🔗 • Chapter 5
🧸 Echo
*
Tiếng nhịp tim đập, tiếng máy đo huyết áp, và vài thứ âm thanh lạch cạch ồn ào bên tai...
Ryu Minseok từ từ mở mắt với cảm giác đau nhức len lỏi khắp cơ thể. Ánh sáng nhợt nhạt của phòng bệnh khiến nó phải nheo mắt lại một lúc mới có thể thích nghi với không gian xung quanh.
Nó nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh và bên cạnh là Moon Hyeonjoon đang ngồi im lặng, ánh mắt dán chặt vào nó với tất cả sự nghiêm túc trên gương mặt.
Sự im lặng này cứ kéo dài tạo thành bầu không khí căng thẳng. Minseok cảm thấy trong lòng bản thân xuất hiện chút lúng túng, không cần phải hỏi thì nó cũng biết rằng bí mật mình luôn giấu diếm đã bị phát hiện.
Khi Moon Hyeonjoon bắt đầu mở miệng, nó đã ngay lập tức rơi vào trạng thái phòng bị theo bản năng. Cùng lúc pheromone mạnh mẽ bùng phát mất kiểm soát, cái mùi mơ màng cần sa thoang thoảng trộn lẫn cùng rừng thông bạt ngàn tỏ rõ sự cảnh giác chống đối.
Nhưng... chính Ryu Minseok cũng trở nên ngơ ngác, bàn tay luống cuống chạm lên tuyến thể ý đồ che đậy. Tuy nhiên, rốt cuộc thì chỉ có thể với chạm được đến vết đánh dấu còn in rõ cả hàm, và phần dấu ở răng nanh thì sâu hoắm rát đau.
"Cái vòng?"
Nó ngước lên hướng đến Moon Hyeonjoon đã đeo mặt nạ khí bên cạnh.
"Cậu bình tĩnh đi đã, pheromone của hai người kết hợp lại mạnh quá, tôi chịu không nổi đâu."
"..."
"Trước tiên thì, chúng ta cần thảo luận về những gì đã xảy ra và những tác động của nó. Việc quan hệ trước tuổi 20 trưởng thành có thể gây ra những hậu quả nghiêm trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của cậu."
"Tôi nghĩ cậu biết rõ."
Moon Hyeonjoon nói rồi cũng nhẹ lấy từ trong ngăn tủ ra một túi zip nhỏ, bỏ vào lòng bàn tay nó trắng tái.
"Tự bảo vệ bản thân mình trước... ít nhiều tôi cũng muốn nhắc nhở một điều." Anh đánh mắt đi nơi khác. "Dù cậu đã cứu Lee Minhyung đi nữa, Boss cũng chẳng cần thứ gì từ bụng cậu đâu."
Tuy vậy, khác với cảm xúc tổn thương hay mất mát dự đoán, Ryu Minseok nhẹ nhõm bình tĩnh hơn hẳn, nó nhanh nuốt viên thuốc vừa đắng vừa lớn kia xuống dễ dàng chẳng cần ai ép buộc. Dường như thứ nó quan tâm hơn là điều gì khác chứ chẳng phải việc kia.
"Cậu dứt khoát quá rồi đấy?"
Nó liếc nhìn. "Giữa sống và chết mà còn phải do dự lựa chọn sao?"
"Cái bọn Sigma nhà cậu, đúng ghét thật!"
Moon Hyeonjoon quay phắt đi kiểm tra lại tổng quát tất cả chỉ số trên thiết bị, lật mở đọc qua bệnh án... đúng là chi chít lịch sử thương tích dày đặc, đau đầu!
Anh bực dọc ném qua một bên vì biết đây là những điều cần thiết cho một kẻ sẽ ở cạnh Lee Minhyung trong tương lai, hoặc dù sao cậu chàng Sigma này đã từng là nô lệ suốt mười mấy năm qua. Những vết thương này chỉ có thể dưỡng từ từ để hồi phục thôi.
.
Kéo dài hơn một tháng cũng coi như cơ thể tốt trở lại, Lee Minhyung vẫn giống trước kia lạnh lùng điềm tĩnh, người nắm giữ quyền lực và chỉ đạo đã quay trở lại chiếc ghế quyền lực.
Pheromone được gã bơm vào tuyến thể đã hòa quyện dần dần, nó phải lần nữa đeo lên vòng cổ hạn chế nặng nề cấn trên xương vai nhằm tránh những lời ra tiếng vào không cần thiết.
Cũng kể từ sau ngày đó, Ryu Minseok luôn được đặc cách đi gần hơn với Enigma ở tất cả mọi nơi. Dù là lúc trao đổi với khách hàng, đối địch hay họp với những tay sai trung thành trên chiếc bàn dài, nó sẽ luôn luôn đứng ngay phía sau lưng Lee Minhyung quan sát và nghe tất cả.
Theo thời gian, nó hiểu được mục tiêu của gã nhắm đến, cách gã đang điều hành hoạt động, cùng với đó là phương thức mà Enigma cao ngạo này đối xử với những kẻ nanh sói xung quanh mình.
Nó buộc phải tìm hiểu, học hỏi nhiều hơn bình thường. Không chỉ Lee Minhyung, nó còn phải đi theo Lee Sanghyeok trong một số cuộc trao đổi quan trọng để bảo vệ cho anh.
Gần như theo thời gian Ryu Minseok đã trở thành một gương mặt quen thuộc ở đơn vị căn cứ tầng trên.
Điều duy nhất khiến nó yên tâm là Lee Minhyung đã không tùy tiện chạm vào nó như nó nghĩ, gã vẫn để nó đeo chiếc vòng hạn chế và nếu thật sự cần thiết gã sẽ cho người đưa đến Alpha hoặc Omega nào đó giải quyết.
Chẳng ai nhắc lại chuyện ngày hôm ấy hoặc đúng hơn là không dám.
Chính có lẽ vì thế, bên cạnh Lee Minhyung đã xuất hiện thêm một Alpha nữ cực kỳ đẹp đẽ, tên Nigel.
Ryu Minseok đánh giá người đó như một con búp bê Nga tuyệt mỹ, vẻ ngoài của một người nước ngoài mắt xanh và mái tóc vàng hoe tựa dây cước. Một cô nàng Alpha với tính cách kiêu hãnh nhưng không hề giống với khí chất của Lee Sanghyeok, cô nàng trông chảnh chọe ra vẻ một cách thái quá hệt một con công đực xòe đuôi hơn.
Nó thật sự không thích cô ta chút nào!
"Cậu chỉ mới 18 tuổi thôi Ryu Minseok, đừng chen ngang vào những gì tôi làm."
Nó rút tay khỏi tập hồ sơ trên bàn, không nói gì chỉ lui về sau vài bước. Dù sao thì người ta cũng là cấp trên của nó, Minseok đành để người có cấp bậc lớn hơn đến đây giải quyết thôi.
Cái người mà Lee Minhyung cũng phải lắng nghe thật kĩ ấy, nó đang ngồi nói chuyện với anh ấy đây.
"Mặc xác cô ta, dù sao đống rác đó cũng sẽ bị phòng công duyệt vứt đi trước khi kịp đến chỗ Minhyung thôi."
"Không quản thật à?" Minseok nhấp ngụm trà hoa hồng thơm ngát, dựa lưng thả lỏng.
"Không thích phiền hà."
Đương nhiên thật sự là thế, nhưng cô ta thì không nghĩ theo hướng đó, điều Nigel nghĩ đến đầu tiên lại là Minseok đã phá hoại kế hoạch ngu ngốc nào kia.
Kể từ lần này, không dưới một lần nó gặp rắc rối bởi Alpha, đôi lúc nó muốn tháo vòng trên cổ rồi làm cô ta sốc thuốc cmnl đi...
Thôi, được rồi, nó sẽ nhịn...vì đại cuộc.
Tuy vậy, thời gian gần đây nó nghe nói gã phải đi làm công việc rất quan trọng, không có mặt ở căn cứ nên mọi việc điều hành hiện giờ nằm trong tay Omega quyền lực nhất. Công việc thường ngày khiến Lee Sanghyeok đã bận nay còn bận tối mặt tối mũi, tâm trạng anh ta ngày càng cáu gắt đến mức không ai chịu nổi.
Ryu Minseok cũng thôi đến lui nhiều mà tập trung quay lại luyện tập cơ thể và kiểm soát cảm xúc bởi các pheromone hỗn hợp.
Cho đến khi,
Lại một ngày vào nửa đêm lạnh sương, tiếng bước chân đều đều tiếp cận đến cạnh giường và rất nhanh, bàn tay lớn kia muốn đưa đến tóm lấy cổ nó. Nhưng Minseok đã nhạy bén hơn mà bật dậy tránh đi, chiếc dao găm giấu bên dưới gối lập tức chĩa thẳng hướng đến người vừa tấn công mình.
"Dừng lại."
Tiếng nói vang lên, nó khựng lại theo mệnh lệnh rồi từ từ xác định lại bóng hình trước mắt. Cái thân ảnh cao lớn đã lâu không gặp, hương pheromone nhẹ nhẹ thoát ra an ủi nó giây lát.
Lee Minhyung ngồi xuống cái ghế bên giường, vắt chân ngả lưng chờ đợi nó.
"Boss... anh về rồi."
"Cậu bình phục khá tốt nhỉ? Thậm chí là tốt hơn lúc trước."
Nó đặt con dao xuống, gật gù trả lời. "Tôi đã tranh thủ thời gian được nghỉ để dưỡng thương một chút..."
Lee Minhyung vẫn chẳng đáp lại gì, gã chỉ nhìn nó chằm chằm như thể đang đánh giá từng từ từng chữ. Thời gian mỗi giây phút trôi qua đều nặng nề, Minseok cảm thấy bản thân đang đứng trước một tòa án, nơi mọi hành động và quyết định của mình đều bị xem xét.
Cuối cùng, sau một khoảng im lặng kéo dài, gã mở miệng.
"Đã khá lâu để đặt lại câu hỏi này. Vậy, tại sao cậu phải che dấu phân cấp giới tính của mình?"
"Vì,..." Nó ngập ngừng, rồi tiếp tục. "Tôi không muốn gây sự chú ý và điều này thậm chí còn có thể khiến tôi gặp nguy hiểm..."
"Sự khôn ngoan này đáng được đánh giá cao đấy."
Nó run lên nhớ lại ngày hôm nào kiểm tra, gã đã không hề thích kẻ múa rìu qua mắt mình. Nhưng liệu lần này có khác đi không? Khi mà cảm xúc của gã hiện tại khá khác so với lúc ấy, và chúng đang hướng theo sự cân nhắc nhiều hơn là cảnh báo.
"Cậu đã từng kết thúc nhiệm vụ một cách thất bại." Gã nâng cao giọng. "Cậu cũng đã nhận ra rằng đó là một cơ hội mà bản thân cần chứng minh, rồi để vụt mất."
"Vâng"
Lee Minhyung tiếp tục nhạt giọng nói, không có chút cảm xúc nào. "Tôi không hy vọng cậu nghĩ đơn giản rằng nó chỉ là một sai lầm đâu."
Nó biết, việc để Rascal chạy thoát có thể dẫn đến nhiều việc, mà gần nhất đã xảy ra.. lần trả thù vào kỳ mẫn cảm rất đáng để hoài nghi. Ngoài ra còn nhiều điều khác nữa về uy tín và sức mạnh của Lee Minhyung sẽ bị nghi ngờ, trực tiếp gây ra sự khó khăn trong việc đàm phán mua bán hoặc hợp tác.
"Tuy nhiên cậu cũng đã giúp ích được vài điều, đồng thời chứng minh giá trị của mình ở đây."
"..."
"Tôi đã đến tìm cậu hai lần, khá nhiều cho một người không có địa vị ở đây." Lee Minhyung đứng dậy, cầm lấy con dao trên nệm giường, sắc bén chĩa vào dưới yết hầu của nó đang trượt lên xuống vì hơi thở.
Gã đâm nhẹ vào làm tuyến máu tươi rỉ chảy theo dọc cần cổ đi xuống, phát ra ít hương pheromone thuần khiết trong không khí.
"Ưm..."
"Và tôi sẽ không bao giờ tìm cậu đến lần thứ ba Ryu Minseok, đây đã là cơ hội cuối cùng rồi."
Chưa đợi nó trả lời câu nói, Enigma túm lấy gáy Sigma kéo về trước để nó ngửa cổ ra, dòng máu tươi rỉ chảy từ vết thương nhỏ liền được gã liếm qua một lần đau rát.
Như lời cảnh báo cho nó rằng lần sau sẽ không chỉ đơn giản một chút máu như vậy nữa...
"Rõ..."
Gã cười trầm và rời đi, bóng lưng kia vẫn giống hệt ngày đầu đến gặp nó.
"Cậu vẫn nên cố nhạy bén hơn một chút."
Câu nói ấy rơi xuống khiến nó bàng hoàng. Thoáng chốc, cả người nó cứng lại, đầu óc thì chộn rộn không ngừng xâu chuỗi ý nghĩa ẩn giấu đằng sau lời nói tưởng chừng nhẹ nhàng kia.
Để rồi, nó chợt nhận ra.
Lee Minhyung ngay từ giây phút đầu tiên đã luôn giữ lấy tinh thần tỉnh táo nhất để quan sát cũng như đánh giá nó. Trong suốt thời gian vừa qua, từ tất cả mọi phương diện để cân nhắc rằng nó có được tiếp tục sống hay không...
Lee Minhyung phơi bày kế hoạch của gã chỉ bằng 1 câu nói nhưng Ryu Minseok đã phải dùng mấy mươi phút đồng hồ trì trệ sắp xếp lại tất cả.
Nó nhớ đến việc đã chẳng có một hình phạt nào diễn ra sau khi nó để Rascal cướp mất cốp hàng, và Lee Minhyung đã lờ đi cho đến ngày hôm nay để nhắc lại lần nữa, câu nói nhẹ bẫng, hệt cái cách con mèo vờn chuột trước khi vồ lấy nó.
Ryu Minseok ngồi thụp xuống, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm cánh cửa sớm đã khép lại mà nghĩ.
Rascal là phép thử của sự trung thành, Alpha nữ là phép thử của sự yên phận sau lần vô tình ngoài dự đoán kia, và có lẽ bao gồm cả sự thông minh nhạy bén khi được đứng cạnh gã trong những buổi thương thảo.
Tất cả những ngày gã không ở đây, Lee Sanghyeok là phép thử cuối cùng.
Nếu nó táy máy hay nói những gì không cần thiết... Omega tưởng chừng dễ gần ấy sẽ trở thành người cầm sẵn con dao sắc bén, sẵn sàng xuống tay giúp gã em trai của mình.
Nhưng... cuối cùng, nó đã vượt qua tất cả.
~*~
Tuy vậy, cái cơ hội cuối cùng mà Lee Minhyung từng nói đến hóa ra chẳng hề dễ dàng giống với cách gã buông lời hờ hững.
Khoảnh khắc tưởng như được tha thứ và giải thoát ấy lại là khởi đầu cho một ngã rẽ không lối ra. Thay vì cứu rỗi, Ryu Minseok càng bị kéo sâu hơn vào guồng quay đen tối và tàn nhẫn của thế giới mà gã cai trị.
Khi nó chính thức bước vào vòng tay lạnh băng chẳng hề ấm áp giam cầm này, nó cùng lúc đã ngã vào cuộc đời đầy rẫy hiểm nguy, nơi mà chẳng có chỗ cho sự ngây thơ hay yếu đuối tồn tại.
Họ rời khỏi Seoul, bỏ lại ánh đèn vàng nhạt của những con phố quen thuộc để đặt chân lên vùng đất Mỹ xa hoa. Ba tháng nó miệt mài hoàn thành từng khóa điều trị và huấn luyện khắc nghiệt đã đến vào đúng lúc nó đủ độ tuổi để đứng bên cạnh gã, như một con tốt hoàn chỉnh trên bàn cờ quyền lực.
Trên chiếc xe lướt qua những con đường ồn ã của New York, Sigma ngước nhìn ra ngoài cửa kính.
Thành phố này rực rỡ đến mức lóa mắt, nhưng đằng sau ánh đèn neon lấp lánh ấy lại là một thực tại hỗn loạn và tàn nhẫn vô cùng.
Những tòa nhà chọc trời vươn mình kiêu hãnh, những con người tấp nập hối hả... tất cả đều đang chế giễu sự nhỏ bé của nó trong một guồng quay quá lớn, nơi quyền lực luôn sánh bước cùng bạo lực để chi phối mọi thứ.
Xa xa, Nữ Thần Tự Do đứng sừng sững giữa dòng sông Hudson, tay giương cao ngọn đuốc rực sáng biểu tượng của tự do và hy vọng. Nhưng Ryu Minseok chỉ cảm thấy sự trớ trêu lạnh lùng trong ánh nhìn đó.
Dù ngọn đuốc kia có cháy sáng đến mấy cũng chẳng thể soi rọi đến góc khuất u tối mà nó đang sống, chẳng thể chạm đến cái thế giới của chiếc lồng vàng mà Lee Minhyung đã dựng lên.
Nhưng làm sao được đây?
Thời gian trong cuộc đời này không thuộc về nó. Những quyết định lớn lao cũng chẳng bao giờ là của nó. Trong cái vòng xoáy điên cuồng của quyền lực và âm mưu, nó chỉ là một quân cờ, một mắt xích nhỏ nhoi. Tất cả đều bị định đoạt bởi người khác.
Và dẫu có muốn vùng vẫy, liệu nó có bao giờ đủ sức để bẻ gãy chiếc xiềng trói buộc?
Đất Mỹ của Nữ Thần Tự Do, nhưng năm mười tám nó đến để sống cuộc đời của một nô lệ.
Dù vậy, New York vẫn là một kẻ tham lam. Xứ Mặt Trời giữ nó lại trong cái mênh mông, bạt ngàn của đất trời và trước những ồn ã tối tăm nơi chiếc lồng vàng lớn, như một lời nhắc nhở về sự tự do - cái điều người ta vẫn ca ngợi, sẽ chẳng bao giờ thuộc về nó....
.
Tiến vào thành phố được khá lâu, chiếc xe dẫn đầu của Lee Minhyung đã rẽ hướng và đương nhiên đoàn xe đi theo ngay sau là nó cũng bám sát. Tuy nhiên, chiếc chở Lee Sanghyeok thì không đi theo mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhanh chóng được bọc đầu bằng chiếc xe khác.
Ryu Minseok quan sát, có vẻ đoàn xe đang tiến vào các tụ điểm ăn chơi và sòng bạc nổi tiếng bậc nhất - Las Vegas, nơi này mang đậm vẻ hào nhoáng xa hoa lôi cuốn.
Khi họ tiến vào, không gian xung quanh bừng sáng lên với ánh đèn màu sắc rực rỡ, từ những chiếc đèn chùm lấp lánh cho đến các bảng quảng cáo neon chớp nháy, chúng hoàn toàn khác với những nơi ăn chơi phù phiếm ở Hàn rất nhiều, mọi thứ vừa hỗn loạn lại vừa mang ý vị vui chơi giải trí.
Chiếc xe dừng lại trước một sòng bạc lớn được thiết kế theo phong cách cổ điển. Mặt tiền của sòng bạc sáng choang lôi kéo ánh nhìn của tất cả những người qua lại, lộng lẫy giống hệt hoặc thậm chí còn hơn cả những thước phim mà nó đã từng được thấy.
Lee Minhyung bước xuống, đưa tay ra hiệu cho nó đến ngay phía sau gã đứng rồi cùng nhau tiến vào.
Xuyên qua khu vực hàng lang được cách âm với những hội trường vui chơi, người nhân viên cúi đầu dẫn họ đến căn phòng lớn với ánh sáng khá yếu so với bên ngoài.
Nó thấy, có một người đàn ông ngồi đợi, khí chất chẳng hề thấp kém với khuôn mặt hằn sâu dấu vết thời gian và nét cứng cỏi. Khắp căn phòng chỉ có thêm hai vệ sĩ của ông ta đứng đợi lệnh, nó liếc nhìn bên hông họ thủ sẵn súng cùng một con dao găm cỡ nhỏ.
Lúc này đây, khi nó đưa mắt đánh giá xung quanh, Enigma cũng đồng thời liếc nhìn qua, không khỏi nhướng mày để lộ chút tán dương sự nhạy bén nhanh chóng của nó.
"Vậy người đã gửi cho tôi những cuộc điện thoại thành khẩn là ông sao?"
Enigma ngồi xuống sau chiếc bàn dài, ly rượu vang cũng nhanh chóng được rót sóng sánh dòng chảy đỏ đẹp đẽ nồng nàn. Gã trầm giọng nhưng vẫn treo trên môi cái nét cười mà nó luôn đánh giá là giả tạo hết mực để cất lời.
"Vậy điều gì đã khiến ông trùm sòng bạc danh giá Zel Castor đến đây và gặp một thằng nhóc chưa có gì như tôi để nhờ vả?"
Ryu Minseok rùng mình một chút, ở Hàn dù nói chuyện với bao nhiêu ông trùm lớn, gã cũng chưa bao giờ tỏ vẻ giống hiện giờ cả. Cái dáng vẻ đâm chọc như đã từng bị thương và trả thù hoặc bỡn cợt,... Enigma rõ ràng đã kìm nén pheromone của mình rất tốt.
"Sao cậu có thể nói như vậy được, tiếng tăm ở Hàn Quốc của cậu đâu phải hạng tôm tép gì, mọi thứ về cậu đều được đánh giá rất cao."
"Tôi vui khi nghe thấy điều đó."
Ông ta tiếp tục đáp lời, giọng điệu thêm phần giả tạo khách sáo khó giấu. "Tôi nghe nói cậu đã trở về nước. Thật là một cơ hội tốt"
"Ông muốn gì?" Lee Minhyung giữ giọng điệu bình thản, gã ngã người ra sau giữ lấy dáng vẻ tiếp nhận ý kiến từ một kẻ bề trên đầy quyền uy.
Enigma vẫn giống thường ngày chờ đợi thời cơ mà chẳng vội vàng, tựa chừng đang mồi dụ con mồi bằng những thứ ngon ngọt mềm mại rồi bóp chết ngay tức khắc.
Những điều này thì chẳng mấy xa lạ với lão cáo già đã tồn tại trong thế giới này gần nửa đời người, ông ta vẫn nhạt nhẽo cười thân thiện, gạt tàn thuốc lá trên tay rồi bắt đầu đưa ra lời đề nghị.
"Tôi đang gặp một số rắc rối với nhóm đối thủ trong ngành. Cậu biết đấy, đôi khi cần phải có người đứng ra làm trung gian. Tôi nghĩ cậu có thể giúp tôi giải quyết vấn đề này."
"Xem ra tình trạng các sòng bạc của tôi đang khá tốt lên đấy nhỉ?"
Lee Minhyung đột nhiên đặt lại một câu hỏi chẳng mấy liên quan, nhưng rồi lão Zel ấy có chút không phản ứng kịp, bị bắt thóp mà vội cười xua tay.
"Ông đã không tìm đến tôi đầu tiên..."
Gã bỏ ngõ câu nói trên rồi tiếp tục. "Thôi được rồi, dù vậy."
"Zel Castor, ông là một đối tác làm ăn mà tôi đánh giá tốt. Nhưng chẳng phải thời đại của ông đã đi xuống rồi sao? Trước khi đến đây tôi đã nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy nhiều điều hơn một lời nhờ vả suông như vậy."
Enigma điềm tĩnh lại ngông cuồng vô cùng, Lee Minhyung nhấp một ít rượu cho lần cảnh báo của sự chờ đợi đầu tiên. Cái cách mà gã báo hiệu khi ly rượu cạn, cũng sẽ là lúc vụ thỏa thuận này dừng lại và tốt nhất trước khi đó ông ta phải thuyết phục được gã rất rõ ràng.
Gã muốn biết, giá trị mà kẻ muốn nương nhờ kia sẽ đem lại trong tương lai.
Thế giới từ xưa, cá lớn đã luôn dễ dàng nuốt cá bé, huống hồ là ở một thế giới sâu hơn nữa, một con vật nhỏ bé hoặc già nua sẽ biến thành thứ nuôi no bụng cho những con khác.
Nếu muốn sống chỉ có thể kí sinh bâu bám vào những con vật khỏe mạnh to lớn hơn mà không còn lựa chọn nào nữa.
Ở đây, Lee Minhyung đã quay trở về nước Mỹ, gã có thể thu liễm không còn dáng vẻ coi trời bằng vung nhưng luận khí chất kiêu ngạo lại là thứ chẳng thể che giấu nổi.
Zel Castor lặng người trong giây lát, sau đó cười khẩy. "Đương nhiên những lợi nhuận cần thiết đều sẽ được chia theo phần trăm quy định. Cậu biết đấy, tôi hiểu rõ những luật lệ đó sớm hơn cậu và sẽ làm tốt."
Sau đó, họ đã nói thêm vài điều nữa nhưng Minseok chỉ để ý đến việc cuối cùng. Rằng khi Lee Minhyung đã lần nữa nhẹ nhàng bâng quơ nhấn mạnh rằng thỏa thuận này không chỉ là một giao dịch đơn thuần mà còn là một ân huệ mà ông ta nợ gã.
Gã muốn Zel hiểu rằng sự giúp đỡ này không phải miễn phí và rằng gã mong muốn lão hãy nhớ lấy ngày hôm nay.
Đây cũng là một bài học mà Minseok đã luôn tự nhận định rằng bản thân được dạy dỗ từ Lee Minhyung vào ngay những giây phút đặt chân đến đất Mỹ.
Rằng nếu muốn tạo ra một mối quan hệ, dù tốt hay xấu, hãy tạo ra những khoản nợ theo nhiều cách khác nhau.
Mọi ân huệ đều sẽ được ghi vào sổ đen và tính toán sạch sẽ ở một ngày nào đó.
.
Trời đêm, khi gã cùng với nó bước đến trước thềm gạch đã đổ một cơn mưa lớn, cơn mưa chẳng dự báo trước xối xả xuống đường đến xám trời đất.
Lee Minhyung giữ nó lại bên mình và để các vệ sĩ khác đi tìm kiếm ô dù cùng lái xe đến, gã chẳng nói lời nào với nó, không khí chẳng mấy hòa thuận bộc phát rõ ràng.
Cho đến khi bước vào phòng ngủ của Enigma, cái khoảnh khắc mà tất cả đều lui ra ngoài nhưng chỉ có nó bị gã giữ ở lại.
Và mọi thứ bắt đầu khi cánh cửa đằng sau lưng khép kín lại.
Toàn bộ pheromone rừng thông bộc phát sau ngần ấy sự kìm nén, đủ mọi cảm xúc thông qua mùi hương ấy giải tỏa ra ngoài. Tuy nhiên thứ nó cảm nhận được nhiều và rõ ràng nhất chính là tức giận!
"Boss..." Minseok chịu khống chế bởi pheromone khó khăn để mở lời, hơn hết nó không biết nắm bắt từ lúc nào mà gã lại tức giận để kìm nén.
"Mở chiếc vòng ra mà giải phóng pheromone của cậu, trước khi tôi kéo cậu vào cùng sự tức giận ấy."
Một lời cảnh báo đánh thép hạ xuống, chiếc vòng hạn chế cũng được lạch cạch cởi ra theo lời gã. Pheromone mang theo hương khói mờ ảo đã sớm bị thuần hóa bởi lá thông mát lạnh mà quấn quít ve vẫy khắp phòng, điều này khiến Enigma rất hài lòng, gã thở hắt ra chống tay lên bàn như để dần bình tĩnh lại cảm xúc.
Còn Minseok, nó chỉ ở đó như chiếc máy phun sương tạo mùi khắp phòng mà chẳng lên tiếng.
"Hãy luôn chuẩn bị cho mọi tình huống Ryu Minseok, pheromone của cậu có ích đấy." Gã thỏa mãn cười.
"Vâng."
Cũng kể từ hôm ấy, mỗi buổi tối nó đều phải lui tới phòng của Lee Minhyung, công việc lặp đi lặp lại như ngày đầu tiên.
Ban đầu, nó chỉ đứng một góc im lặng làm tròn nhiệm vụ, nhưng chẳng bao lâu vị trí của nó thay đổi.
Những buổi tối gấp gáp rồi cũng nhường chỗ cho sự quen thuộc đến mức lạ lùng. Vài ngày sau, nó đã nằm gọn trong vòng ôm siết trên chiếc giường lớn, chia sẻ chung một không gian mà đáng lý ra không bao giờ thuộc về một kẻ như nó.
Hương pheromone luôn đảm bảo lững lờ lan tỏa, mỏng manh bám lấy bốn bức tường trong căn phòng ấy. Mùi hương nhè nhẹ, trầm ấm len vào từng khe hở vô tình xoa dịu những căng thẳng mà gã mang về sau mỗi buổi đàm phán.
Nó dỗ yên giấc ngủ cho gã, ru gã chìm vào sự tĩnh lặng của màn đêm.
Điều đáng ngạc nhiên hơn cả là cách gã dần chấp nhận mùi hương này như thể chúng đã vượt qua lớp phòng bị cứng rắn nhất trong tâm trí gã, trở thành một phần an toàn hiếm hoi trong thế giới đầy toan tính của Lee Minhyung.
Nhiều lời đàm tiếu cũng dần bắt đầu bủa vây mối quan hệ giữa cả hai. Nó không điếc, tất nhiên đã nghe thấy không ít câu chuyện rỉ tai trong bóng tối.
Chỉ là Lee Minhyung chưa bao giờ tỏ ra bận tâm đến những điều đó, và thái độ thờ ơ của gã dĩ nhiên trở thành lá chắn vô hình cho nó.
Người ngoài đều đinh ninh rằng nó xuất thân từ chợ đen, chỉ là một món hàng mà Enigma đã bỏ tiền mua về với mục đích riêng tư. Ai nấy đều thừa hiểu điều 'riêng' kia mang ý nghĩa gì, lại chẳng ai dám hỏi trực tiếp.
Tất cả đều chỉ dám phỏng đoán nửa vời, những cái gật gù trong im lặng ấy cũng đã đủ để biến nó thành tâm điểm của sự soi mói.
Sống trong thế giới của Lee Minhyung, nó học được cách biến mình thành một kẻ bình tĩnh hơn nhiều. Không giải thích hay tùy tiện biện minh, bởi nó hiểu rõ thanh minh chỉ tổ làm vấn đề thêm rắc rối.
Gã không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh, vậy tại sao nó lại phải hao hơi phí lời?
Đôi khi, chỉ cần ai đó tỏ ý hỏi han hay gợi chuyện, nó đã cảm thấy rất phiền phức. Những lời gạ gẫm tọc mạch không mang đến bất kỳ lợi ích nào mà chỉ khiến vị trí của nó thêm chông chênh và gây thêm rắc rối.
Đặc biệt là với nữ Alpha bình thường khó chiều, nay lại càng tỏ ra khó chịu mỗi khi nhắc đến sự hiện diện của nó.
Ryu Minseok trong suốt năm tháng 19 tuổi như một con ngựa hoang bị ghì cương, đã không biết bao nhiêu lần phải cắn răng nhẫn nhịn nuốt xuống mọi cảm xúc đang trào dâng.
Nhưng cuối cùng vẫn là vào một đêm không trăng, khi đường phố vắng lặng đến mức chẳng ai nghe thấy dù chỉ một tiếng bước chân, sự kìm nén ấy cũng chạm đến giới hạn.
Trong bóng tối lạnh lẽo, nó áp cô ta lên bức tường đá xù xì. Mũi dao trong tay nó sắc lên ánh mắt của một kẻ săn mồi, chỉ cách đôi con ngươi xanh trong vài milimet. Lưỡi dao không run rẩy khiến đèn đường mờ nhạt hắt lên làm tăng thêm vẻ bén ngót của kim loại.
Nó cúi thấp đầu, môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo khi kéo giọng thì thầm, vừa nhẹ vừa nguy hiểm như lưỡi dao trong tay.
"Đừng thách thằng này phát điên chứ. Hửm?"
Lee Minhyung làm sao có thể lầm lẫn một con báo săn thành mèo Ba Tư ngoan ngoãn được?
Chỉ là dưới bàn tay của gã, con báo ấy học cách giấu móng vuốt, thu chúng vào sâu trong lòng tựa một kẻ phục tùng ngoan ngoãn.
Thế nhưng, ngay cả khi thu mình, ánh mắt nó vẫn không giấu được sự hung tàn, như thể chỉ cần gã sơ ý, nó sẽ lao lên và cắn xé tất cả.
_______________________
Chương này hơi lan man tí vì nó là bước đệm cho sau này, trong đây có nhiều chi tiết phục vụ cho những cái plot, nên thôi.. mấy bà cố nghen 🥲
Vote cho toy nữa ná 💫
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip