Chương 11: Hàng xóm mới
Thật ra Ryu Minseok cũng không mấy khi chơi game, nên nó cũng tự thấy lạ khi bản thân đang ngồi đây.
"Mình chơi game không được tốt cho lắm" - Ryu Minseok nhỏ giọng
"Không sao. Mình gánh cậu" - Lee Minhyung cười xòa
Nói gánh là gánh, vào game quả thật Minseok cũng không cần làm gì nhiều, Lee Minhyung đã cover cho nó rất tốt.
Đang chơi game thì mẹ nó lại gọi đến.
"Alo mẹ! Con đang chơi game với bạn, tý con gọi lại mẹ nhé!" - Ryu Minseok gấp gáp trả lời
"Có chút chuyện, con nói chuyện với mẹ chút" - Giọng mẹ nó có vẻ rất nghiêm túc
Ryu Minseok ra hiệu cho Lee Minhyung rồi bước ra ban công nói chuyện với mẹ.
Quay lại sau khi nói chuyện điện thoại, Lee Minhyung đã nhận ra sắc mặt của Ryu Minseok không tốt lắm.
"Có chuyện gì sao?" - Lee Minhyung quan tâm hỏi
"Không có gì quan trọng. Mình khát nước quá" - Ryu Minseok cố tình đổi chủ đề
"Để mình đi lấy"
Lee Minhyung định đặt điện thoại xuống thì Ryu Minseok nói.
"Cậu chơi nốt ván game đi, để mình tự lấy"
"Vậy cậu lấy giúp mình nhé, trong tủ lạnh á"
"Ẹo"
Lee Minhyung nghe tiếng nôn của Ryu Minseok trong nhà bếp thì lập tức chạy vào.
"Sao vậy?"
"Mình hình như uống nhầm rượu rồi" - Ryu Minseok nhăn mặt đáp
"Này là chai rượu gạo của anh Sang Hyeok! Uống nhiều không?" - Lee Minhyung lo lắng
"Không sao, mình kịp phun ra rồi, nhưng cay quá"
Lee Minhyung nghe xong cũng nhẹ nhõm hơn, nhanh chóng rót nước cho bạn.
...
Tụi nó vẫn chưa đủ tuổi uống rượu, Ryu Minseok cũng chưa thử qua đồ có cồn bao giờ nên dù đã kịp phun gần hết rượu ra thì lúc này mặt nó cũng đã hơi ửng đỏ lên.
Nó ngồi trên sofa mắt bắt đầu hơi lim dim. Nó cảm giác đầu nó, không, cả người nó đang quay vòng vòng.
"Minseok! Minseok! Cậu thấy thế nào rồi?" - Lee Minhyung lay nhẹ người nó
Mắt Ryu Minseok bắt đầu nhòe đi, không còn nhìn rõ người đối diện.
Đầu óc lúc này cũng mơ màng nhưng đang rơi vào một thế giới khác.
"Moon Hyeon Jun! Moon Hyeon Jun!" - Minseok nhỏ giọng
"Cậu về nước rồi, cũng không thèm nói cho tớ biết" - Nước mắt Ryu Minseok cũng bắt đầu rưng rưng
Lee Minhyung nhìn Ryu Minseok trước mặt đang sụt sùi, đau lòng cho nó cũng đau lòng cho hắn.
"Minseok! Không sao cả, cậu còn có mình ở đây" - Tay Lee Minhyung nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt của Minseok, cả tay ôm lấy gương mặt nó xoa xoa
"Ngoan nào, ngủ đi"
...
Sáng hôm sau.
Ryu Minseok lười biếng vươn vai, duỗi cả người rồi khẽ mở mắt mơ màng, cơn buồn ngủ vẫn chưa tha cho nó, nó lại chọn tiếp tục nhắm mắt, chui rúc vào chăn định ngủ thêm 5 phút.
"Khoan đã"
"Có gì đó không đúng"
"Đây không phải phòng mình"
Ryu Minseok tự độc thoại với bản thân rồi kéo chăn ra, trước mặt nó là một căn phòng xa lạ.
Đang nhìn xung quanh với sự hoang mang tột độ, thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Dậy rồi hả?" - Lee Minhyung bước vào bình thản mỉm cười chào nó
"Ah, Minhyung à. Tối qua mình sao lại ngủ lại phòng cậu vậy?" - Ryu Minseok lúng tung, đang cố nhớ lại ký ức chấp vá tối qua
"Tối qua cậu say rồi ngủ quên ở phòng khách, mình thấy vậy nên mang cậu vào phòng mình"
Ryu Minseok: !!! "vậy tối qua cậu ngủ ở đâu?"
"Mình ngủ với anh Sang Hyeok. Cậu về chuẩn bị đi, sắp tới giờ đi học rồi" - Lee Minhyung nhắc nhở
"Ohm" - Ryu Minseok ngại ngùng tụt xuống giường rồi chạy biến về nhà
...
Rất nhanh, mùa thu ấm áp đã sắp đi qua, thời tiết những ngày cuối tháng 11 mỗi lúc một lạnh.
Ryu Minseok buổi sáng đi học, quấn một lớp khăn choàng dày mà vẫn không khỏi run cầm cập.
"Lạnh lắm hả?" - Lee Minhyung đưa tay ra sờ vào má Ryu Minseok để kiểm tra nhiệt độ của nó
"Uhm" - Minseok cả người run rẩy gật gật đầu
"Chia cho cậu 1 chút ấm áp nè" - Lee Minhyung vừa nói vừa dang áo choàng bên ngoài ra trực tiếp quấn cái người Ryu Minseok vào bên trong áo choàng rồi nhốt lại.
Ryu Minseok có chút giật mình, thời gian này, nó đối với Lee Minhyung đã thân thiết và thoải mái hơn rất nhiều. Hầu hết những thời gian học tập hay vui chơi vào cuối tuần nó toàn là ở cùng Lee Minhyung.
Cũng chỉ là một chút giật mình chứ không có chút nào cự tuyệt, Ryu Minseok im lặng đứng trong lòng Lee Minhyung, tận hưởng sự ấm áp và một chút mùi thơm từ người của Lee Minhyung.
Là mùi nước hoa nhỉ, mùi gỗ nhàn nhạt thêm 1 chút của mùi gió biển. Cảm tưởng như nó đang được đứng giữa bãi biển của một ngày mùa hạ ấm áp vậy.
Hôm nay đi học về, hai đứa nó thấy trên tầng của tụi nó lại có hàng xóm mới dọn đến.
Đồ đạc đang được chuyển từ thang máy đến trước của phòng 0611. Nhìn xa xa có một cậu trai trẻ đang đứng chỉ chỏ nhân viên sắp xếp đồ đạc vào nhà.
Lúc từ thang máy đi ngang qua mặt nhóc đó, nhắm chừng là nhỏ tụi hơn tụi nó.
Không hiểu sao Ryu Minseok có cảm giác lúc đi qua, cậu nhóc đó nhìn nó, ánh mắt có chút khó hiểu.
Vừa bước qua được 3 bước thì nó nghe cậu nhóc đó gọi với vào trong nhà.
"Anh Hyeon Jun! Cái tủ này để ở đâu thì được."
Nó cảm giác tim nó nhói lên 1 cái khi nghe thấy cái tên đó, cả người cũng bất động.
"Sao vậy?" - Lee Minhyung thấy biểu hiện của nó là lạ liền hỏi thăm
Người ở trong nhà, nghe tiếng gọi hình như đang bước ra để xem xét.
Giây phút đó, Ryu Minseok cảm nhận được nhịp tim của nó đang đập mạnh đến chừng nào.
Nó không biết mình có nên quay người lại xác nhận, vào đều nó muốn là gì?
Phải hay không phải?
Nếu phải thì nó nên làm gì?
Nhưng cuối cùng nó quyết định đi thẳng. Nhưng vừa định bước đi thì nó lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.
"Để ở đó đi, sát bên cửa ra vào ban công"
Chính là cậu ấy rồi, giọng nói ấy nó làm sao mà nhầm lẫn được. Moon Hyeon Jun mà nó luôn mong nhớ.
Đến lúc này, nó đã không cầm được lòng mình rồi, nhẹ nhàng người lại.
Cậu trai vừa bước ra, dáng người cao to, bờ vai rộng nhớ, nước da hơi rám nắng hơn trước rồi.
"Minseok" - Moon Hyeon Jun nhìn thấy nó tuy không quá ngạc nhiên nhưng có vẻ cũng có chút không kịp chuẩn bị trước
"Sao cậu lại ở đây" - Ryu Minseok gượng cười hỏi, cố tỏ ra bình thường
Thấy Moon Hyeon Jun không trả lời nó lại nói tiếp.
Tháng trước mình có nghe mẹ nói cậu về nước rồi.
"Uhm mình về nước được hơn 1 tháng. Nhưng có 1 số việc cần sắp xếp. Nên giờ..." - Moon Hyeon Jun nói được phân nửa lại quyết định nuốt ngược cụm "tìm cậu" vào trong.
"Vậy đây là em trai cậu hả?" - Ryu Minseok nhìn về phía cậu nhóc hỏi
"Uhm, đây là em mình - Choi Wooje. Đây là anh Minseok" - Moon Hyeon Jun giới thiệu 2 bên với nhau, sau đó lại nhìn về phía Lee Minhyung
Lee Minhyung lúc này cũng mơ hồ hiểu được một chút
"Mình là Lee Minhyung, BẠN - CỦA - MINSEOK." - Lee Minhyung vừa nói vừa nhấn mạnh
Ryu Minseok lúc này đầu óc đang có quá nhiều thứ phải nghĩ, nên nhanh chóng kết thúc chào hỏi rồi rời đi
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip