Chương 24: Chỉ cần cậu nói cần, mình sẽ đến

Ryu Minseok vui vẻ xách túi kem về nhà thì không thấy Minhyung đâu, kiểm tra điện thoại mới thấy tin nhắn của người yêu, có vẻ quán anh Wangho có việc gì đó nên cần Minhyung đến gấp, hắn còn không quên nhắn lại bình nước mát của Wooje mang qua đang được để ở bàn bếp . Nó có chút ủ dột vì người yêu đi mất, túi kem cùng bình nước mát cũng vì thế mà bị nhét thẳng vào tủ lạnh.

Lúc quay lại phòng khách nó mới thấy tờ rơi du học trong bìa hồ sơ của Seo Hyuk lúc trưa, có lẽ trưa nay nó đã gom sót, chẳng nghĩ nhiều liền cất lại vào túi hồ sơ rồi mau chóng quay lại với mấy cái đề thi. Không có Minhyung cũng phải chăm chỉ học hành mới được. 

-

"Nó làm sao vậy, ngồi đó có phải muốn đuổi khách của tụi mình không?" - Lee Sanghyeok khều Han Wangho đang đứng ở quầy thanh toán, chỉ về phía góc quán - một cục đen to tướng cùng với biểu cảm như mất cả sổ gạo.

"Em biết đâu, tự nhiên đến đây, còn bảo em Minseok có hỏi thì nói là đang bận phụ quán" 

"Hay là cãi nhau"

"Chắc thế" - Han Wangho vừa bận bịu thanh toán vừa phải đối đáp nên trả lời có chút sơ sài

"Nhưng nhìn nó đâu có vẻ là dám cãi lời Minseok nhỉ"

"Anh ồn ào quá rồi đó, đi ra kia để em order  cho khách được không?' - Han Wangho bắt đầu nổi điên khi Sanghyeok cứ không ngừng làm phiền mình

Bị mắng là thế nhưng hắn có vẻ vẫn không bỏ cuộc, vẫn quyết định đứng ra một góc quan sát thằng cháu nhỏ.

Mãi đến giờ đóng cửa dọn quán rồi mà Lee Minhyung vẫn ngồi thẫn thờ trong quán. Han Wangho đến lúc này có muốn mặc kệ cũng không được.

Nó bưng ra cho cậu nhóc một ly trà nóng. 

Lee Minhyung ngẩng lên nhìn nó. 

"Có rượu không anh?" 

"Mày đã đủ tuổi đâu"

"Qua sinh nhật em rồi mà"

"Hàn Quốc đổi cách tính tuổi rồi"

"Một hôm thôi"

Nhìn bộ dạng ủ dột đến đau lòng của cậu nhóc đối diện, Wangho cũng chỉ có thể thở dài rồi chiều lòng cậu.

Nó cùng Lee Sanghyeok đóng cửa quán, rồi mới dọn 1 ít đồ ăn vặt trong tủ cùng mấy chai rượu ra.

"Nể tỉnh chú cháu, hôm nay anh tới bến với mày. Nhưng làm sao thì kể đi. Chuyện của Minseok à?" - Lee Sanghyeok mở lời

Nhưng Lee Minhyung tuyệt nhiên không chịu hé môi dù hai người cũng chắc gần như 8 9 phần, ngoài Minseokie ra thì làm gì còn ai.

-

Sau một buổi tối bê tha dù Lee Minhyung vẫn đủ tỉnh táo để đến trường nhưng mùi cồn vẫn sộc lên thấy rõ trên người hắn nên hắn chỉ có thể nghỉ học. Một phần, hắn cũng chưa dám đối diện với Minseok, bởi dù có giỏi che giấu đến nhường nào, có lẽ hắn cũng chắc thể nào tỏ vẻ như không biết gì, không biết rằng người vốn đang ở cạnh mình hình như cũng đang nuôi lớn một giấc mơ du học cùng người khác?

Hắn đã tự hận chính mình khi đã trót biết những thứ không nên biết, nên giờ bản thân lại không biết nên đối diện với điều đó như thế nào. 

Chẳng lẽ lại vờ như không biết, chờ đợi đến ngày án tử được Minseok ban ra. Ngộ nhỡ như, Minseok vì thương hại hắn rồi lại gạt đi mong ước ấy, ở bên cạnh hắn. Nếu vậy liệu hắn có thể vui vui vẻ vẻ mà xem như không có gì, bất chấp giữ khư khư người đó ở bên cạnh không?

Nhưng nếu bây giờ hỏi thẳng ra thì càng tệ hơn, hắn có thể tưởng tượng ra buổi nói chuyện đó sẽ như thể 1 phiên toà trong mắt của Minseok, mà hắn sẽ trở thành kẻ xấu đang cố đào bới những bí mật mà Minseok muốn giấu. Hắn cũng chẳng thể làm thế.

Có lẽ ngay từ đầu, việc "dồn ép" Minseok vào lời tỏ tình vội vã đã là một bước đi sai để lại cho Lee Minhyung sự tự ti không gì cứu chữa. Giá mà, hắn nên để mọi thứ tự nhiên, để Minseok được lựa chọn trong lúc tỉnh táo nhất. Dù em ấy có chọn ai đi nữa thì có sao? Miễn là đó là người mà em ấy thật lòng muốn ở bên.

Lee Minhyung đến bật cười chính mình, mấy tháng trước hắn còn khá huênh hoang về việc chính mình sẽ là người có được trái tim Minseok cơ mà.

-

Hôm nay Minseok xin nghỉ lớp tự học buổi chiều, vì lo cho Minhyung. Sáng nay hắn không đến lớp nhưng cũng không có nhà, anh Sanghyeok bảo hắn ngủ lại quán cà phê. Cũng không biết ở tiệm có việc gì khiến Minhyung không đi học được. 

Tin nhắn của nó cũng trả lời rất qua loa nên nó muốn về nhà sớm để xem như thế nào, nhưng Minhyung lại một lần nữa không có nhà, ở quán cũng không làm nó cứ không yên trong lòng. 

Hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Minseok, Minhyung cứ lặng lẽ nhìn mà không dám bắt máy. Một hồi lâu sau mới bấm gọi lại. 

Lee Minhyung >> Ryu Minseok

Ryu Minseok

Làm gì mà mình gọi mãi không được? 

Có biết mình lo lắng như thế nào không?

Lee Minhyung

Mình xin lỗi, nãy giờ mình bận tay 1 tý

Ryu Minseok 

Cậu đang ở đâu? 

Mình tưởng cậu ở quán cà phê

Học sinh cuối cấp sao lại nghỉ học rồi chạy đi đâu thế hả?

Lee Minhyung

Mình có chút việc riêng, tạm thời mình sẽ nghỉ học tầm 1 tuần

Cậu đi học 1 mình phải chăm chỉ đấy

Ryu Minseok

Sao? Việc gì quan trọng đến mức phải nghỉ học 1 tuần vậy?

Chuyện ôn thi thì sao?

Lee Minhyung

Không sao mà

Người yêu cậu là học bá đó 

Yên tâm đi 

Mình phải tắt máy rồi

Ryu Minseok

Minhyung ah

Có chuyện gì vậy, có thể nói với mình không? 

Mình thật sự lo lắm

Lee Minhyung

Không có gì đâu

Mình ổn mà 

Vài ngày nữa gặp nhé 

Mình yêu cậu

Ryu Minseok

Thật sự không thể nói sao

Lee Minhyung

Uhm

Ryu Minseok

Vậy được rồi

Phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy

Mình cũng yêu cậu

Còn nữa

Lee Minhyung

Sao?

Ryu Minseok

Lúc nào cũng phải giữ liên lạc với mình

Còn để mình gọi nhỡ nhiều như thế thì cậu chết chắc

Lee Minhyung

Uhm mình biết rồi

Mình cúp đây

Tạm biệt cậu

---

Ryu Minseok nghe tiếng tắt máy từ đầu dây bên kia, đây là lần thứ hai Minhyung tắt máy trước, lần đầu tiên chính là đêm giáng sinh. Rõ là chẳng có gì khác thường xảy ra giữa nó và Minhyung, cũng không hề có cãi vả. Rồi bỗng chốc Minhyung đi mất với một lý do quá mơ hồ làm nó không thể không bất an. 

Nghĩ rồi lại nghĩ, nó quyết định nhắn thêm một tin nữa cho Minhyung.

Ryu Minseok: [Chỉ cần cậu nói cần, mình sẽ đến]

Nhưng chẳng có hồi âm nào.

---

Mẹ Jang thấy Minhyung đang ngồi trầm tư ngoài sân chơi thì đi tới hỏi thăm, dù hắn đã nói với bà là vì áp lực việc học nên xin về viện phúc lợi ở lại 1 tuần lấy lại cân bằng, nhưng bà là người đã nuôi lớn đứa nhỏ này. Những câu nói dối vụng về của nó, không thể qua mắt được bà. Chỉ là, bà tôn trọng nó, cũng tin tưởng rằng hẳn là có điều gì đó thật sự khó khăn, thì Minhyung mới phải nghỉ học về đây.

"Phòng của con đã dọn xong rồi, thời gian này con cứ ở đó nhé" 

Lee Minhyung có hơi giật mình khi nghe thấy tiếng bà Jang nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười , khẽ nhích người qua để bà ngồi cạnh. 

"Con xin lỗi đã làm phiền viện, mọi người đã bao nhiêu việc rồi"

"Nơi đây luôn là nhà của các con, con luôn là con của ta. Con biết điều đó mà. Thế nên, có điều gì ta có thể giúp được cho con, hãy nói với ta"- Mẹ Jang vừa nói vừa đặt tay mình tay nó siết chặt, thể như bà muốn truyền sang cho nó hết thảy tình yêu của mình, sang cho đứa trẻ cô đơn đến đáng thương này một tình yêu vô hạn

"Con biết mà, con ổn. Chỉ một tuần thôi là sẽ ổn. Con tin vậy"

Lee Minhyung nói nhưng thật tâm trong lòng đang ngập tràn tuyệt vọng, một tuần sao? Có thật sẽ ổn không? Phải làm sao để tốt cho Minseok. Nó hoàn toàn không biết."

Nó chỉ biết lúc này, nó không thể đối diện được với Minseok.

---

Ryu Minseok nằm dài trên bạn chán chường nhìn vào điện thoại, rõ ràng nói là sẽ giữ liên lạc nhưng Lee Minhyung gần như mất tích, chỉ xuất hiện mỗi sáng sớm nhắn tin gọi nó dậy và tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối. 

"Gọi người khác dậy mà lại nhắn tin chi bằng đừng gọi."

Nói là thế nhưng tay nó vẫn chần chừ nhắn tin lại cho Minhyung, gõ rồi lại xoá 3 - 4 lần. Cuối cùng vẫn quyết định bỏ đi, không làm phiền Minhyung. Dù gì cũng là ngày thứ 5 rồi, mốt thôi là Minhyung sẽ về rồi. 

Chắc chắn sẽ về.

---

"Ryu Minseok, chia tay đi!" - Lee Minhyung nói ra lời chia tay với một biểu cảm sắc lạnh

Ryu Minseok cảm nhận được tim nó như đang có thứ gì đó bóp chặt, cổ họng nghẹn đi, nó không nói được gì cả trong giấc mơ đó

Giấc mơ làm nó choàng tỉnh vào sáng chủ nhật rồi đeo bám trong tâm trí nó mãi không buông.

Nó quyết định bấm máy gọi cho Minhyung dù mới 6 giờ sáng, nhưng điện thoại không liên lạc được, làm nỗi bất an vô hình mỗi lúc một nhiều hơn. 

Vừa buông điện thoại được một lúc thì Han Wangho gọi đến cho nó thông báo Minhyung gặp tai nạn xe vì cứu một em bé đang lao ra đường, đã được chuyển viện từ tối qua nhưng vì không kiểm tra được thông tin cá nhân nên mãi tới sáng nay mới liên lạc được với gia đình anh Sanghyeok. 

"Yên tâm đi Minhyung tỉnh lại rồi, hiện đang được kiểm tra." - Han Wangho trấn an nó

Biết ngay những giấc mơ kiểu đó không thể nào mang đến điềm lành mà, dù Minhyung đã tỉnh lại nhưng chưa được gặp mặt nên nó cũng không thể nào bình tĩnh nổi. Cũng may khi vừa ra khỏi nhà thì đụng ngay Moon Hyeon Jun vừa ở ngoài về, nên hắn đã đi cũng nó. 

Moon Hyen Jun ngồi trên taxi nhìn người bên cạnh cố giữ cho nước mắt không rơi ra cũng chỉ biết vỗ lưng trấn an.

"Không sao đâu, nếu sớm tỉnh lại như vậy thì chắc chắn không bị thương nặng. Cậu mang bộ dạng này đến gặp Lee Minhyung không chừng lại bị cậu ta trêu chọc là khóc nhè cho xem" 

Ryu Minseok mím chặt môi nhìn hắn không đáp lại, xe vừa dừng lại ở cổng bệnh viện nó đã lao như bay ra. Lúc đến nơi thì anh Sanghyeok, Wangho & Taehoon đã ở đó, vừa nhìn thấy nó, ánh mắt của Wangho lộ vẻ đau lòng.

"Đến rồi hả?" - Han Wangho bắt chuyện với nó trước tiên

"Cậu ấy sao rồi anh"

"Không sao cả, đừng lo lắng, ổn cả rồi, chân và tay đều bị thương, phải khâu vài mũi nhưng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng đến xương cả. Chỉ có điều..." 

"Sao vậy anh" - Ryu Minseok lo lắng hỏi 

"Em vào trong gặp nó chút đi, anh cũng không biết nói sao"

Cửa phòng được khẽ đẩy ra, Ryu Minseok đứng từ phía bên ngoài nhìn căn phòng bên trong được tắt đèn, ánh sáng bên ngoài từ cửa sổ rọi vào đủ đến nó nhìn rõ người con trai nó yêu đang ngồi dựa lưng vào gối nhìn ra bên ngoài đang lộ rõ vẻ mặt sắc lạnh đến run người. Nỗi bất an bỗng chốc cuộn lên trong lòng nó không vì lí do gì.

Nó không biết vì sao, nhưng thay vì chạy vội đến cạnh Lee Minhyung, nó lại có chút chần chừ.

"Minhyung" - Vừa cất tiếng gọi tên hắn cũng là lúc nước mắt chực rơi nãy giờ tuông ra

"Cậu biết tớ đã lo cho cậu thế nào không" - Nó bước lại gần hơn với hắn, vẫn cố nén lại nước mắt, nó nhớ lời Moon Hyeok Jun bảo, rằng chắc là Minhyung sẽ cười nó

Nhưng nụ cười mà nó mong đợi đã không xuất hiện, Lee Minhyung quay lại nhìn nó, vẫn giữ nguyên biểu cảm sắc lạnh ấy. Chân mày khẽ nhíu, hắn bỏ qua nó, nhìn Kim Taehoon ở phía sau để hỏi.

"Đây là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip