Chương 138: Vạn linh địa dương

Ryu Minseok vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngơ ngác.
Không đợi bọn họ nói gì, Ryu Minseok đã có cái loại xúc động muốn tát cho mình vài cái.
Nhìn cái biểu lộ quái dị kia là biết, rõ ràng họ đều không hiểu ý tứ của câu này, chẳng qua là hắn thấy mấy câu đó rất hợp với tình hình hiện tại thôi mà, hơn nữa hắn cũng đã đoán được đại khái ý định của Lee Minhyeong rồi, cho nên mới vô thức thốt lên.
Người đầu tiên phản ứng được là Lee Minhyeong, y không nhịn được bật cười lớn, tuy y đã quen Ryu Minseok thỉnh thoảng sẽ nhả ra một câu hết sức khác người, nhưng mỗi lần nghe đều khiến y cười thật sảng khoái.
'Nông nô nổi dậy cất tiếng ca', thực ra câu này nghe rất thú vị, cũng không sai biệt lắm với mấy lời mà y muốn nói.
"Ta cho các ngươi một lát để cân nhắc, nghĩ kỹ thì cho ta biết đáp án." Lee Minhyeong kéo Ryu Minseok về bên người, vừa nói vừa chỉnh trang lại quần áo của hắn, dù không giải thích rõ ràng, nhưng y biết cả năm người đều hiểu rõ ý của mình, còn nếu thật sự không hiểu nổi, y cũng chẳng cần mấy kẻ vô dụng như vậy làm gì.
"Ta tình nguyện vĩnh viễn trung thành với đại nhân." Sau khi sững sờ qua đi, khuôn mặt già nua của quản sự bỗng lộ ra cái vẻ kinh hỉ, không hề do dự mà thề, cơ hội trên trời bỗng nhiên rơi xuống mà không bắt được thì cũng uổng công lão sống bao năm nay rồi.
"Chúng ta cũng nguyện ý, thề sống chết trung thành với đại nhân." Ba tên áo đen cùng tên còn lại mới lóp ngóp bò dậy cùng đồng lòng thề thốt, cũng giống như quản sự, nét mặt ba người lúc này vô cùng vui mừng, cơ hội này quá lớn.
Sau đó, cả năm người đều bắt đầu tự giác lập lời thề, chỉ là đã bị Lee Minhyeong ngăn cản.
Y cảm thấy cái trò thề thốt này không đủ mạnh, dù sao y vẫn tin tưởng bản thân hơn nhiều, cho nên ý của Lee Minhyeong là, nếu năm người thực sự muốn đi theo y, vậy để cho hắn làm chút chút việc trên linh hồn của họ, chỉ cần mấy người này vĩnh viễn không phản bội y thì sẽ bình yên mà sống cả đời.
Năm người nhìn nhau, nhưng không do dự quá lâu đã lập tức đồng ý, bởi vì không đồng ý thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Dù sao đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó mà thôi, theo suy nghĩ của bọn họ, một tu luyện giả có tu vi Tiên Cảnh như Dohwan sao có thể sánh nổi một vị cường giả Hoàng cảnh cơ chứ. Trong mắt mấy người, một vị cường giả Hoàng cảnh có thể tương đương với những môn phái đứng đầu như Cheonsim và Jeongseong rồi, sở dĩ mấy môn phái này trở nên cường đại như vậy cũng vì có một vị cường giả Hoàng cảnh tọa trấn.
Cho nên đi theo một kẻ chỉ coi họ là nô lệ như Dohwan, còn không bằng hàng phục nam nhân này, nói không chừng còn có thể lập lên một môn phái hùng mạnh, cứ nghĩ tới chủ nhân của mình sau này sẽ thành lập ra một thế lực mạnh mẽ như Cheonsim hay Jeongseong, cả năm người đều nén không nổi kích động.
Cũng phải nói thêm một điều, Lee Minhyeong căn bản chẳng có ý định thành lập môn phái, người thích sự tự do như y, nói trắng ra là chẳng có chút trách nhiệm nào, sở dĩ để bọn chúng thay thế địa vị của Dohwan ở thành Heonsu cũng là vì mục đích khác mà thôi.
Sau khi xong việc, cả năm người đều được thả đi.
Trở về hiện thực, Ryu Minseok nhìn về phía Lee Minhyeong không xác định lắm, "Lee sư huynh, ngươi lại muốn tới thành Heonsu phải không?"
Lee Minhyeong thấy hắn hỏi xong vẫn còn bày ra cái vẻ mặt muốn nói lại thôi, không kiềm chế được mà vươn tay véo má hắn một cái, khẽ cười: "Sao, chẳng lẽ tiểu sư đệ lưu luyến ta hả?"
"Ai thèm lưu luyến ngươi chứ!" Ryu Minseok lườm một cái, còn thì thầm làu bàu một câu.
Đương nhiên Lee Minhyeong nghe rõ mồn một luôn, cũng chỉ cho là miệng nói một đường mà lòng nghĩ một nẻo, im lặng một chút mới nói: "Ta không có hứng thú lập lên một thế lực mới, nhưng cũng có thể có riêng một đường dây thu thập tin tức thì tốt, sau này muốn dò xét gì cũng dễ dàng hơn, còn nữa, đợi tương lai ngươi thành đan sư trung cấp hoặc cao cấp, lúc đó có thể nhờ bọn chúng giúp ngươi tìm hạt giống hoặc linh thảo, như vậy tiện hơn ngươi tự đi tìm nhiều."
Ryu Minseok ngơ ngác, không ngờ Lee Minhyeong còn lo nghĩ cho cả hắn, trong lòng bỗng dưng cảm động dâng trào, chẳng qua là, Lee Minhyeong còn nói thêm một câu.
Y nói, "Đến lúc đó ngươi có thể luyện nhiều đan cho ta ăn."
Ryu Minseok, "..." Hắn quyết định lấy lại tất cả cảm động.
"Lee sư huynh, ngươi định bao giờ xuất phát, không phải chưởng môn đã nói không cho ngươi tùy tiện ra ngoài sao?" Sau một lúc im lặng để chữa trị tâm linh bé nhỏ, Ryu Minseok mới hỏi.
Có lẽ hắn không thật sự hiểu rõ con người Lee Minhyeong, nhưng hắn vẫn có thể đoán được, với cái tính cách không thích bị gò bó của y, người như vậy hoàn toàn không muốn phí tâm tư để thành lập một cái thế lực, cảm xúc của những người này giống như trào lưu ở thế kỷ 21, chỉ có thể hứng thú một thời gian mà thôi.
Lee Minhyeong trả lời, "Nội gián đã bị bắt, Jeongbeom cũng không còn hạn chế tự do của ta nữa, lúc nào ta cũng có thể rời khỏi phái Cheonsim.
Ryu Minseok 'À' một tiếng, con mắt lại bắt đầu đảo qua đảo lại.
Lee Minhyeong nhìn nét mặt hắn là hiểu hắn đang nghĩ gì rồi, lúc này mới cười nói: "Tiểu sư đệ, có phải muốn đi cùng ta không?"
Ryu Minseok cũng chẳng xấu hổ khi bị vạch trần, "Thực ra cũng không hẳn là thế, nếu như ngươi có thời gian, có thể mua giúp ta mấy loại thịt thỏ thịt dê gì đó về được không."
Hắn biết mình là ai mà, có đi theo cũng chỉ cho Lee Minhyeong thêm phiền toái mà thôi.
"Tiểu Cầu?" Khóe miệng Lee Minhyeong cong cong, dường như đã nghĩ ra điều gì đó mà mỉm cười, giống như chuyện vừa nghĩ ra rất vui vẻ.
Không ngờ chỉ trong chốc lát y đã đoán được, Ryu Minseok cũng không dấu giếm nữa, cười hì hì: "Tiểu Cầu là động vật ăn thịt, mấy hôm nay đám thịt ta trữ sẵn trong không gian sắp bị nó ăn hết rồi, cho nên ta muốn xuống núi mua thêm một chút."
Không gian có chức năng giữ tươi thức ăn, cho nên lần trước xuống núi Ryu Minseok cũng mua không ít đồ, chỉ là bản thân hắn thiên về ăn chay hơn, cho nên cũng không trữ quá nhiều thịt.
"Tiểu sư đệ à..." Lee Minhyeong nhìn hắn như đùa giỡn, vẻ mặt còn lộ ra cái vẻ muốn cười mà không thể cười lớn.
"Sao thế?" Ryu Minseok rụt cổ một cái, cảm giác, y cười như vậy có chút kì lạ, hơn nữa hắn rất ít khi thấy y cười như vậy.
"Ngươi biết yêu thú bình thường thích ăn gì không?" Lee Minhyeong cười híp mắt mà hỏi.
"Chứ không phải ăn thịt sao?" Ryu Minseok lúng túng nói.
Lee Minhyeong chậm rãi nói: "Đương nhiên là ăn thịt, nhưng không giống như ngươi nghĩ ..."
Thịt thỏ thịt dê chỉ là đồ ăn của người bình thường, bởi vì chúng cũng không phải là yêu thú, chỉ có thể coi như gia súc mà thôi, khác biệt lớn nhất giữa những loại gia súc như heo bò dê chó và yêu thú là chúng không có bản năng tu luyện, cho nên là một yêu thú cấp tám như Huyết Thương lang, chúng không ăn những loại thịt bình thường.
Yêu thú cũng có thiên địch, thiên địch cũng là thức ăn của chúng, mà thiên địch của Huyết Thương lang chính là Vạn Linh Địa dương.
Vạn Linh Địa dương cũng là yêu thú cấp tám như Huyết Thương lang, nhưng chúng có một điểm khác biệt rất lớn với Huyết Thương lang đó là, Vạn Linh Địa dương là động vật ăn cỏ, đồ ăn của chúng là linh thảo, cho nên nơi có Vạn Linh Địa dương sinh sống cũng là nơi có linh thảo, đây là một chân lý mà tất cả các tu luyện giả ở đại lục Yongsang đều biết.
"Cho nên... ý ngươi là muốn bắt mấy con Vạn Linh Địa dương về cho Tiểu Cầu ăn hả?" Ryu Minseok nuốt một ngụm nước miếng, gian nan lắm mới thốt được thành lời.
Hắn đã từng gặp tư liệu về Vạn Linh Địa dương ở trong sách, chúng là một loại yêu thú quần cư, tính tình ôn hòa, nhưng điều kiện đầu tiên là không ai chọc tức chúng, nếu một khi Vạn Linh Địa dương nổi giận, hai mắt sẽ biến thành màu đỏ, hai sừng ở trên đỉnh đầu cũng đỏ rực, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích, đương nhiên điểm này chỉ giới hạn ở tu luyện giả và các yêu thú khác, trừ Huyết Thương lang.
Như mới nói ở trên, yêu thú rất nhạy cảm với thiên địch của mình, Vạn Linh Địa dương cũng không ngoại lệ, chỉ cần gặp được Huyết Thương lang, chúng sẽ tự động chuyển sang hình thức cuồng bạo, sau đó công kích Huyết Thương lang.
Nhưng loại trạng thái này cũng có một khuyết điểm lớn, chính là không phân biệt được kẻ địch hay đồng loại.
Sự nổi giận dường như đã khiến ý thức của chúng trở nên mơ hồ, không cần phân biệt đã tiến hành công kích, cho nên rất ít tu luyện giả sẽ chọn Vạn Linh Địa dương làm yêu thú khế ước, đa số sẽ coi chúng trở thành một món ăn, một món ăn đặc biệt có thể khiến thực lực tăng lên.
"Thịt của Vạn Linh Địa dương ngoại trừ là một loại đại bổ với Tiểu Cầu, thì còn có hiệu quả đốc thúc cho nó phát triển, đặc biệt là Địa dương đã thành niên, bởi vì chúng ăn linh thảo mà lớn, cho nên cấu tạo thịt không những ngon mà còn tràn đầy linh lực, ngay cả tu luyện giả cũng rất thích ăn.
Lee Minhyeong nói xong còn bày ra cái vẻ mặt nhớ lại, thực ra đây mới là mục đích của y.
Khóe miệng Ryu Minseok giật một cái, nhìn cái vẻ mặt này là biết y đã nếm qua rồi, nhưng thực sự ăn ngon như vậy sao? Hắn biết rõ Lee Minhyeong ở rất nhiều phương diện đều cực kỳ bắt bẻ, thứ có thể khiến cho y tán thưởng hẳn là rất tuyệt ấy chứ.
Là một người hiện đại đã từng ăn qua lẩu dê, Ryu Minseok tỏ vẻ hắn chẳng áy náy tẹo nào, nhưng nếu bắt ăn hắn thịt sói, nghĩ cũng đừng có nghĩ.
"Lee sư huynh, ta nghe nói Vạn Linh Địa dương chỉ sống ở rừng Myeongsa, mà khu rừng này cách phái Cheonsim rất xa, vậy không phải đi đường rất vất vả sao?" Ryu Minseok ngẫm nghĩ một chút.
"Không cần, chỉ cần để cho mấy tên kia hỏi thăm nơi nào có đấu giá Vạn Linh Địa dương là được." Lee Minhyeong nói.
Bởi vì thịt Vạn Linh Địa dương là bảo vật ai cũng muốn nếm thử một lần, cho nên rất nhiều tu luyện giả thường xuyên sẽ lập thành từng nhóm đi vào rừng Myeongsa để săn Vạn Linh Địa dương, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ có nơi bán.
Lee Minhyeong nói là làm, năm ngày sau y liền xuống núi.
Có điều vì cử động của hai người đều đang bị theo dõi, để không gây chú ý, Lee Minhyeong không dẫn Ryu Minseok đi cùng.
Vài ngày sau, y gửi về một tin tức tốt.

---------------------

Chuyển ver: CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!! Sốp mong rằng các bác đang có khoảng thời gian vui vẻ bên người thân và gia đình. Mong năm 2025 các bác sẽ thật là, thật là, thật là may mắn, vạn sự hanh thông, 8386, luôn khỏe mạnh không ốm, đánh đâu thắng đó nhaaa

╰(⸝⸝⸝'꒳'⸝⸝⸝)╯

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip