3; alpha
seoul.
1 giờ 30 phút sáng.
wooje tắt máy, ngáp dài. là người duy nhất phải ở lại trụ sở tới giờ này, cậu út nhà T1 đang cảm thấy vừa đói vừa cô đơn. cũng chẳng oan ức gì khi mà do mải đi chơi nên giờ nhóc phải stream bù giờ trong lúc anh em đều đã về quê nghỉ lễ. đang bận rộn xem review vài quán mỳ tương đen gần đó, cậu nhóc đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ. bản năng của alpha khiến wooje đứng phắt dậy, nhìn quanh đầy cảnh giác. nhưng càng ngửi lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, đây hình như là mùi vanilla...
mùi của anh minseok.
giật mình nhận ra mùi hương quen thuộc, wooje cố gắng khống chế cơn khô nóng đang nhen nhóm trong lồng ngực mà tiến lại gần, tìm kiếm nơi khởi nguồn của nó. mở cửa phòng stream gần nhất, nhóc suýt thì nhảy dựng lên. không sai, người ngồi nép mình vào góc phòng kia là ryu minseok,
nhưng là phiên bản đang tới kỳ mẫn cảm.
nhanh chóng xem xét tình hình, cậu út alpha vừa bịt mũi vừa hô to: "anh minseok, tỉnh lại, sao lại phát tình ở đây chứ?" ryu minseok, người anh đáng nhẽ đang phải chui trong chăn ấm nệm êm, sẵn sàng đón lễ giáng sinh ấm áp, quây quần cùng gia đình,
thì lại đang ở đây, trong phòng stream của lee minhyung, mặc áo đấu của lee minhyung, ôm thêm con gấu bông ngu ngốc mà lee minhyung thích nhất,
và phát tình.
thế đéo nào lại thế được nhỉ, đúng là độc lạ liên minh huyền thoại.
một cậu nhóc mới phân hoá như wooje thật sự không hiểu, càng không dám tin những gì xảy ra trước mắt mình. anh của cậu, hỗ trợ đáng kính của cậu, người mà cậu kính nể vô cùng chỉ sau anh sanghyeok, lại đang ngồi đó với vẻ dụ người khó tả. áo thun vì mồ hôi mà dính sát vào thân người gầy nhỏ, khuôn mặt ửng hồng mơ màng, từng đợt sóng triều mùi hương cứ thế đập thẳng vào cậu nhóc alpha trước mặt, thành công khiến người đang vừa bịt mũi vừa đứng đực cả mặt ra kia phải bừng tỉnh. đéo ổn rồi, lee minhyung đang ở cái chỗ mẹ nào vậy chứ?
"anh minseok, em cần anh giữ tỉnh táo, được chứ? để em gọi cho anh minhyung."
wooje nhanh nhảu bấm điện thoại, gọi tới số máy quen thuộc. chưa bao giờ cậu nhóc 19 tuổi này thấy tiếng nhạc chuông iphone nghe chói tai và lâu la như lúc này. đúng lúc đang định bật ra câu chửi thề thì đầu bên kia có tiếng ngái ngủ cất lên:
"đéo gì thế, ẳng nhanh lên cho anh mày ngủ."
được rồi, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì choi wooje sẽ combat với ông anh trời đánh ở đầu dây bên kia ngay.
"ok, em sẽ ẳng nhanh thôi. chuyện là anh minseok đang con mẹ nó phát tình ở trụ sở, trong phòng stream của anh. gắn tên lửa vào đít rồi tới đây nhanh lên, ở đây tạm thời chỉ có em. nhưng em chưa chắc liệu vào giờ này công ty có còn nhân viên nào ở lại làm không, hoặc tệ hơn là có tên alpha nào đấy ngửi thấy mùi của anh minseok rồi mò tới đây. hoặc tệ hơn nữa là em sẽ đéo chịu nổi mà đánh dấu anh ấy. nên là nhanh lên trước khi mọi thứ trở nên mất kiểm soát, em đã cảnh báo rồi đấy."
wooje nửa đùa nửa thật nói một tràng dài, thành công làm người bên kia đầu dây tỉnh hẳn người.
"thứ nhất, anh cần chú mày giữ cho minseok tỉnh táo, đừng để em ấy tự làm đau mình. thứ hai, dù có gắn tên lửa vào đít thì anh cũng cần khoảng 20 phút mới tới nơi được, nên anh cần chú đảm bảo là xung quanh đó không có tên alpha nào lảng vảng, và tốt hơn hết là dùng xịt khử mùi tạm thời anh để ở dưới chân bàn làm việc ấy. cho cả chú, cả em ấy và khắp cả phòng luôn. thứ ba, quản con chim non của chú mày cho tốt, nếu dám làm bậy thì đừng hỏi tại sao ngày mai trời trong xanh nhưng chim lại ngừng hót."
minhyung dùng tốc độ nhanh nhất của mình mặc quần áo rồi phi xuống khởi động xe, trong khi vẫn đang trả lời điện thoại. chết tiệt thật, thế quái nào em lại phát tình ở phòng stream kia chứ. hắn ngắt điện thoại, đạp ga thật mạnh.
thề có Chúa, lee minhyung sắp phát điên lên mất.
__________
có lẽ là chưa bao giờ wooje thấy 20 phút lại dài đến thế này, khi vừa phải canh chừng người anh đang phát tình trước mắt, vừa phải kiểm soát chính mình. tròng mắt đỏ ngầu, những vết bấu lằn vào tay đã tố cáo việc cậu nhóc phải chịu đựng như thế nào. dù rằng minseok đã được đánh dấu, nhưng nó không phủ định được sự thật anh ấy là omega, và trời sinh có sức hút khó gọi tên đối với alpha. nhất là với wooje, người mới chỉ phân hoá cách đây không lâu. việc đặt cậu chung phòng một omega xinh đẹp đang phát tình với mùi hương vanilla ngọt nhẹ kiều diễm đang dần khiến người đi đường trên của T1 mất bình tĩnh. tia lí trí cuối cùng của wooje giúp cậu đủ tỉnh táo để nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ xa, và bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.
"anh. anh minseok giao cho anh."
đó là những lời cuối cùng wooje nói được trước khi ngất đi. mới phân hoá mà đã bị tập kích như thế khiến cậu nhóc buộc phải vượt quá ngưỡng chịu đựng của bản thân. minhyung thầm cảm kích, quay sang ra hiệu cho hyeonjun, người cũng bị hắn dựng dậy vào giữa đêm khuya để đi cùng. hắn biết có thể wooje sẽ thế này, nên nhờ ai đó chăm sóc thằng bé sẽ là không thừa.
"cảm ơn. nhờ mày đưa nó về hộ tao nhé."
hyeonjun biết ý, không nói gì liền cõng wooje rời đi. trong phòng chỉ còn lại xạ thủ của T1, người đang dần mất đi lí trí, và trợ thủ của hắn,
người vốn đã không còn bất cứ tia lí trí nào nữa rồi.
minseok ngửi thấy mùi gỗ trầm quen thuộc, cố gắng ngẩng đầu tìm kiếm. mùi hương càng ngày càng gần, cho tới khi em phát hiện ra rằng người em yêu đang ở đây, ngay bên cạnh em. buông chú gấu còn vương ít mùi của hắn, em giơ hai cánh tay nhỏ chi chít vết tự cấu, nức nở:
"minhyung ơi, bế."
lee minhyung ngay lập tức nhấc bổng em lên, thả người xuống cái sô pha gần đó, đặt em ngồi lên đùi của mình. khẽ nâng cánh tay đỏ rực vì vết cấu, hắn thương tiếc rải đều những nụ hôn nhẹ nhàng lên đó. Chúa mới biết hắn đã tự trách thế nào khi đang lái xe. mỗi một nụ hôn rơi xuống, hắn lại thả thêm một ít pheromone để trấn an. có vẻ em đã đạt tới giới hạn chịu đựng rồi, bàn tay nhỏ xinh lần mò xuống nơi cấm địa của hắn đã tố cáo điều ấy. nhưng trước khi để em thành toàn được mong ước, hắn cần phải biết lí do em lại có mặt ở đây vào cái giờ khỉ gió này,
và phát tình.
lee minhyung nhớ rõ rằng kỳ phát tình của em mới chỉ qua được 2 tuần thôi, em không thể nào lại tiếp tục phát tình ngay thế này được. hắn nghĩ mình nên được biết thực sự đang có chuyện gì xảy ra với sức khoẻ của em.
"chết tiệt thật, cưng à. cho tôi biết tại sao em lại đến phòng stream của tôi vào giờ này và phát tình, được chứ? hoặc là em sẽ ngoan ngoãn nói ra lí do rồi được ăn cây hàng mà em thích nhất, hoặc là cứ im lặng như thế và bị tôi chịch nát cái lỗ đằng sau của em. tất nhiên, tôi mong em hiểu, 'bị' và 'được' là hai khái niệm khác nhau, nên là nghĩ cho kĩ nhé."
minseok thở dốc, tầm mắt mông lung không có tiêu cự, chỉ biết bám dính lấy người trước mặt mình. em đã không còn biết đến gì nữa ngoài đuổi theo mùi hương gỗ trầm kia. em gục hẳn vào cần cổ của hắn, mê mải hít lấy. sự trấn an từ hắn khiến em có đôi phần thanh tỉnh, não bộ đặc quánh cố gắng tìm ra một lý do mà em cho là có lý nhất.
"tớ xin lỗi, minhyung. chỉ là tớ để quên đồ ở đây nên muốn quay lại lấy, không ngờ mọi thứ lại trở nên thế này. không biết nữa, cậu có thể làm ơn đánh dấu tớ được không? tớ nghĩ mình sắp không nổi nữa rồi."
"em nói dối." một cú tát vào mông như trừng phạt khiến cún con giật nảy mình. "nếu chỉ đơn giản là lấy đồ, thì tại sao em lại phải lấy áo của tôi để mặc? hay là em để quên áo thi đấu có cái tên 'gumayusi' trên đó nên quay lại đây lấy? tôi đoán là không phải thế đâu nhỉ?"
minseok lắc đầu, khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, phía dưới chảy càng lúc càng nhiều dịch phát tình. mùi vanilla quấn quít minhyung lấy lòng, nhưng lại bị hắn dùng pheromone hương gỗ trầm của mình khống chế khiến em mềm nhũn người. bàn tay nhỏ xinh bị bắt lấy, siết chặt đến đỏ hồng, đủ để em hiểu rằng hắn cũng đang kiềm chế thế nào. thầm hạ quyết tâm, em gục mặt vào vai hắn, trần tình:
"tớ không có ý nói dối, nhưng chuyện này ... đúng là tớ có bệnh, cơ mà ..."
"mà sao?" xin đấy, thử hỏi người mình yêu cứ mãi ấp úng và ngọ nguậy trong lòng thế này thì có con chim nào chịu nổi không cơ chứ?
"nếu tớ nói, bệnh của tớ chỉ có thể chữa bằng một cách duy nhất, cậu có tin không?" em thì thầm.
"cách gì?"
"chịch."
rồi, để omega của mình phải đỏ bừng mặt mời gọi thế mà vẫn không làm gì thì đúng là thằng ngu. và may mắn mắn là, xạ thủ của T1 không ngu đến thế.
"được, nếu đã nhất quyết không nói bệnh của em là gì, vậy thì tôi đành phải mạnh tay thôi. chúc may mắn nhé, vì tôi không đảm bảo được thằng nhóc ở dưới này sẽ nhẹ nhàng với em đâu."
"này, gấu béo, tớ cũng đâu có cần cậu phải nhẹ nhàng?" minseok mơ màng trách cứ.
"thế thì, thành toàn mong muốn của em là vinh hạnh của tôi. tụt người xuống và bú cây hàng yêu thích của em đi. chúc ngon miệng nhé, cưng ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip