Ngoại truyện 1: cuộc hẹn chưa hoàn thành

(*) Note: từ ngoại truyện xin được đổi xưng hô của Gấu với Cún ạ 




Một ngày nắng đẹp.

Ryu Minseok nhanh chóng thích nghi với cuộc sống trên trái đất, như thể ngay từ ban đầu nó vốn dĩ đã là điều tất yếu. Cậu cũng tự nhiên mà gia nhập T1, điều này khiến cho Lee Sanghyeok "như mong muốn" trở thành người duy nhất độc thân trong trụ sở.

Thế nhưng cũng chẳng quan trọng lắm, mấy đứa nhỏ của y vui vẻ hạnh phúc là được rồi, Lee Sanghyeok vẫn thường nói thế. Y thích ngồi trên ban công, híp mắt mà phơi nắng, Kim Hyukkyu còn bảo y nên bổ sung thêm nhiều vitamin D cho cơ thể đi. Hai anh già cứ như vậy mà vừa nói chuyện điện thoại vừa hấp thụ ánh sáng từ mặt trời.

Đúng là chỉ có đồng trang lứa thì mới nói chuyện được với nhau...

Trái lại, tụi trẻ lại hoàn toàn khác biệt. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, nếu lễ nghi, hình thức là điều mà Ryu Minseok mong chờ thì Lee Minhyeong sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng. Đúng như Choi Wooje đã từng nói: Nếu muốn tình cảm được dài lâu thì cuộc sống phải mới mẻ và thú vị hơn chút.

Ryu Minseok chỉ biết bất lực nhìn Choi Wooje, lấy thìa đút một miếng kem cho thằng nhóc: "Em hiểu rõ về ba cái chuyện này ha, nếu không thì sao Hyeonjun lại bị em hớp hồn tới mức đó?"

Choi Wooje tay vẫn múa phím nhắn tin cho Moon Hyeonjun, vừa nhai kem được anh bón cho vừa cười hề hề: "Giống nhau mà, anh Minhyeong cũng mê anh như điếu đổ thôi ~ Ôi, anh không biết đâu, hồi đó cái ngày mà hai người hẹn hò lần đầu tiên ấy, anh Minhyeong hồi hộp quá chừng, nhưng em không kể đâu..."

Kể từ khi Minseok tới đây, Wooje lại có thêm một người anh chịu trách nhiệm dạy dỗ nó. Mỗi khi nói tới mấy chuyện này, Ryu Minseok thường giả vờ tức giận bảo Choi Wooje im miệng, nói nó vẫn còn trẻ, nên bớt nói những điều xấu hổ như vậy. Thế nhưng thực tế là chỉ cần nghe Choi Wooje nhắc tới Lee Minhyeong, lòng cậu lại không khỏi tự hào, sau đó khóe miệng không kìm chế nổi mà cong lên.

Sự gắn kết trong tình cảm luôn thi nhau sinh sôi nảy nở như những sợi chỉ mỏng vô tận, dần dần không biết từ khi nào Ryu Minseok đã cảm thấy mình chẳng thể sống thiếu Lee Minhyeong.

Một ngày nọ khi ngủ dậy, Minseok không thấy bóng dáng Minhyeong đâu nữa. Cậu hơi hoảng, vội tới mức mang dép trái, hấp tấp xuống giường tìm bạn trai mình. Sau khi tìm một vòng, Ryu Minseok nhìn thấy một tờ giấy mà Lee Minhyeong để lại.

"Chào buổi sáng bé yêu ~

Trong hộp kẹo có vị mà bạn thích nhất, sau đó tới Sugar Kiss nhé, anh sẽ đợi bạn ở đây.

Anh yêu bạn nhiều.

_Minhyeongie_"

Ừm... hình như cậu đã xem tập phim này ở đâu rồi thì phải...

Đây là cách mà Lee Minhyeong hiểu về lễ nghi, hình thức hả?

Ryu Minseok vẻ mặt bối rối cầm mảnh giấy, vừa ngạc nhiên lại vừa thấy buồn cười. Đầu tiên, Lee Minhyeong điện thoại có không dùng, lại bày đặt viết lên giấy. Mỗi ngày ngủ chung một giường cũng chẳng nói, còn muốn hành động như đang đóng phim truyền hình. Hơn nữa, rõ ràng hai người đang sống cùng nhau thế nhưng lại cứ hoạt động riêng lẻ thế này, cái này đâu gọi là lễ nghi, là thừa thãi mới đúng!

Ryu Minseok vẫn luôn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nói thế nhưng vẫn tất bật chuẩn bị tới chỗ hẹn. Dù sao thì... đây là lời hứa chưa hoàn thành mà cậu đang nợ Minhyeong mà. Cứ nghĩ tới đây là buổi hẹn hò đầu tiên sau khi chính thức bên nhau, cậu thực sự cảm thấy hơi ngại ngùng.

Chưa đầy một năm trước, chính tại nơi vừa quen thuộc lại lạ lẫm này, có lẽ là vì giấc mơ nên hình ảnh lúc đó mờ ảo như bị che phủ bởi màn sương, cậu đã gặp được người có thể vì cậu mà đong đếm từng nhịp tim.

Thế nhưng bây giờ, hai người thực sự đang đứng tại nơi đây, đối diện với nhau. Lần này, cậu sẽ chẳng trốn chạy thêm nữa.

Lee Minhyeong vẫn mặc một bộ vest siêu đẹp trai như hôm đó, trong khi Ryu Minseok chỉ đánh một chút phấn, thoa một lớp son dưỡng môi để trông thần sắc không quá tệ. Khi nhìn Lee Minhyeong như vậy, Ryu Minseok bỗng dưng nhớ lại rất nhiều chuyện, vô thức đưa bàn tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên gò má ửng hồng.

"Đừng đứng ngoài này nữa, mau vào trong thôi, bên ngoài có nhiều người đang xếp hàng chờ đấy."

Ryu Minseok đi tới bên cạnh ghé tai nói nhỏ với Lee Minhyeong trên tay đang xách một núi quà.

Thế nhưng với một Ryu Minseok như thế này, Lee Minhyeong khó lòng giữ nổi lý trí, hoàn toàn bị cậu quyến rũ.

"Bé ơi, hôm nay bạn đáng yêu thật đấy... Mặc dù ngày nào bạn cũng đáng yêu cả..."

Lee Minhyeong tiến lại định thơm cậu một cái.

Biến thái!!! Mau đi vào trong đi!!

Lần này Minseok cuối cùng cũng đã ngồi vào bên trong quán cà phê, không nhịn được mà đưa mắt nhìn xung quanh. Hình như cũng chẳng có gì thay đổi so với trước đây.

"Minseokie, bạn xem xem muốn ăn gì." Lee Minhyeong đưa tay ra, đặt menu trước mặt cậu.

"Em biết, đây có lẽ là những điều mà bạn muốn làm vào ngày hôm đó." Ryu Minseok có hơi hồi hộp, liên tục xoa xoa ngón tay. Rốt cuộc thì cậu cũng không biết hẹn hò phải làm như thế nào.

Lee Minhyeong bị lời nói của Ryu Minseok làm cho sửng sốt.

"Xin lỗi bạn, hôm ấy... không nói gì mà đã đi mất rồi..." Ryu Minseok vẫn luôn cảm thấy áy náy về chuyện này. Cậu rất muốn bù đắp cho anh thế nhưng không biết nên làm gì, cậu luôn khiến mọi thứ trở nên phức tạp, vậy nên ngoài việc xin lỗi ra cậu cũng không biết phải làm gì khác.

Thế nhưng Lee Minhyeong chỉ muốn nói rằng, Ryu Minseok đã không màng tới sinh mạng của mình để tới trái đất, chịu đựng mọi sự đau đớn không tưởng như thế. Chỉ bởi những điều ấy thôi, anh sẵn sàng đối xử thật tốt với bé cún yêu của mình cả đời.

Lee Minhyeong cầm lấy bàn tay nhỏ xinh của Ryu Minseok.

"Anh đã nói nhiều lần rồi mà, bạn không cần phải xin lỗi. Hơn nữa mọi chuyện cũng đã qua rồi, những điều anh muốn làm cùng bạn, dù có làm lại bao nhiêu lần đi chăng nữa anh cũng không ngại đâu."

Hai ta có rất nhiều thời gian kia mà.

Ryu Minseok mỉm cười.

"Ừm!"

Cậu gọi hai phần bánh crepe mật ong, một phần cho Lee Minhyeong, một phần cho bản thân mình. Trong lúc chờ đồ ăn, Lee Minhyeong từ từ lấy ra rất nhiều thứ dưới gầm bàn.

"Đây là món quà mà anh định tặng cho bạn ngày hôm đó."

"Em tưởng mấy thứ bạn cầm trên tay khi nãy là tất cả rồi chứ!"

Ryu Minseok không ngờ đây chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch to bự của Lee Minhyeong, anh chuẩn bị rất nhiều quà, từ gấu bông, trang sức, quần áo cùng đủ loại quà xa xỉ khác, trông giống hệt một tên nhà giàu mới nổi.

"Anh không biết bạn thích gì nên mua hết..."

Moon Hyeonjun cũng từng nói thế này, rằng Ryu Minseok và Lee Minhyeong chính là hai tên nhà giàu mới nổi yêu nhau.

Ryu Minseok thực sự không nhịn được cười, trong quán cà phê đông người như thế, làm cậu ngại ngùng tới mức muốn đào một lỗ mà chui xuống đất.

"Anh đã nói rồi, bạn thích gì, anh đều sẽ cố gắng mang tới cho bạn."

"Em biết mà, gấu ngốc."

Ăn uống xong xuôi, trên đường về nhà, Lee Minhyeong diễn cảnh bê một đống quà từ nhà tới chỗ hẹn rồi lại bê về.

"Có phải bạn bị ngốc không? Mệt quá trời rồi, sao bạn không để ở nhà?"

Trách móc là vậy, thế nhưng Ryu Minseok vẫn rất thương người yêu của mình, nói muốn giúp Lee Minhyeong bê một ít.

"Không có mệt mà, bởi vì... anh lái xe tới đây á. Hơn nữa điều này cũng rất có ý nghĩa, Minseokie được trải nghiệm niềm vui mở quà trong quán cà phê rồi nè."

"? Ở nhà không thể mở quà sao? Với lại bạn bảo lái xe tới, vậy xe đâu? Sao bây giờ chúng ta phải đi bộ về?"

"À cái này..." Lee Minhyeong xoa xoa trán, xấu hổ trả lời.

"Xin lỗi bé nha, hồi nãy Hyeonjun gửi tin nhắn tin bảo cần anh giúp, nên anh cho cậu ta mượn xe đi đón Wooje mất rồi. Cậu ta hứa sẽ làm hộ anh 1 tuần việc."

"Lee Minhyeong em muốn bóp chết bạn!!!!"

Thật ra bạn ở bên cạnh em là được rồi mà, chẳng có món quà nào có thể thay thế được bạn hết! 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip