Chương 158: Trao đổi và truyền tống

Ryu Minseok quay lại nhìn, Jeongbeom và Man Seongwon đang song song đi ra khỏi Vạn Mãng Yêu Nguyên.

Hai người vừa đi tới, đám đông kia lập tức vây lại, cũng có vài người rất trông ngóng muốn biết rõ kết quả, liệu kết giới có được cố định hay không, dù sao trong tất cả những việc liên quan tới Thiên Đường Cảnh, mọi người vẫn rất quan tâm tới điều này.

Người nói là Jeongbeom, đưa tay ra hiệu bảo mọi người im lặng.

Về phần Man Seongwon, sắc mặt có vẻ tái nhợt như bị bệnh, cũng không biết đã gặp nguy hiểm gì trong đó hay là bản thân lão từ trước đã bị thương rồi, Man Seoha lập tức đi qua đỡ cha mình, nhưng vì tất cả đều tập trung sự chú ý vào Jeongbeom, cho nên rất ít người chú ý tới họ.

Jeongbeom khẽ liếc bóng lưng của Man Seongwon, ánh mắt hơi tối, có thể người khác không biết, còn lão thì hiểu rất rõ ràng, nhưng trước mắt không phải là thời cơ để ngả bài.

"Mọi người im lặng, kết giới đã được cố định, nhưng mà mỗi lần chỉ truyền tống được mười người, bây giờ thì lấy đá hộ thân của các ngươi ra, ta và Man trưởng môn sẽ dẫn các ngươi vào Vạn Mãng Yêu Nguyên, nhớ lấy không được đi bừa, nếu không gặp chuyện không may thì các ngươi tự chịu trách nhiệm.

Vừa mới nói xong, mấy thế lực bắt đầu phân phối nhân số hợp lệ, mỗi mười người sử dụng một khối đá hộ thân.

Cái gọi là đá hộ thân thực ra là một loại đá tạo thành từ tinh thể màu trắng, loại đá này có thể căn cứ vào kích cỡ lớn nhỏ để mở ra những loại vòng phòng hộ khác nhau, có hiệu quả ngăn cản khí độc, cũng không phải vật quý hiếm gì, nhưng vì chúng chỉ sử dụng một lần, hơn nữa bình thường đều lớn bằng nắm tay, năng lượng bên trong có thể duy trì khoảng nửa canh giờ, cho nên giá cả cũng không rẻ.

Ryu Minseok không có đá hộ thân, nhưng Lee Minhyeong có.

Lee Minhyeong đã sớm nghe qua, có điều đá hộ thân trong tay y do đích thân Jeongbeom đưa cho, đưa từ rất sớm rồi.

Nhân số của Dopung cộng lại chỉ có tám người, nếu như cộng thêm cả Lee Minhyeong lẫn Ryu Minseok thì vừa tròn, nhưng Gongmun không hề gọi Ryu Minseok qua, mà chỉ gọi mấy người Bang Shinwoo tới gần mình, cầm hộ thân thạch đi theo sau Jeongbeom vào Vạn Mãng Yêu Nguyên.

Ryu Minseok cũng không mong đợi Gongmun sẽ gọi mình.

Khi mấy người kia đi rồi, Lee Minhyeong vỗ nhẹ vai hắn, cười híp mắt nói: "Tiểu sư đệ, chúng ta cũng đi thôi." Tay kia còn cầm một viên đá hộ thân.

Viên đá hộ thân trong tay y không hề nhỏ, thậm chí có thể duy trì được khoảng một canh giờ, lúc trước là do Jeongbeom cẩn thận chọn cho y, nếu như Jeongbeom biết được kết quả sẽ thành ra thế này, chắc lúc đó chỉ hận không thể đá y ra khỏi danh sách.

Cái này gọi là người tính không bằng trời tính!

Hai người dùng một khối đá hộ thân lớn đến thế, vừa nhìn đã thấy lãng phí, cũng bởi vậy mà thu hút sự chú ý của không ít người.

Tán tu cũng có mười người, nhưng viên đá hộ thân của họ chỉ nhỏ bằng một nửa, năng lượng bên trong chắc cũng không duy trì được tới nổi nửa canh giờ, hơn nữa bởi vì từ đầu tới đuôi họ đều không giúp đỡ được gì, cho nên họ chỉ có thể tiến vào cuối cùng.

Tình cờ là mấy người này đứng ngay cạnh Ryu Minseok, nhìn viên đá trong tay hai người vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Ryu Minseok đang quan sát chung quanh, tình cờ nhìn về phía họ, thấy mười nam nhân to lớn chen chúc vào một chỗ, có người còn nhìn bọn họ u oán cực kỳ, lập tức cảm thấy ngượng ngùng.

Lee Minhyeong thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên, nói với tán tu đang cầm đá hộ thân: "Ta đổi cho các hạ viên đá hộ thân này, các hạ nói về tình huống trong Thiên Đường Cảnh cho ta, sao nào?"

Vừa nói xong, mấy người kia đã quay sang nhìn nhau, có vẻ như rất bất ngờ với lời đề nghị của y.

Ryu Minseok cũng rất bất ngờ, còn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lee Minhyeong, người kia cúi đầu mỉm cười với hắn.

Tuy những người vô duyên vô cớ làm việc tốt như vậy thường có ý đồ khác, nhưng Lee Minhyeong đã nói rất rõ ràng, nếu muốn có viên đá thì dùng tin tức trao đổi, việc này cũng hoàn toàn khiến họ buông lỏng sự cảnh giác, hơn nữa Lee Minhyeong còn là người của phái Cheonsim, không thể nào làm trò gì trước mặt nhiều người như vậy được.

Nghĩ tới đây, sau khi trưng cầu ý kiến của mọi người, người nọ liền trao đổi đá hộ thân với Lee Minhyeong, tay vừa cầm vào viên đá, vị tán tu kia đã cảm giác được nguồn năng lượng khổng lồ bên trong, có viên đá này cũng không cần lo lắng năng lượng không đủ nữa rồi.

Mặc dù vài người trong số họ có tu vi Tinh cảnh, cũng không cần lo lắng bị trúng độc nếu đá hộ thân hết năng lượng, nhưng chất độc cũng sẽ ảnh hưởng tới phần nào thực lực, đến lúc vào trong Thiên Đường Cảnh sẽ thêm một phần nguy hiểm, cho nên có thể dùng tin tức để đối lấy một viên đá hộ thân tốt, họ rất vui vẻ với cuộc trao đổi này.

Về sau, tán tu kia liền đem tất cả những tin tức mình biết nói ra lần lượt, có rất nhiều tin tức tự điều tra được, cũng có tin tức biết được nhờ nghe ngóng xung quanh, tổng hợp lại, Lee Minhyeong cũng nhận được không ít tin tức có ích.

Ryu Minseok không ngờ mọi chuyện lại thành như thế này, bây giờ hắn đã bội phục Lee Minhyeong sát đất rồi, hai mắt tỏa sáng, dùng cái vẻ mặt sùng bái mà nhìn y.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới nơi kết giới mở ra.

Đó là một sơn cốc nhỏ u ám, âm khí như từng đợt gió lạnh căm xuyên thẳng vào da, mấy người tu vi hơi thấp đều rùng mình một cái, bên trong rừng còn có mấy con Ma Thiên mãng nhỏ chưa mở linh trí bò qua.

Nhìn thấy chúng, có một vài người bắt đầu rục rịch nổi lòng tham, bởi vì đây là yêu thú cấp chín chính hiệu, nhưng tâm có động tới mấy cũng chẳng ai dám lại gần mà bắt chúng.

Kết giới ngay trên không trung ở cửa sơn cốc, phía dưới là một truyền tống trận loại nhỏ được làm bằng tinh thạch, truyền tống trận này do chính Jeongbeom hợp lực với Man Seongwon tạo ra, bởi vì thời gian không cho phép họ tạo truyền tống trận kiểu lớn có thể truyền tống được năm ngươi người, vậy là đành phải nhanh chóng tạo nên cái truyền tống trận cỡ nhỏ này.

Bên trong truyền tống trận là những đường vân vòng vèo bất quy tắc, độ lớn có thể chứa khoảng mười người, bốn phía được bày những viên đá năng lượng lớn bằng nắm đấm.

Jeongbeom đứng trước truyền tống trận, quay lại nhìn mọi người, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Trước khi bắt đầu truyền thống, ta có một điều muốn nói rõ, kết giới ở Thiên Đường Cảnh chỉ mở được tối đa là một tháng, sau một tháng sau sẽ tự đóng lại, nếu không muốn ở lại trong đó vĩnh viễn thì bằng mọi giá tới điểm truyền tống trong thời hạn một tháng, bây giờ mọi người bắt đầu đi.


Jeongbeom không nói thì mọi người cũng biết, có điều đây là thông lệ cần phải làm mà thôi.

Bởi vì người góp sức làm ra truyền tống trận là Jeongbeom và Man Seongwon, cho nên đệ tử của hai phái sẽ được ưu tiên truyền tống trước. Nhóm đầu tiên gồm có năm người bên phái Cheonsim và năm người bên phái Jeongseong.

Mọi người vốn còn nghĩ Jeongbeom sẽ để Lee Minhyeong truyền tống trước, không ngờ lão lại gọi ba đệ tử của Namryong tới, ba người này sẽ đi cùng với Jeong Wonki và một đan sư nữa, bởi vì đan sư không có vũ lực, cho nên phải đi cùng với tu luyện giả.

Một vài người nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, dường như đã nhìn ra được điều gì.

Bên phái Jeongseong thì không ngoài dự đoán, Man Seoha là người dẫn đầu, hắn cũng dẫn theo hai đan sư trẻ tuổi, có thể làm người đi theo Man Seoha, hẳn là hai đan sư có thiên phú không tồi. Được truyền tống vào trước sẽ có hai lựa chọn, một là lập tức dẫn người đi tìm kiếm bảo vật, hai là đứng lại chờ đồng môn phía sau, nhưng phần lớn những người ở đây đều chọn đi trước, bởi vì chỉ cần đi trước một bước thì cơ hội tìm được thiên tài địa bảo cũng lớn hơn, là một cơ hội rất tốt, cho nên những người thuộc nhóm đầu tiên đều là người có thực lực không tệ.

Thực lực của Nogeun cũng khá ổn, nhưng nếu so sánh với Lee Minhyeong thì bị hạ thấp quá nhiều, ai cũng cho rằng người đầu tiên sẽ là Lee Minhyeong.

Jeong Wonki cũng nghĩ như vậy, lúc không nghe thấy cha mình gọi tên Tiếu ca, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, cắn răng, cuối cùng cũng đành im lặng, nàng biết dù có nói sao thì cha cũng không đồng ý.

Nogeun đứng trong truyền tống trận, dùng vẻ mặt cực kì kiêu căng nhìn về phía Lee Minhyeong, trong ánh mắt toàn là sự khiêu khích.

Nhưng mà, căn bản là Lee Minhyeong chẳng thèm để ý tới mấy người, nghiêng đầu trò chuyện với mấy người tán tu có vẻ rất hào hứng, cũng không hề lộ ra sự thất vọng vì y không có tên trong nhóm đầu, dường như truyền tống lúc nào với y cũng không quan trọng.

Nogeun lúc này tức giận tới muốn bùng nổ, siết chặt nắm đấm, trong lòng tự thề, một ngày nào đó, gã nhất định sẽ khiến cho 'Munhyeong' đẹp mặt, cho y biết, ai mới là đệ tử kiệt xuất nhất trong phái Cheonsim.

Jeongbeom cùng Man Seongwon thay phiên nhau khởi động truyền tống trận, rất nhanh, đám người đầu tiên đã biến mất.

Nhóm thứ hai rốt cục cũng tới lượt Lee Minhyeong, đại khái là không thể biểu hiện thái độ quá rõ ràng, cho nên Jeongbeom cuối cùng cũng phải gọi tên Lee Minhyeong, nhưng không hề có tên Ryu Minseok.

Lee Minhyeong cũng chẳng bất ngờ, trực tiếp kéo Ryu Minseok qua.

"Sư phụ, để tiểu sư đệ truyền tống cùng ta đi, dù sao cũng là do ta mang hắn tới, Gong sư thúc cũng nói ta phải phụ trách cho sự an toàn của hắn mà." Lee Minhyeong đứng trước mặt Jeongbeom, cười nói vui vẻ, giống như y chẳng hề lo lắng Jeongbeom sẽ phản đối.

Jeongbeom rũ mi mắt, đôi mắt sâu thẳm như không đáy liếc nhìn Lee Minhyeong và Ryu Minseok, rồi mới thản nhiên nói: "Nếu như Gong sư thúc của ngươi đã nói vậy rồi, thế thì vào đi thôi."

"Tạ sư phụ!" Có vẻ Lee Minhyeong chẳng hề thấy sắc mặt khó chịu của lão, gật đầu một cái rồi dắt Ryu Minseok đi vào trong truyền tống trận.

Thời điểm truyền tống, Ryu Minseok tình cờ thấy sắc mặt âm u của Gongmun.

Bị Lee Minhyeong lấy ra làm cái cớ, hẳn là vị sư phụ này rất tức giận.

Chỉ là không nói như vậy thì sao Jeongbeom có thể dễ dàng đồng ý, nói không chừng giận dữ quá còn không cho bọn họ đi vào ấy chứ, loại tình huống này không phải không có, hắn đã được Yang sư huynh kể cho, nghe nói trước đây đã từng phát sinh một sự việc như vậy.

Lúc ánh sáng dâng lên, đám người đứng trong truyền tống trận biến mất trong nháy mắt, kết giới trên không lại rung chuyển một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip