🔗 • Chapter 11
🧸 Echo
*
Hiệu suất làm việc của Lee Sanghyeok nếu thật sự không phải bị hạn chế bởi phân cấp Omega, thì chắc chắn hiện giờ sẽ là một kẻ đáng gờm trong thế giới ngầm.
Hoặc thậm chí Ryu Minseok nghĩ gia tộc Lee sẽ chẳng ngần ngại gì nhường luôn quyền thừa kế đời tiếp theo cho anh.
Gần như tất cả những kẻ khả nghi tham dự bữa tiệc đều bị Lee Sanghyeok moi đủ thông tin từ mọi ngóc ngách. Không có một chi tiết nào thoát khỏi sự điều tra khôn ranh tỉ mỉ ấy, và theo đó hàng loạt tài liệu quan trọng được đưa về thẳng tay Lee Minhyung.
Enigma xử lý tất cả thông tin với tốc độ và sự chính xác đáng kinh ngạc đấy... nhưng khối lượng công việc lại cứ ngày càng nhiều. Ngay cả Ryu Minseok cũng chẳng thoát khỏi áp lực khi phải cùng gã tra xét lại từng chi tiết.
Trong cuộc chiến này hoàn toàn không có chỗ cho sự lơ là, mỗi bước sai lầm đều có thể khiến họ mất đi lợi thế
Tuy vậy, dù Lee Sanghyeok đã luôn cố gắng tham gia vào nhiều công đoạn tra xét nhất có thể, thì sức khỏe của anh vẫn là điều cần được ưu tiên quan tâm. Sau những biến cố căng thẳng xảy ra, Lee Minhyung từ chối việc để anh mạo hiểm quá nhiều, nhất là trong các tình huống phức tạp sắp tới.
Vì thế, bất cứ khi nào cần gặp trực tiếp các bên liên quan, thường thì vị luật sư đắc lực lần trước ở cuộc họp sẽ thay anh đi trục lợi rất nhiều thông tin.
Trong số những kẻ mà họ cần phải đặc biệt chú ý, khó để phủ nhận rằng mỗi kẻ đều có thế lực và lợi ích đủ lớn khiến Lee Minhyung phải lưu tâm. Động vào những kẻ này, gã thường cùng nó trực tiếp vấn binh.. hỏi tội.
Nó nhìn sang người đang nhắm mắt định thần, không một chút pheromone nào bị sót ra ngoài để bản thân nó có thể suy đoán.
Theo như đã điều tra thì người hôm nay họ sẽ phải đến gặp mặt là Alex - một tay đạo diễn có tiếng nói trong giới, kẻ đã cố tình nhiều lần tiếp cận hai anh em họ trong suốt buổi tiệc, đúng vào khoảng thời gian nó cùng Jeong Jihoon lần đầu nói chuyện ở ngoài hành lang.
Đáng chú ý, ngay khi nó quay trở lại vị trí của mình trong buổi tiệc, kẻ này liền lập tức rời đi. Hành động vội vã như thể biết sắp có vấn đề xảy ra mà vội chạy trốn, huống hồ đấy còn là một tên đang cần móc nối càng nhiều quan hệ càng tốt.
"Chúng ta đến rồi."
Lee Minhyung mở cửa xe, bước xuống.
Khoảnh khắc chân gã chạm đất, pheromone ngay lập tức bùng phát lan tỏa mạnh mẽ áp chế toàn bộ không gian xung quanh. Mùi hương đặc trưng rừng thông mạnh mẽ và quyền lực tràn ngập khiến đám vệ sĩ đứng trước cổng chẳng kịp phản ứng, từng Alpha đều cảm nhận được sức ép khủng khiếp đè nặng lên họ.
Chỉ vài giây sau, tất cả đã bị khuất phục hoàn toàn.
Những Beta còn lại, dù không trực tiếp chịu ảnh hưởng từ pheromone cũng cảm thấy xung quanh trở nên khó thở hơn. Một vài người đứng chực chờ sẵn bên cổng cũng không thể chống cự được sự áp chế mạnh mẽ ấy. Họ loạng choạng lùi lại, mồ hôi túa ra trên trán khi cố gắng chống đỡ.
Con đường dẫn vào dinh thự vốn dĩ được canh gác cẩn mật giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Ryu Minseok bước theo sau gã, cảm nhận được rõ ràng sự áp đảo tuyệt đối từ đỉnh cấp phân hoá.
Pheromone của Lee Minhyung thể hiện sức mạnh đơn thuần cảnh báo rõ ràng tới bất cứ ai dám cản trở họ sẽ phải trả giá đắt. Lâu rồi nó mới làm nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy, cảm giác chẳng cần phải tiên phong đứng mũi chịu sào thật sự rất thoải mái, một đường thẳng mà cảm thụ bước đi.
"Cậu Lee đến gấp rút thế này, tôi làm sao tiếp đãi chu đáo được."
Một cậu chàng với mái tóc màu hạt dẻ xinh đẹp bước xuống ngồi lên chiếc ghế bành đối diện, đôi mắt cậu ta nhạt nhạt vẻ bình thản lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu nét mềm mại trên gương mặt.
Ryu Minseok nhíu mi, từ sâu trong bản năng đột ngột báo động cho nó sự cảnh giác kì lạ dù cho rằng cậu ta còn chưa thật sự đến gần họ.
"Nguồn thuốc từ đâu?"
Alex mỉm cười. "Cậu Lee hỏi gì tôi không hiểu."
Chum trà được rót đầy và đẩy nhẹ đến trước mặt gã, hơi trà ấm bay lên tỏa mùi thanh dịu. Vạt áo sơ mi rộng của người đối diện trễ xuống theo động tác để lộ một mảng da thịt trắng hồng mịn màng quyến rũ dưới tầm nhìn rõ ràng đến tầm mắt họ.
Rồi khi hương pheromone gỉ sắt thoang thoảng đầy khiêu khích, lững lờ trong không khí như một cơn gió nhẹ nhàng ngấm ngầm từng chút một len lỏi đến gần Lee Minhyung..
Điều này đã thành công khiến Ryu Minseok đứng sau từng chút từng chút cảm nhận sự thay đổi ngày một rõ trong không khí. Nắm tay nó siết chặt lại, thứ cảm giác khó chịu dâng lên khi pheromone kia dường như cố ý ve vãn Enigma của nó một cách quá lộ liễu.
Ánh mắt nó tối đi hẳn, lòng không khỏi sôi sục để cơn bực bội vô hình bắt đầu cuộn trào trong lòng.
Pheromone từ kẻ kia đang dần muốn chiếm lĩnh không gian, liền ngay lập tức, Minseok phóng thích pheromone của mình, cái mùi hương khói cần sa đậm đặc hơn bình thường, ngột ngạt và mạnh mẽ để đe dọa tấn công lại kẻ đối diện.
Nhưng kỳ lạ thay, pheromone rỉ sắt kia lại chẳng hề lùi bước. Trái lại còn không ngừng khiêu khích, thậm chí còn trở nên táo tợn hơn, rõ là muốn chứng minh rằng sự hiện diện này không thể bị lấn át dễ dàng.
Chậc...
"Nếu cậu không nói rõ ràng, tôi đành cứ đem tất cả tội này đổ lên đầu cậu, như này đơn giản hơn đúng không?"
Lee Minhyung nói, hương rừng thông tản phát đẩy lùi tất cả pheromone xung quanh khiến mọi thứ trở nên trong lành dễ thở hơn, nhưng áp lực từ gã lại tăng lên rõ rệt tựa một cơn bão đang chuẩn bị bùng phát.
"Cậu Lee thế này thì vô lý quá rồi, tôi còn chẳng hiểu điều cậu muốn nói là gì."
"..."
Không gian đông lại, tích tắc đồng hồ quay, gã giương mắt nhìn chờ đợi và ban phát cho kẻ đối diện cơ hội cuối cùng.
Tuy vậy, có vẻ Alex khá tự tin, một lần nữa pheromone mờ nhạt đầy ý đồ len lỏi trong không khí tìm cách xâm chiếm khoảng không đang bị rừng thông chiếm lĩnh.
Và đáng tiếc thay, sự kiên nhẫn ở Lee Minhyung đã cạn kiệt, gã bình thản đứng dậy chỉnh sửa ống tay áo rồi nâng nhẹ cằm để ánh mắt từ trên khắc xuống một kẻ nhỏ bé tuyệt đối.
Một cái gật nhẹ đầu từ Enigma đã ngay lập tức ra hiệu cho tay sai của mình nhanh nhẹn chế ngự tên ngạo mạn kia xuống mặt bàn, nước trà đổ ào văng tung tóe khắp nơi, âm thanh của gốm sứ vỡ vụn tan nát dưới đất. Pheromone gỉ sắt chẳng thể lan toả nữa mà yếu ớt thu lại phục tùng.
"Tôi là khách hàng của gia tộc Lee, cậu làm như vậy sẽ đánh mất uy tín của mình!!"
"Một con chuột nhắt thôi,.. " Gã liếc sang, giọng khô khốc. "Không đáng bận tâm."
Alex bắt đầu giãy giụa gào lên, càng cố gắng thoát ra, cậu ta lại càng trở nên nhếch nhác, khuôn mặt méo mó hoảng loạn cố gắng bấu víu vào chút uy tín mong manh mà bản thân còn.
"Không được, nếu cậu làm gì tôi, cậu sẽ không sống yên được!!"
"Lần cuối cùng cho mạng sống của cậu, đạo diễn Alex."
Enigma nói một cách hờ hững, tưởng như thể cái chết đó chỉ là sự lựa chọn giữa mấy vấn đề mà gã phải xử lý trong ngày.
Điều này khiến cậu ta ngừng vùng vẫy trong một thoáng, đôi mắt mở to, lòng chìm trong nỗi sợ hãi tuyệt đối. Những lời nói kia đã chạm vào điều nguyên thủy nhất trong nỗi sợ của con người, không ngừng rít lên run rẩy.
"..."
"Thật tốn thời gian..."
Lee Minhyung bước đi.
Bọn thuộc hạ nhận được tính hiệu, nhanh chóng rút ra con dao sắc bén. Nó vừa chạm vào cổ đã khiến Alex ngay lập tức hét toáng lên, pheromone vốn đã mang mùi gỉ sắt nay càng vì thêm dòng máu đang tứa chảy mà để lộ rõ từng sợi hương lung lay.
Cái tự tin kiêu ngạo ban đầu của cậu ta hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là một nỗi sợ hãi bản năng hoảng loạn trước cái chết cận kề.
"Tôi không biết, làm ơn!! Tôi thật sự không biết."
Lần này con dao nhấn vào thêm một chút, rất chuẩn xác không chạm vào mạch máu bên dưới.
"Huuuuhuhu.. Tôi.. tôi cũng chỉ được nhận một hộp quà, trong đó ghi về tác dụng của thuốc. Chỉ cần làm xong thì mọi dự án còn tồn đọng của tôi hiện giờ đều sẽ được lên sóng."
Alex khóc lóc thảm thiết hơn."Tôi thật sự chỉ biết như vậy, cậu Lee ơi tha cho tôi, tôi chỉ là bị dồn vào đường cùng rồi. Mấy dự án đó không khởi quay thì tôi nhất định sẽ phá sản. Cậu Lee ơi.. huhuuhuhu.."
Shi..
Cả hai đứng yên lắng nghe từng lời thú nhận của cậu ta, Alex đã thừa nhận việc bỏ thuốc nhưng lại khăng khăng không biết ai là kẻ đứng sau sai bảo mình.
Sự thiếu rõ ràng về kẻ chủ mưu chỉ càng làm Lee Minhyung thêm phần tức giận, khuôn mặt Enigma trở nên lạnh ngắt, đôi mắt âm trầm kiềm nén.
Dù không hề nói thêm lời nào nhưng cơn giận dữ đang được che giấu mà Ryu Minseok phát hiện kia lại thể hiện rất rõ, rằng gã đã mất hoàn toàn kiên nhẫn với Alex.
Cậu ta đã chẳng còn giá trị gì ngoài lời thú nhận đó.
.
Bước khỏi cánh cửa lớn, Lee Minhyung đột ngột dừng lại bật cười nhẹ đầy ẩn ý.
Gã quay đầu lại nhìn Sigma luôn theo sát bước chân mình từ nãy giờ rồi đưa tay ra hiệu. Đó là một cử chỉ quen thuộc mà nó hiểu ngay lập tức và không cần phải đợi quá lâu để nhanh chóng đưa cho gã điếu thuốc lá, thứ luôn được chuẩn bị trước dành riêng cho những khoảnh khắc như thế này.
Enigma đón lấy điếu thuốc, ánh lửa từ chiếc bật lửa lóe lên trong giây lát, rồi tiếng rít thuốc nhẹ nhàng vang lên.
Gã đột ngột cúi sát người đến cạnh nó, chậm rãi nâng chiếc cằm nhỏ vừa tay nhả ra một làn khói xám trắng, khói thuốc bay lên cuộn quanh lửng lờ giữa cả hai rồi tan dần trong không khí.
"Pheromone của em đắng nghét thế này đây." Lee Minhyung khẽ nói, giọng điệu có chút trêu chọc.
Khói thuốc luẩn quẩn giữa họ, mờ đục khó hiểu..
"Tôi tự ngửi được."
"Oh?"
Lee Minhyung khẽ cười, ánh mắt thoáng qua vẻ hứng thú bởi có lẽ câu trả lời của Sigma vừa khơi dậy điều gì đó trong gã.
Gã ngắm nhìn Ryu Minseok, đôi lông mày đang cau lại của nó chỉ khiến sự thích thú trong lòng Enigma càng thêm hứng khởi. Bàn tay gã nhẹ phất đi làn khói thuốc để ánh mắt vẫn chẳng rời khỏi khuôn mặt bên dưới, ý vị đánh giá phản ứng từ nó.
Giọng nó chậm rì rì vang lên. "Đắng đến vậy sao?"
"Muốn biết không?"
Đột ngột, gã ngay lập tức cúi xuống áp vào môi nó một nụ hôn sâu.
Nước bọt và lưỡi xâm nhập không chút do dự, chúng thay nhau kiểm soát tuyệt đối lấn át mọi khoảng trống, để rồi lưu trong vòm họng Sigma ngập tràn hương vị khói thuốc nhạt nhòa còn sót lại.
Hành động này làm Minseok giật mình, cơ thể nó cứng đờ trong khoảnh khắc như vừa bị vạch trần bí mật bản thân đang cố gắng che giấu. Hương vị đắng ngắt ấy vương vấn trong miệng, len lỏi vào mọi giác quan nhạy cảm.
"Đắng quá đi.. "
Lee Minhyung mỉm nhẹ môi nhìn Sigma, chờ đợi những lời biện minh sắp tới.
"Alex kia là một Sigma." Nó phản hồi lại, bước theo gã tiếp tục ra ngoài.
"Tôi biết."
"Pheromone kia rõ ràng cố tình quấn lấy anh, cái mùi gỉ sét như máu vậy!"
'Thật kinh tởm'
"Tôi có nên xem rằng em đang ghen tuông không?"
Nó liếc qua người vừa bước vào xe mà vội vàng quay đi, nhịn không được nghĩ mấy thứ linh tinh trong đầu chẳng đáp lại gã, cảm thấy nếu đáp lời theo hướng nào cũng vô cùng nguy hiểm.
"Hừm? Mấy lúc thế này thì lại im lặng, không ồn ào giống trên giường chút nào.."
Đệch! Điên mất thôi!
"Anh nói thế người khác nghe sẽ hiểu lầm, tôi cũng sẽ nghĩ xa."
Ryu Minseok cố nặn ra nụ cười khuôn phép nhất để nhắc nhở sự quá trớn của gã trong cuộc nói chuyện này, còn có.. những hành động gần đây nữa, nó dần nhận ra bọn họ thân thiết quá rồi thì phải.
"Hiểu lầm? Em nói đến điều gì? Em ghen tuông hay cái nào khác?"
Lee Minhyung cợt nhã trong giọng nói, nghe có vẻ rất thoải mái chứ chả giống dò hỏi gì. Nếu không phải nó đang tỉnh táo hơn đêm kia thì nó lại sẽ đoán xem gã có đang tán tỉnh... mình không?
"...?????????" Ryu rợn người với chính suy nghĩ đó của mình.
"Nếu em nói về việc ghen, pheromone đã tố cáo em rồi." Gã chỉ vào không trung xoay ngón tay vài lần. "Đến tận bây giờ nó cũng đang cố quấn lấy tôi đây."
" ... "
"Còn về việc khác.."
Lee Minhyung nghiêng mặt liếc mắt sang Sigma đang cố né tránh ánh mắt mình, lại bật cười không rõ mục đích.
Gã cố tình ngân dài âm giọng trêu chọc nó và Ryu Minseok biết rõ điều đó, nhưng pheromone của nó thật sự không kiềm chế được, chúng phản chủ cứ ve vãn lấy gã, muốn bao gã lại để tẩy sạch sẽ mùi hương xa lạ nào khác trên vạt áo vest kia.
"Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để đoán xem em có hiểu lầm không."
Mùi hương rừng thông nhẹ nhàng từ từ bao phủ, hòa quyện cuốn lấy pheromone của Sigma, vừa vuốt ve dỗ dành vừa trêu chọc vui đùa. Rõ ràng điều này đã khiến sự xâm chiếm hung dữ từ làn khói đắng giảm xuống mà ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Nhưng so với nó.. Ryu Minseok đã bực bội đến mức cắn vào má trong nhịn xuống mấy lời chửi tục muốn phun ra.
Gã quá hiểu bản tính của nó, một Sigma không có gì trong tay và không có gì thuộc về quyền sở hữu riêng biệt. Thế nên, khi nó được cho phép thì nó sẽ liền cố chấp bảo vệ lấy thứ đó trong lãnh thổ dù có bằng cách cực đoan nhất đi nữa.
Đó là bản năng nguyên thủy của Sigma, khắc sâu trong máu thịt và tâm hồn. Cái bản năng chiếm hữu, bảo vệ những gì thuộc về mình dù cho phải đánh đổi tất cả.
' .., Enigma của em '
Và đó cũng là điều mà Lee Minhyung đã cho phép em.
.
Sau cuộc gặp gỡ căng thẳng ban đầu, nó và Lee Minhyung tiếp tục thực hiện thêm vài buổi ghé thăm tương tự. Tuy nhiên, những lần về sau trở nên dễ dàng hơn nhiều. Mọi chuyện dần trở nên gọn gàng và lặp lại một cách quen thuộc như thể tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của họ.
Dù không có thêm thông tin nào thực sự hữu ích được khai thác, chỉ từ những dấu hiệu nhỏ nhặt đã rất dễ dàng bắt đầu nhận ra rằng có một ai đó vô cùng kín đáo đang trực tiếp nhắm vào Lee Minhyung.
"Những kẻ tham dự bữa tiệc, dù đã bị xử lý hoặc thẩm vấn cũng chẳng cung cấp được thêm nhiều thông tin. Số ít còn lại thì cố chấp không chịu hé lộ bất cứ điều gì."
Ryu Minseok báo cáo lại những gì mình đã sắp xếp chọn lọc, cuộc họp diễn ra khá sớm và vẫn như thế thôi, những gương mặt quen thuộc ở lần trước đều tụ lại đầy đủ và nó đánh mắt lướt qua từng người trong phòng, cố gắng đọc phản ứng của họ.
Như thường lệ, Lee Minhyung ngồi ở vị trí trung tâm của phòng họp, thân hình cao lớn thả lỏng tựa lưng vào chiếc ghế da sang trọng. Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, vẫn giữ nét lạnh lùng lắng nghe báo cáo từ nó và những người còn lại, đồng thời đôi mắt sắc sảo của gã cũng không hề rời khỏi những tờ tài liệu đang trải ra trước mặt.
Đột ngột, tiếng gõ nhẹ từ ngón tay của Enigma vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, vừa đủ để thu hút mọi sự chú ý. Ánh mắt gã xoay chuyển từ tờ tài liệu lên Sigma, nhắc nhở nó ra khỏi những chi tiết vụn vặt mà bản thân nó đang trình bày.
"Quan trọng nhất là gì, Sigma?"
Điều gã muốn nghe đã không còn là những chi tiết lan man nữa, mà là vấn đề cốt lõi Ryu Minseok vẫn luôn cố lảng tránh từ nãy đến giờ.
"..."
Nó cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác căng thẳng ngấm ngầm bắt đầu xâm chiếm. Hít một hơi sâu để cố gắng giữ nhịp thở đều đặn, thế nhưng đôi vai của nó vẫn hơi căng lên.
"Có một vấn đề... không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng tất cả những kẻ liên quan mà chúng ta đang theo dõi gần đây đều lần lượt bị ám sát hoặc tai nạn không rõ nguyên nhân."
Sigma hạ giọng mình thấp đi hẳn, từng từ bị kéo ra khỏi miệng một cách khó khăn. Nó không thể giấu được sự lo lắng trong mắt khi phải thừa nhận điều này. Và đương nhiên, đây không phải là thông tin mà Lee Minhyung muốn nghe.
Ryu Minseok chợt cảm thấy tay mình run nhẹ dưới bàn, chỉ là rất nhanh chóng nó nắm chặt lại ép bản thân phải giữ bình tĩnh. Cảm giác bị áp lực từ Enigma làm nó thấy khó thở nhưng nó không thể lùi bước hay để lộ ra sự bất an nào nữa. Bởi với gã, bất kỳ dấu hiệu lảng tránh hay chần chừ nào bây giờ cũng sẽ bị xem là thiếu sót nghiêm trọng.
"Mọi đầu mối đều bị chặn đứng. Chúng ta không còn cách nào để điều tra sâu hơn khi mà tất cả đều đã bị ám sát bịt miệng."
Sau khi nói ra, nó liếc nhìn Lee Minhyung để dò xét phản ứng. Thế nhưng khuôn mặt ấy vẫn điềm tĩnh, ánh mắt chằm chằm nhìn vào nó của gã khiến Sigma không thể nào thả lỏng được. Dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, nó vẫn cảm thấy ánh mắt kia như một lưỡi dao vô hình, sắc bén và uy hiếp trực chờ vồ lấy xé xác nó..
Tuy vậy,
Tình hình trong căn phòng cuối cùng cũng giãn ra đôi chút khi Lee Sanghyeok cất tiếng nói phá vỡ sự im lặng ngột ngạt bao phủ. Omega nghiêng người về phía trước, đôi môi mèo nhếch lên với nụ cười quen thuộc, một kiểu cười ranh ma sẽ luôn hiện lên khi anh đã nắm bắt được điều gì đó thú vị.
"Đây có lẽ không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên đâu, người đứng sau chuyện này có khả năng và quyền lực lớn hơn chúng ta nghĩ nhiều đấy. Và, ừm.. dù không muốn, cũng có thể sẽ khiến tình cảm giữa chúng ta rạn nứt hoặc nghi ngờ nhau thì tôi nghĩ mình vẫn nên nói điều này."
Cả căn phòng im lặng hoàn toàn, tất cả đang chờ đợi những lời tiếp theo từ đôi môi xinh đẹp ấy. Ánh sáng vàng từ đèn trần hắt xuống, lời nói đầy nhạt nhẽo kia vang lên.
"Có khả năng lớn, trong chúng ta có chuột. "
Lee Sanghyeok thở hắt ra sau khi nói xong, sự thận trọng trong ánh mắt kia cho thấy Omega không hề xem nhẹ lời cáo buộc ấy, và anh biết những gì mình vừa nói ra sẽ gây ra phản ứng tiêu cực giữa mọi người.
Ryu Minseok ngồi cạnh đó cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Nó nắm chặt tay thành quyền, cảm nhận mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Mặc dù nó đã suy nghĩ đến khả năng này từ trước nhưng nghe điều ấy được nói ra thẳng thừng như vậy lại khiến mọi thứ trở nên khó lường hơn.
Sigma lén liếc nhìn về phía Lee Minhyung, gã vẫn không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc khác thường nào.
"Tôi không nghĩ mình có biểu hiện tình nghi nào để phản bội." Lee Yechan vắt chéo chân tự tin khẳng định.
"Vậy người phá vỡ giao hẹn khi trước là anh em sinh đôi của cậu à?"
Cậu ta liếc mắt nhìn Jeong Jihoon, không phải cậu ngây thơ đến mức không nghe ra được sự mỉa mai trong câu nói đó.
Mỗi người trong căn phòng đều ý thức rõ sự mong manh của lần hợp tác này. Việc hợp tác giữa hai bên chẳng qua chỉ là kết quả của những nghi ngờ và bị dắt mũi trước đó.
Trong thế giới ngầm của họ, lòng tin là thứ xa xỉ và mọi liên minh đều có thể vỡ vụn trong tích tắc nếu có kẻ muốn lợi dụng,... không ai thực sự biết rõ ai sẽ là người quay lưng trước.
Lee Yechan thoáng nhìn sang hai người anh họ của mình, đôi mắt cậu ánh lên vẻ bất mãn lẫn chua chát. Sự hợp tác giữa cậu và Lee Minhyung giờ đây chẳng qua là tạm thời, chỉ tồn tại trên cơ sở của nghi ngờ và bất an. Chính sự nghi ngờ đó đã đẩy họ vào thế đối đầu, rồi lại buộc họ phải đứng chung một chiến tuyến.
Alpha cúi đầu trong chốc lát, nhìn xuống đôi bàn tay mình. Cậu biết rõ, so với những kẻ khác trong căn phòng này cậu không có nhiều quân bài. Còn những người làm việc và trung thành với Lee Minhyung thì có nhiều hơn cậu rất nhiều.
Cảm giác bất an từ từ dâng lên trong lòng Lee Yechan.
"Tôi, một mình... chẳng nói lại mấy người."
Lúc này, Lee Minhyung chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc bút đang cầm xuống bàn, tạo ra một tiếng 'cạch' nhỏ vang vọng khắp căn phòng.
Tiếng động ấy phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Enigma khẽ nghiêng người về phía trước, đôi mắt lướt qua dừng lại ở người anh trai Omega một thoáng, song, từ từ quay sang Ryu Minseok.
"Vậy thì, chúng ta phải bắt đầu từ đâu?"
Âm giọng ấy nhẹ nhàng lại ngầm chứa đựng sự uy hiếp khi ánh mắt kia chiếu thẳng vào nó.
Ryu Minseok hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, đáp: "Chúng ta cần xác định lại toàn bộ những kẻ còn sống sót sau những vụ việc gần đây, tìm ra bất kỳ kẻ nào có liên quan mật thiết đến các vụ ám sát. Chúng ta cần đào sâu hơn vào các mối quan hệ ngầm của họ, không chỉ dừng lại ở bề nổi."
Đôi mắt Enigma vẫn không rời khỏi người Sigma, trông như muốn đoán xem liệu nó còn đang che giấu điều gì hay không. Sự im lặng của gã chỉ càng khiến Ryu Minseok thêm lo lắng và buộc nó phải tiếp tục.
"Tôi sẽ bắt đầu từ những kẻ liên quan đến các cuộc giao dịch gần nhất của chúng ta, kiểm tra lại tất cả hồ sơ liên lạc và những động thái bất thường trong thời gian qua. Ai đã bị giết, ai đã biến mất, và ai có khả năng vẫn còn liên lạc với kẻ đứng sau trước khi vụ việc xảy ra." Giọng nó rõ ràng hơn và cố gắng đưa ra kế hoạch cụ thể.
Lee Minhyung gật đầu, đôi mắt gã hờ hững nhìn qua mọi người trong phòng.
"Được thôi, Minseok. Và, hãy làm nhiều hơn thế nữa."
Nói rồi, gã quay người về phía Lee Sanghyeok, giọng trầm lại mang theo sự cứng rắn. "Sanghyeok, anh giúp em theo dõi tất cả ai có động thái bất thường, bao gồm toàn bộ những người trong phòng này. Ai là kẻ bị tình nghi có liên quan đến các vụ ám sát đều phải được xác định."
Ngoại trừ hai anh em nhà họ Lee, mọi ánh mắt trong phòng đều bắt đầu đảo qua nhau không che giấu sự dè chừng.
Ba Alpha, Jeong Jihoon, Lee Yechan và vị luật sư đắc lực đều cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, rồi dần dần ánh mắt của họ đã trở nên sắc bén hơn, cố gắng đọc thấu tâm tư của những người xung quanh.
Vị luật sư ngồi thẳng lưng khẽ liếc nhìn sang phía bên cạnh người Boss lạnh lùng đang im lặng của mình. Còn Jeong Jihoon thì cụp mi, đôi mắt trầm ngâm mang vẻ bất mãn, rõ ràng chính hắn cũng không thoát khỏi làn sóng nghi ngờ đang bao trùm căn phòng dù hắn là người đang có mối giao hảo tốt nhất với họ.
Và rồi, ánh mắt của tất cả dần hướng về Ryu Minseok.
Sigma duy nhất trong căn phòng biết rõ mình đang bị đặt vào tầm ngắm, trở thành đối tượng bị nghi ngờ đầy tiềm năng.
Nó nhẹ nở nụ cười để cắt đứt mấy ánh nhìn từ đối diện.
"Đánh giá tôi cao thế?"
...
Sau cuộc họp, Ryu Minseok theo bước Lee Minhyung ra ngoài, cả hai tiếp tục với những cuộc gặp gỡ để ký kết vài mối làm ăn nhỏ.
Mặc dù không khí bên ngoài dễ thở hơn rất nhiều nhưng cũng không làm giảm đi sự căng thẳng mà cuộc họp trước đó để lại. Nó lặng lẽ bước cạnh Lee Minhyung, cố gắng quan sát cẩn thận từng chi tiết nhỏ nhất từ hành vi, cử chỉ của gã.
Sigma dè dặt đánh giá cảm xúc người đi cạnh qua hương pheromone, chỉ là Enigma kiểm soát quá chặt chẽ và tỉnh táo. Chẳng có một dấu vết nào thoát ra, không chút gì để nó dựa vào mà thấu hiểu cảm xúc thật của gã.
Điều này khiến Minseok càng thêm lo lắng.
Hơi thở của Enigma điềm nhiên bình tình kì lạ. Cuối cùng, khi nó quyết định sẽ phá vỡ sự lúng túng này trước thì Lee Minhyung đã lên tiếng trước.
"Minseok, em có tin vào sự trung thành tuyệt đối không?"
_________
🐒 Tao chạy đét lai quá bây ơi bây..
Vote cho toy nữa ná ✨💫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip