói thì chắc bạn cũng không nhớ gì sất".
Tiếng chuông từ nhà thờ cạnh bệnh viện reo lên 3 tiếng, cùng lúc đó pháo bông bắn lên từ bờ sông đối diện, những chùm sáng cứ chớp rồi tắt liên tục, tiếng pháo vang vọng khắp sân thượng.
Chúc mừng năm mới Ryu Min-seok. Tôi nghe tiếng thì thầm của Min-hyeong hòa vào trong gió.
-------------
2 tuần rồi toi bận điên nên giờ mới ra chap mới được huhu. Chap này hơi vội nên nếu có sai sót gì mn cứ check var rùi note toi sửa nhéi, iuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip