29 Tớ càng ngày càng không hiểu bản thân tớ rồi...
Minseok cũng đã thức dậy và rủ Hyeonjun đi ăn sáng. Trùng hợp thay, họ cũng ăn tại quán quen thuộc mà các cậu thường hay ăn.
Hyeonjun (vừa đi vừa nói): Nay phải ăn thật no, rồi về nhà...
Minseok: Chiều mày về à?
Hyeonjun: Bao giờ tao hết mệt thì về...(cười) mày không định về thật sao?
Minseok: Ừm...về thì chả mấy mà đi với về đã hết thời gian rồi...nhà tao cũng không có ai cả...
Vào quán ăn, Hyeonjun nhận ra bóng dáng hai người quen thuộc, cậu nói nhỏ với Minseok.
Hyeonjun: Người quen kìa...
Minseok nhìn về phía tay chỉ của Hyeonjun, dừng lại một lúc lâu...
Minseok: Min...
Hyeonjun: Chà chà...hóa ra là đi chơi mảnh...đó chẳng phải là Yoonsu đội NS sao?
Minseok (cúi mặt, cười gượng): Trùng hợp ha!
Hyeonjun: Đi (định kéo tay Minseok)...ra bắt quả tang nó rồi bắt nó bao...
Minseok níu tay Hyunjun, ra hiệu cho Hyeonjun đừng đến chỗ đó. Cậu không biết bây giờ nên đối diện với Minhyeong như thế nào nữa, cậu chưa sẵn sàng...
Hyeonjun: Chán ghê... được thôi... (chiều ý Minseok)
Rồi hai người chọn một bàn khác khá xa với bàn của Minhyeong nhưng vẫn đủ thấy được hai người đang làm gì.
Minseok vừa ăn vừa để ý Minhyeong ở bàn bên. Cậu không biết vì sao nhưng khi nhìn thấy Minhyeong đi cùng với Yoonsu, cậu lại cảm thấy có chút khó chịu mà không ngừng nhìn xem hai người làm gì.
Cậu thắc mắc rõ ràng hôm qua cậu thấy Minhyeong vẫn còn buồn lắm mà sao bây giờ vẫn cười tươi như vậy, sáng sớm đã đi chơi, lại còn đi chơi với cậu hỗ trợ nhà khác mà không phải cậu. Cậu có chút ghen tỵ.
Hyeonjun thấy Minseok không nghe mình nói chuyện liền đẩy Minseok rồi nói to: "Nhìn đi đâu vậy? Muốn ra đó ngồi thì ra đi, nãy lại còn bày đặt cản tao?" (giọng giận dỗi)
Minseok: Đâu có, tao nhìn gì đâu...tao có chút chuyện cần suy nghĩ...
Hyeonjun (nhận ra được sự bất thường của Minseok và Minhyeong): Vẫn giận nhau ấy hả? Giỏi giận nhau quá vậy?
Minseok: Giận gì?
Hyeonjun: Mấy tháng nay tao có mù cũng nhìn ra hai đứa mày giận nhau...cứ thấy nhìn nhau xong đối phương nhìn lại thì lại quay ra giả vờ giả vịt...
Hyeonjun: Khai mau, có chuyện gì?
Minseok: Làm gì có chuyện gì, bình thường mà...ăn nhanh đi, mày còn về nhà đấy...
Minseok lảng tránh rồi cắm đầu vào ăn cho xong bữa sáng. Cậu muốn nhanh chóng hoàn thành bữa ăn này thật nhanh. Thỉnh thoảng cậu lại ngẩng lên nhìn sang bàn phía xa xa cậu, nhưng lần này cậu ngẩn người, khi chứng kiến cảnh tượng Minhyeong đang chăm chú giúp cậu em kia nhặt hết hành lá trong bát canh của cậu ấy. Minseok nhăn mặt.
Minseok cũng có thói quen không ăn hành lá, nên hầu như bữa cơm nào cậu cũng phải tốn thời gian để nhặt hết ra rồi mới ăn. Nhưng từ lúc cậu quen Minhyeong, công việc đó dường như đều là Minhyeong làm cho cậu.
Cậu vốn tưởng sự dịu dàng đó chỉ dành riêng cho cậu. Vậy mà bây giờ...cậu lại phải chứng kiến cũng là cảnh tượng đó nhưng người bên cạnh không phải cậu.
Cậu khó chịu quá, tim cậu nhói lên từng cơn, cảm tưởng chỉ cần nhiều hơn thế nữa cậu sẽ đau tim mà lăn ra chết mất. Cậu không thể chịu đựng nổi nữa, liền đứng dậy và nói với Hyeonjun: "Tao no rồi, về nghỉ đây" (giọng giận dỗi). Hyeonjun có chút không hiểu liền hỏi: "Gì vậy? Tự dưng...".
Minseok không đợi Hyeonjun trả lời, liền nhanh chóng rời khỏi quán, chạy thẳng về ký túc xá. Cậu không biết bản thân mình làm sao nữa, cậu chỉ biết nếu cậu ở đó thêm một giây phút nào nữa, cậu sẽ bức bối mà tắt thở. Cậu cảm tưởng, mọi thứ bây giờ, điều gì cũng dần dần chống lại cậu vậy. Cậu không biết phải làm sao?
Vốn dĩ Minhyeong làm vậy cho ai đó là lựa chọn của cậu ấy mà, tại sao cậu lại quan tâm đến Minhyeong đến vậy. Cậu quan tâm Minhyeong như vậy là do cậu...cậu thích cậu ấy à? Không phải, không phải mà, người cậu thích là anh Hyukkyu, phải không?
Có lẽ sự khó chịu đó chỉ xuất phát từ trong tiềm thức của cậu, vì trước giờ cậu đang dần phụ thuộc vào Minhyeong nên nghĩ rằng mọi thứ sẽ không thay đổi và Minhyeong cũng vậy. Vẫn sẽ dành sự ưu tiên đó cho riêng cậu nhưng có lẽ...cậu đã quá ích kỷ...không yêu xin đừng gây thương nhớ...
Cậu vò đầu, cậu đi đến dưới gốc cây hoa đào thấy một dấu chân to in hằn trên tuyết. Có vẻ đã có người đứng ở dưới đây một lúc lâu đến mức đêm qua tuyết dày như vậy vậy mà chẳng thể lấp đầy. Ai lại đứng dưới trời mưa tuyết này lâu đến thế? Hay là...? Cậu không muốn nghĩ đến người đó nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến cậu lại nhớ đến ngày hôm qua.
Hyeonjun cũng nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình rồi về ký túc xá dọn đồ chuẩn bị về nhà. Minhyeong và Yoonsu sau khi ăn xong thì đi dạo quanh khu đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Rồi một tiếng sau, Yoonsu tạm biệt Minhyeong để đi về.
Minhyeong cũng không còn việc gì định về ký túc xá tắm rửa rồi cũng dọn đồ để chuẩn bị tối nay về nhà. Cậu đang đi lên cầu thang thì gặp Minseok ở hành lang.
Lúc này mặt cậu tái nhợt, mọi thứ xung quanh cậu quay cuồng, có lẽ cậu đã cảm nặng rồi nhưng từ sáng đến giờ cậu đều cố gắng gượng để không cho mọi người nhìn thấy. Minseok để ý thấy Minhyeong có vấn đề liền chạy đến hỏi thăm.
Minseok: Cậu có ổn không vậy?
Minhyeong cười gượng một cái rồi tránh ánh mắt của Minseok.
Minhyeong: Tớ không sao!
Minseok có chút hụt hẫng. Từ trước đến giờ, Minseok luôn là người nhút nhát, không thể nhìn vào mắt của cậu ấy quá 5 giây vì cậu không thể đối diện với sự chân thành ở sâu thẳm trong đôi mắt long lanh của Minhyeong. Minseok rất sợ ánh mắt đó sẽ thôi miên cậu mất...
Cậu còn tự cảm thấy Minhyeong thật "ác độc", sao có thể trên đời này có đôi mắt đẹp đến như vậy chứ? Vậy mà bây giờ người không dám nhìn lại là cậu ấy, không còn sự chủ động như xưa khiến cậu có chút chạnh lòng...
Minseok: Ừm...(giọng giận dỗi)
Minseok nghĩ, có lẽ Minhyeong đang giận mình lắm nên không dám nhìn thẳng vào cậu...
Minhyeong không thể gắng gượng được nữa, cảm thấy choáng váng, chân không còn đủ sức lực mà ngã khuỵu xuống. Minseok chạy đến chỗ Minhyeong, đỡ cậu. Cũng may Minhyeong đã vịn vào thanh cầu thang nên hai người an toàn dìu nhau lên đến sảnh ký túc xá.
Minseok đưa Minhyeong vào trong phòng của cậu ấy rồi đắp chăn cho cậu.
Minseok: Sao cậu có thể để cậu nóng đến như vậy hả? (mắt long lanh như sắp khóc)
Minseok: Không biết tự chăm sóc bản thân à? (quát Minhyeong)
Minseok (như đang trút giận): Cậu không lo cho bản thân thì phải nghĩ đến người khác chứ, người khác sẽ lo lắng đến cỡ nào cho cậu? (nước mắt cậu đã rơi trên gò má)
Minseok: Hay đi chơi về xong thì ốm liền?
Minhyeong (giọng yếu ớt): Tớ...xin lỗi (cố gắng tiến đến chỗ Minseok, lau nước mắt cho cậu ấy) Minseokie, đừng khóc mà...
Minseok: Chẳng phải...sáng nay...cậu vẫn đi chơi cùng Yoonsu đó sao? (nói nhỏ) Giờ về lại lăn ra ốm? (giận dỗi)
Minseok nói như muốn trút hết sự khó chịu từ sáng đến giờ. Cứ nghĩ đến mình thì bực tức như vậy, còn Minhyeong thì đi chơi vui vẻ với cậu em đó làm cậu càng khó chịu.
Minhyeong: Tớ...
Minhyeong định giải thích cho Minseok, thì Minseok chen vào...
Minseok: Nói chuyện sau đi, để tớ lấy thuốc cho cậu.
Minseok: Cậu nghỉ ngơi đi, sức khỏe là quan trọng nhất chứ...
Minseok đi lấy thuốc rồi đưa cho Minhyeong uống thuốc, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng để Minhyeong nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip