Chương 27: Bộ mặt thật đằng sau sự dịu dàng
Tối hôm đó, là buổi tối khó ngủ nhất từ khi Minseok xuyên qua tới giờ.
Ngày hôm sau, hắn bị dâm uy của Minhyeong ép đi chung tới chỗ tập hợp, bởi vì câu nói sau cùng của y đã dọa hắn hãi hùng, vậy nên nào dám ho he phản đối gì, đợi đến lúc hắn và Minhyeong cùng xuất hiện, mới biết được có chuyện lớn rồi.
Vốn hắn chỉ là một kẻ vô hình, bỗng chốc đã trở thành Trung Tâm của sự chú ý.
Người phản ứng đầu tiên lại là tiểu sư muội Jeong Wonki, chạy vài bước tới trước mặt Minhyeong, ném cho Minseok cái nhìn đầy ghét bỏ, sau đó mới quay lại nói với Minhyeong: "Đại sư huynh, huynh đã làm xong việc chưa?"
Minhyeong hờ hững gật đầu.
Lần này không phải là diễn kịch, mà là y thật sự không có cảm tình với cô tiểu sư muội trước mắt này. Chỉ là lúc bình thường thái độ của Munhyeong đối với tiểu sư muội cũng như thế, cho nên không ai cảm giác được có gì kì lạ, ngược lại Minseok trộm lau mồ hôi lạnh muốn lén lút chuồn đi, nhưng Minseok chưa kịp bỏ chạy, Jeong Wonki đã tấn công về phía hắn.
"Đại sư huynh, tại sao huynh lại đi cùng người này thế?"
Jeong Wonki ôm cánh tay của Minhyeong, nhăn lại đôi mày thanh tú, biểu cảm thì có thể nói, ngoài chán ghét thì còn có khó chịu.
Minhyeong bình tĩnh rút cánh tay ra, khóe miệng chợt mỉm cười: "Ta đi cùng hắn thì sao, có vấn đề gì không?"
Nụ cười như gió mùa xuân này đang nở trên khuôn mặt anh tuấn không thuộc về y, vậy mà có cảm giác thật hoàn mỹ, phảng phất như người này trời sinh ra là một người hay cười, chỉ có Minseok biết rõ, đây chỉ là biểu hiện giả dối, hắn đã tận mắt thấy kỹ năng trở mặt của tên này cơ mà, vô cùng tự nhiên, giống như người có đa nhân cách vậy đó.
Nụ cười xinh đẹp trên mặt Jeong Wonki sượng ngắt, đôi mắt mở to, tựa hồ không thể tin được đại sư huynh lại có thể nói chuyện với nàng như vậy.
Mokeum cũng cảm giác được Munhyeong không giống với ngày hôm qua, nhưng ông ta không hề nghi ngờ tới việc Munhyeong bây giờ là giả, tuy rằng có chút kinh ngạc với chuyện y lại đi cùng một gã đệ tử không có danh tiếng gì của Dopung, nhưng cũng không bận tâm mấy.
"Mọi người đã tới đông đủ rồi, vậy liền đi thôi!"
Dứt lời, Mokeum liền dẫn một đám đệ tử đi tới chỗ quảng trường dực điểu.
Minseok vốn định lén lút chạy về chỗ mấy sư huynh ở Dopung, nào biết, hắn vừa mới quay người, cổ áo đã bị kéo lại, thiểu chút nữa bị thắt cổ rồi, quay đầu lại đã thấy Minhyeong đang 'dịu dàng' nhìn mình.
"Tiểu sư đệ, muốn đi đâu đó?"
Minseok rụt cổ, rất không có khí phách mà nói: "Không có, không có đi đâu hết."
Minhyeong tựa hồ rất hài lòng với cái lối cư xử chả có tí khí phách nào của hắn, nói một câu nhớ đuổi kịp rồi đi mất.
Về phần Jeong Wonki, cô nàng nhìn theo bóng lưng của y, đột nhiên quay đầu lại dữ tợn lườm Minseok, sau đó mới đuổi theo.
Minseok cúi gằm mặt, cam chịu đi theo sau, hắn cảm thấy một ngày xuống núi của mình quá xui xẻo, vậy mà dính phải một chuyện phiền toái lớn vô cùng, không chỉ có thế, còn bị tiểu sư muội kia ghi hận, cuộc sống của hắn mới êm đềm có vài ngày, bây giờ đã chấm dứt hoàn toàn rồi.
Tới quảng trường dực điểu, Minseok lại bị Jeong Wonki lườm thêm một cái tóe lửa. Nhưng lần này cơn giận dữ của nàng ta càng biểu lộ rõ hơn, bởi vì Minhyeong ép hắn phải ngồi chung một con dực điểu, mặc dù chỉ lạnh lùng nói một câu, nhưng không ai dám phản đối.
Kết quả có thể nói, hắn bị Jeong Wonki lườm cho muốn cháy xém, mấy vị sư huynh ở Cheonpung cũng không vui, đặc biệt là vị bị đuổi sang ngồi cùng mấy người Dopung, khuôn mặt đều tức giận tới đỏ bừng luôn rồi.
"Tiểu Ryu sư đệ, qua bên đây ngồi này."
Minhyeong vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, gọi Minseok còn đang lề mề mãi không chịu đi tới.
Lời này vừa nói ra, tất cả ánh mắt lại rơi vào người hắn, ghen ghét cũng có, phẫn nộ cũng có, mà hâm mộ cũng có, nhưng rõ ràng nhất là vẻ mặt căm tức của Jeong Wonki, nàng rốt cục nhịn hết nổi: "Đại sư huynh, chỗ này là của muội."
"Thế à!" Minhyeong có vẻ giờ mới nhớ tới chuyện này, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy ta ngồi phía sau cũng được."
Nói xong y liền đứng dậy đi tới chỗ Minseok, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh hắn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt người khác, kể cả vẻ mặt tủi thân đến muốn khóc của Jeong Wonki.
Người có bối phận cao nhất, cũng nhìn thấy hết thảy mọi việc, Mokeum, cũng không nói gì.
Mà ông ta có thể nói cái gì đây, một người là con gái cưng của chưởng môn, một người lại là đại đệ tử được chưởng môn kỳ vọng rất cao, chuyện của người trẻ, một ông già thật sự không chen lời vào được, huống chi, Mokeum rất hiểu tính cách của Munhyeong.
Nếu như Munhyeong thực sự thích Wonki, thì từ đầu cũng đã không đối xử hờ hững với nàng như vậy.
Cuối cùng thì Jeong Wonki cũng không thể thay đổi quyết định của Minhyeong. Dù giữ được chỗ của mình, nhưng lại đẩy đại sư huynh của nàng ra xa hơn, tuy rằng đại sư huynh này không phải là đại sư huynh lúc trước, nhưng hiện tại thì mặt họ vẫn giống nhau.
Dực điểu sắp cất cánh, hai cánh uyển chuyển dang ra hai phía, trong nháy mắt liền tung người bay lên, thanh âm không cam lòng của Jeong Wonki cũng bị tiếng gió át mất.
Bởi vì tốc độ bay của dực điểu rất nhanh, cho nên bình thường sẽ chẳng có ai nói chuyện lúc này. Minseok vốn cũng nghĩ như vậy, đột nhiên bên tai vang lên một giọng cười đểu giả.
"Tiểu sư đệ, ngươi xem, hiện tại tất cả mọi người đều ghen tị với ngươi rồi."
Ầm một tiếng, Minseok cảm giác có thứ gì đó trong đầu hắn nổ tung rồi, theo bản năng quay đầu, lập tức gặp phải một đôi mắt đầy ý cười, nhưng hắn cũng thấy có chút ranh mãnh chợt lóe lên trong ánh mắt đó, Minseok không kiềm chế được trợn tròn mắt nhìn y, tên này, tên này cố ý làm thế sao?
Nếu không phải vì mấy lời nói của y, hắn căn bản không hề biết hành động lúc nãy của y là cố ý.
Sau khi trở lại phái Cheonsim, Minseok còn chưa nuốt trôi sự thật này, chỉ có điều toàn bộ hành trình, thái độ của Minhyeong đối với hắn quả thực tốt đến không thể tốt hơn.
Đi đến chỗ rẽ, Mokeum định hỏi Minhyeong có muốn đi cùng bọn họ tới Cheonpung không, nhưng y lại bảo bọn họ đi trước, y muốn đi cùng Minseok.
Trong ánh mắt oán hận của Jeong Wonki, Minseok bị Minhyeong ép buộc hộ tống tới Dopung, trên đường, bốn vị sư huynh đều không dám nói một lời, cũng không ngừng liếc trộm Minhyeong, trong lòng bọn họ đoán chừng đang nghĩ giống như mấy người của Cheonpung, không biết tại sao chỉ trong vòng một ngày, quan hệ của Minseok và Munhyeong lại đột nhiên tốt như vậy.
Tới Dopung, Minhyeong đi theo Minseok tới phòng của hắn. May mà lúc này là thời gian làm bài tập buổi sớm, cho nên cả đoạn đường đều không gặp ai.
Minseok đẩy cửa đi vào, Minhyeong đứng ở ngoài nhìn vào trong rồi đánh giá: "Thật sự là giản dị ...!"
Minseok quay đầu lại nhìn hắn, ấp úng giải thích: "Phòng ở Dopung đều như vậy, nếu... nếu như ngươi không quen, có thể quay về phòng mình."
Câu cuối hắn nói rất nhỏ nhưng Minhyeong nghe được không thiếu một chữ, khóe miệng nhếch lên, cười cười: "Tiểu Ryu sư đệ, nếu không thì ngươi chuyển qua ở cùng với ta đi, sao nào?"
Minseok thoáng chốc hoảng hốt quay lại nhìn y, không đùa đấy chứ? Nét mặt của hắn lập tức chọc cười Minhyeong, y nhịn không được bật cười vui sướng.
Minseok đỏ mặt, hắn biết mình lại bị chơi xỏ rồi.
Cuối cùng thì Minhyeong cũng không ở lại, hành động của y lúc này có vẻ giống như một gã địa chủ tới tuần tra lãnh địa của mình, không ngồi được bao lâu đã bị sư đệ gọi về, nói là chưởng môn có việc gấp muốn tìm đại sư huynh, sau đó thì đi rồi.
Y vừa đi, Minseok mới ốm yếu bò lên giường, lau mồ hôi đã rịn ra khắp trán, ngày hôm nay thật sự quá chấn động lòng người!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip