11;
Ryu Minseok giật mình, em ngoái đầu nhìn về hướng người gọi tên mình, sau đó liền thở phào vì đó là Wooje, người mà em đang lo lắng tìm kiếm tung tích cho đến khi gặp được Minhyung. Đi cùng nó là một người đàn ông lạ mặt đang yên vị trên chiếc mô tô hầm hố vừa cởi bỏ mũ ba phần tư khỏi đầu mình. Em bỏ mặc người đàn ông đang kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của mình mà nhanh chân chạy đến phía cậu nhóc.
"Em đã đi đâu vậy? Sao anh gọi mà em không bắt máy?"
Wooje thở dài thườn thượt, nó than phiền kể lể cho anh nó nghe về sự xui xẻo trong ngày thứ hai quay trở về Pháp như thế nào. Ngày hôm nay theo dự tính Wooje sẽ đưa Minseok đi dạo một vòng thành phố biển để khuây khỏa tâm trạng, sau đó tiện đường ghé siêu thị ở thị trấn bên cạnh mua một chút thực phẩm để bắt anh trai mình quay trở lại bếp. Kế hoạch rất hoàn hảo cho đến khi Wooje đến bãi đỗ xe ở gần đây và nhận ra con xe bốn chỗ mà gia đình dành riêng cho cuộc sống tại đất Pháp của nó đúng lúc không thể khởi động vì đã lâu không bảo trì.
Mà Wooje hay Zeus cũng chỉ là một ca - nhạc sĩ, làm gì biết mấy vụ sửa chữa bảo trì xe này. Thế là nó mếu máo í ới gọi điện quản lý xem có cách nào giải quyết gấp liền được không. Chờ đợi xem xét một hồi lâu cuối cùng chỉ nhận được kết luận, "Phải đến mai thì xe mới sửa xong."
"Thế nhưng em đi cùng ai đấy?" Minseok e dè nhìn người đàn ông ở phía sau đang đi về phía cả hai.
Wooje lườm hắn một cái, buồn bực trả lời, "Thằng cha Moon Hyeonjun tay đua F1 mà em kể cho hyung nghe đó."
Nó kể lể, trong lúc Wooje định lủi thủi đi bộ quay trở về tìm Minseok để báo tin, rằng anh ơi chắc hôm nay mình không đi được rồi, nhưng chưa kịp quay lưng đi thì bắt gặp Moon Hyeonjun cũng đang ở đó để đón ngựa chiến của hắn.
Ví dụ như hắn chỉ cần lấy xe rồi thôi đi, đằng này hắn vừa bắt gặp nó đang loay hoay bên cạnh con xe 'phế' liền tò mò chạy tới hỏi thăm, rồi lại ngỏ lời chở nó quay trở về gặp Minseok. Lúc đầu Wooje còn định thẳng thừng từ chối, nhưng sau một hồi giải quyết chuyện kia nên nó cũng chẳng còn sức để lội bộ về, thôi thì tạo cơ hội cho thằng cha này làm người tốt một lần cũng được. Và khi về đến đây, việc nhìn thấy bóng dáng to lớn của Lee Minhyung xuất hiện cạnh anh trai mình đã làm nó hú hồn một phen.
Nó chạy lên kéo anh mình về sau lưng mình, hất mặt lên cự ngạnh với gã họ Lee trước mặt.
Mà ngược lại với thái độ dè chừng đó của Choi Wooje, Lee Minhyung không có động thái gì quá bất ngờ, thậm chí gã thản nhiên như một người lớn đang nhìn lũ trẻ bày trò trước mắt mình. Gã hết liếc nhìn thằng bạn thân mình đang hí hửng vì được chở Zeus, sau đó chỉ biết lắc đầu cười xòa.
"Thế nên rõ ràng việc tôi thay mặt chú ký hợp đồng tài trợ cho cậu dưới danh công ty sản xuất động cơ xe là hợp lý mà, đúng không?"
"Đúng đúng cái gì? Anh nghĩ tôi không có khả năng đem xe đi bảo trì chắc?" Wooje gầm gừ hung dữ cãi lại, "Tôi chưa hỏi tội anh đứng đây làm gì với anh tôi đấy!"
Thấy không khí có vẻ không được hòa bình cho lắm, Minseok bất đắc dĩ kéo kéo góc áo Wooje, thì thầm khuyên nó bình tĩnh lại.
"Hồi nãy anh chờ em lâu quá, lại gọi không được, lo quá nên anh chạy vội sau đó va chạm xém ngã.", Minseok dừng một đoạn, em đưa mắt e dè nhìn người đàn ông đối diện, nhớ lại lời nói vừa nãy của Lee Minhyung, vậy hóa ra địa vị của người này lớn đến vậy, em liền lựa chọn xưng hô sao cho phải phép, "Là ngài Lee đây đã đỡ anh."
Nghe đến đây, Wooje đành phải miễn cưỡng thu vuốt lại, nó bĩu môi nhăn nhó như vẫn chưa chấp nhận được, đanh đá đâm chọt thêm một câu, "Vậy cảm ơn 'ngài Lee' đã giúp đỡ anh tôi nhớ!"
Moon Hyeonjun vừa đến đứng bên cạnh bạn thân nối khố, im lặng lắng nghe cuộc chất vấn giữa Zeus và Minhyung, hắn không khỏi nhướng mày vì nhận ra dường như mối liên hệ giữa hai người này không chỉ đơn giản là nhà tài trợ và đối tác cho lắm. Mẹ thằng khốn, hèn gì cái gì của em nghệ sĩ này nó cũng biết. Hắn không tiếc việc dành cho bạn thân mình một cái lườm cháy mặt kèm một thái độ bức xúc.
Trái lại, Lee Minhyung dường như không thèm để những thái độ đó trong lòng, gã không chấp nhặt mà thản nhiên bắt trọng tâm ở một điểm khác.
"Hai người dự tính ra ngoài đi dạo hôm nay sao?"
"Thì sao? Giờ dẹp rồi, không đi nữa." Wooje cực kỳ không nể nang trả lời một cách trống không dù tuổi của gã họ Lee này hơn nó gần một con giáp.
Lee Minhyung cũng không để tâm lắm, thay vào đó gã trầm ngâm thầm tính toán trong giây lát. Sau đó gã quay sang nhìn Moon Hyeonjun nháy mắt một cái trong vẻ mặt khó hiểu của bạn thân. Coi như tao tạo cơ hội cho mày nhân dịp nghỉ ngơi sau giải đấu vậy, gã nghĩ thầm.
"Nếu không phiền thì tôi và Hyeonjun sẽ cho hai người quá giang. Dù sao bây giờ chúng tôi cũng không có việc gì cả."
Hai người đối phương, và cả Hyeonjun trố mắt nhìn người vừa đưa ra lời đề nghị, nhưng mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau.
Ryu Minseok nghĩ, chẳng phải nếu theo lời gã nói thì người làm phiền ở đây là em và Wooje hay sao? Với cả dù Wooje có quen biết hai người này trước, nhưng em với họ vẫn hoàn toàn xa lạ. Mà ngồi nhờ trên xe người lạ, lại để họ lái xe chở mình thì có hơi không nên.
Choi Wooje thì cảnh giác, nó suy diễn trong đầu một đống viễn cảnh và mưu mô mà gã này đang hướng tới. Cho dù từ đầu đến cuối gã chưa từng làm hại gì hai anh em Minseok và Wooje cả nhưng với mối quan hệ giữa gia đình nhà nó và nhà Lee thì nó vẫn chẳng thể tin tưởng Lee Minhyung.
Moon Hyeonjun thì thực tế hơn, hắn đang không hiểu ý cho quá giang của bạn thân hắn là gì, khi mà rõ ràng con xe Lamborghini 'khiêm tốn' hai chỗ của Lee Minhyung không thể chở bốn được. Ê khoan, đừng có nói là?
Cuối cùng Choi Wooje là người lên tiếng trước, nó ngang tàng đáp "Phiền." rồi định quay lưng kéo Minseok đi.
Nhưng sống còn trên thương trường một thời gian đủ để khiến Lee Minhyung trở thành một con cáo già tuổi ba mươi.
"Cũng không thể nào để anh trai cậu ở mãi trong nhà, cho dù là thêm một ngày, đúng chứ?"
Lee Minhyung nói vọng từ đằng sau, gã thản nhiên vòng tay như chắc nịt mọi thứ sẽ đi theo sắp xếp của mình, "Ông Louis kể với tôi rằng Minseok đã chỉ ở trong nhà suốt một tháng qua."
.
"Má bị lừa nữa rồi!"
Wooje cay cú bức bối nhìn chiếc xe khiêm tốn chỗ ngồi của Lee Minhyung rồ ga chạy đi trước mắt cùng với Ryu Minseok đang ở trên xe. Còn nó thì bị bỏ mặc ở đây cùng với tên tay đua F1 họ Moon này.
Anh họ của Wooje nói không sai, tên nào họ Lee cũng đều cần phải dè chừng, từ chú đến cháu không chừa một ai. Nhưng mà khổ nỗi gã Lee Minhyung cứ như thao túng tâm lý nó và anh cún vậy, không thể nào cãi được và cứ thế làm theo những gì gã nói mà không phản bác được.
Tay đua trẻ đứng bên cạnh nhìn bộ mặt tức tối xù lông của em bé ca sĩ thì không khỏi bật cười, hung dữ đanh đá thế không biết, không nói hắn sẽ không tưởng tượng ra được Zeus là người của công chúng đâu. Mà tính nết của Hyeonjun nổi tiếng là nhây, hắn rất thích trêu chọc nó vì chẳng hiểu sao đối với hắn vẻ mặt tức giận này của Zeus lại thật đáng yêu, hắn cứ muốn ngắm mãi thôi.
"Còn bé thì chửi bậy nữa rồi."
"Chú im đi! Chú với ổng cùng một giuộc nên khôn hồn thì khai ra âm mưu của ổng mau!"
Wooje lườm hắn đến cháy mặt, hổ báo đến mức hất mặt dồn ép Hyeonjun sát đến thân xe. Tay đua xe bất đắc dĩ lắc đầu cười xòa kèm đôi mắt tràn đầy ý cười yêu chiều.
"Sao bé gọi anh là 'chú' còn với Minhyung lại gọi 'anh' trong khi cả hai bọn anh đều bằng tuổi vậy hở bé?" Hắn giơ hai tay lên cao như vẻ xin hàng, "Anh nói thật từ nãy rồi, chính anh còn bất ngờ với quyết định của Minhyung mà, anh có biết cái gì đâu!"
"Chú xạo xạo nữa đi! Không biết sao không cản?"
"Nó nói hợp lý quá sao cản được? Chẳng phải bé cũng nghĩ vậy sao?"
Lần này thì Wooje cứng miệng, nó im bặt quay lưng nhìn về hướng xe chạy. Không có Lee Minhyung ở đây, giờ thì nó bình tĩnh hơn thật rồi, nhưng trong lòng vẫn không thể ngừng lo lắng.
"Nếu là Minseok hyung của những năm đầu bọn tôi quen nhau thì tôi sẽ không lo lắng thái quá đến như vậy đâu."
Hyeonjun hạ tay, hắn lẳng lặng đứng phía sau lắng nghe từng lời giãi bày của Wooje, cả cặp mắt cũng không ngơi đậu trên bóng lưng đang cố gồng mình vững chãi ấy.
"Lee Minhyung thì có thể không thèm để ý giới giải trí, nhưng chú thì ít nhiều cũng sẽ biết về cái tên Keria mà ha?"
Trước em bé, hắn không ngại thành thật khai báo, "Thật ra Lee Minhyung biết cậu Ryu là diễn viên Keria. Vụ việc đó xảy ra ngay tại nhà hàng của nó, hôm đó trùng hợp bọn anh có hẹn cùng nhau ở đó nên đã chứng kiến được kha khá."
Bắt được trọng tâm, Choi Wooje liền quay lưng đối mặt với Moon Hyeonjun, và đối diện hắn là cả một bầu trời run rẩy trong đôi mắt 'thần chớp'. Hắn không muốn để em bé ca sĩ lo lắng nên liền tiếp lời trấn an.
"Thằng Minhyung làm ở thương trường lâu, nó biết lão già Kim Ilsan không phải tầm thường nên nó có lập trường riêng với vụ này. Vả lại, từ âm mưu đó của lão cũng gây ảnh hưởng không ít đến nhà hàng của nó, nó đã khó chịu ra mặt đấy."
"Huống hồ chi, khi biết cậu Ryu là người ở căn phòng đối diện suốt một tháng nay, chính Lee Minhyung là người dặn anh hãy xem như không biết gì về Keria đấy."
Nghe đến đây, Choi Wooje không khỏi thở dài một hơi. Nó biết Lee Minhyung không phải là một người không có lập trường mà gió chiều nào theo chiều nấy, cũng không phải là một người để ý đến dư luận bên ngoài mà lắm lời dèm pha, gã nào giờ chỉ biết chuyện mình và chuyện tập đoàn thôi. Nhưng cũng vì điều này mới khiến nó nghi ngờ, vì đột nhiên lần này gã lại để tâm đến một người lạ, lại là người đến từ giới giải trí như là Ryu Minseok.
Nhưng nếu thật sự mọi thứ chỉ đơn giản như lời Moon Hyeonjun nói thì gã họ Lee này tinh tế và tốt tính hơn Wooje nghĩ đấy, dù nó vẫn chưa xác định được lý do tại sao gã lại nhọc tâm làm những hành động này. Vì không điều gì có thể qua mặt gã, và với thế trung lập đấy vậy mà gã nhìn nhận ra dòng chảy sự thật đang bị dối trá của dư luận che lấp, Lee Minhyung chỉ với một vài dự đoán đã thấu được tình trạng của Minseok một cách khó tin.
Một lần nữa Choi Wooje lại ngửi thấy cái mùi gì đó ở đây, mùi mờ ám.
"Wooje."
Nghe thấy tiếng gọi tên mình, Choi Wooje thoát khỏi vòng suy nghĩ, theo phản xạ quay mặt về hướng phát ra âm thanh. Không ai khác ngoài Moon Hyeonjun, nó khó hiểu nhướng mày nhìn hắn, người mà mọi ngày chỉ dám gọi nghệ danh của nó.
"Anh gọi bé như vậy được không? Zeus nghe công nghiệp quá!"
Nó nhún vai, nói sao cũng được vì nó không quá gò bó vụ tên gọi cho lắm, gọi kiểu gì chả được. Nhưng trái tim bên ngực trái nó lại phản chủ, chỉ vì cách gọi tên đó mà bị kích thích đập mạnh liên hồi.
Thế rồi đột nhiên, Moon Hyeonjun tiến lại gần Wooje cùng với một chiếc nón ba phần tư khác. Hắn ân cần từ tốn đội mũ lên cái đầu xoăn của tia chớp nhỏ, thản nhiên bỏ qua bước xin phép.
"Muốn anh của bé tốt lên thì chính bé cũng phải tin vào anh bé trước đã. Wooje cứ dính chặt cậu Ryu như thế này mãi thì không chỉ cậu Ryu không được thả lỏng mà bé còn bị stress theo đó."
Hắn mừng thầm trong lòng, dám gan một lần thế mà Wooje không giãy nảy phản đối, đúng là may thật. Xong xuôi, Moon Hyeonjun mím môi cười cưng chiều, tay vỗ nhẹ lên đầu bé nhỏ qua lớp mũ dày.
"Thay vì nghĩ về chuyện cậu Ryu mãi, sao em không nghĩ về chuyện của hai ta nhỉ?"
Lần đầu không phản kháng không có nghĩa là có lần thứ hai. Bằng chứng là sau năm giây đơ người ra trước lời tán tỉnh của tên đàn ông đào hoa trước mặt, Choi Wooje liền thẳng thừng giẫm mạnh lên chân người nọ làm hắn đau điếng suýt xoa. Nó đến gần hơn chiếc xe mô tô của hắn, hất mặt khinh khỉnh nói.
"Còn đứng đó nói mấy lời xàm đó nữa? Bộ chú tự tin cho rằng con mô tô này của chú đuổi kịp Lamborghini của Lee Minhyung thật ấy hả?"
Moon Hyeonjun nhăn nhó, dù không can tâm chấp nhận lần tán tỉnh thất bại thứ ba mươi hai trước Wooje nhưng cũng phải lủi thủi ngoan ngoãn đội mũ, sau đó theo thói quen từ lúc quen biết em bé ca sĩ đến nay, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên hai bên eo trắng mềm của nó, lấy thế nhấc bổng yên vị trên yên xe cao ngần của mô tô.
"Bé xem thường tay đua châu Á đầu tiên đạt Quán quân trên năm chặng trên trường F1 này quá rồi đấy nhé!"
Song, hắn liền leo lên xe nhấn ga khởi động máy.
"Ê ê, có Quán quân gì đó thì cũng chạy từ từ có chừng mực thôi! Nãy nói giỡn mà tự ái tính làm thật hả?" Wooje giờ mới thấy cuống, nó không ngừng đập vai 'trấn an' tên tay đua ngồi phía trước. Trời ơi chuyện tính mạng người đó!
"Hơn tháng trời chở bé đi hóng gió ở Seoul mà chưa quen nữa sao? Anh tự ái vậy đó! Bé lo mà giữ chặt eo anh đi."
Dứt lời, con mô tô đen tuyền đắt tiền theo gia tốc quái lạ nào đó liền phóng thẳng về phía Lamborghini chạy trước đó, không kịp để Choi Wooje ú ớ trăn trối lần cuối cùng, chỉ biết theo quán tính ập về bờ lưng vững chắc của người ngồi phía trước, tay theo đó ôm chặt lấy vòng eo săn chắc, còn hai mắt thì nhắm nghiền âm thầm cầu trời khẩn phật phù hộ độ trì cho kiếp này hãy còn dài.
---
Hg: nếu u chê thấy guria có mùi mờ ám thì mùi của cặp 'chú-em' này là mập mờ hả =))) btw đến chương này rồi có ai đoán được gì về gia thế thân phận thiệc của Wooje chưa nhỉ ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip