Chương 18.
-----------------------------------
Buổi sáng sau ngày lễ tình nhân. Cô và nàng đang ngồi đó, tại chiếc bàn hình chữ nhật trong căn bếp và ăn bữa sáng lúc quá mười hai giờ trưa - trông có vẻ ngái ngủ nhưng thực chất adrenaline đang chạy giần giật trong người. Họ duy trì bầu không khí đứng đắn bằng sự im lặng.
Eun Ji đang đọc cuốn sách mà nàng thích nhất, chương một.
Cho Rong chúi mũi vào nhật báo Les Échos mà sáng nào người ta cũng mang đến.
Tác phẩm của Virginia Woolf dường như không thu hút Eun Ji lắm, cứ một lúc cô lại kín đáo ngẩng lên nhìn nàng, nhìn mãi cho đến khi bị nàng bắt gặp ánh mắt mình thì cô lại cúi xuống, tiếp tục đọc với vẻ thản nhiên. Cứ thế vài lần thì cô bị bắt bài.
-Thôi đủ rồi, đã nửa tiếng mà em có lật được trang nào đâu?
Hóa ra cô không kín đáo như mình tưởng. Nhưng nàng cũng có khá hơn đâu.
-Còn chị thì sao, cũng chết dí ở mục kinh tế nãy giờ còn gì?
-Tôi đang đọc với mục đích nghiên cứu - Nàng chống chế một cách thiếu thuyết phục.
-Ôi thành thật đi - Cô đảo mắt - Chẳng có ai trong hai chúng ta tập trung cả.
Lần này thì nàng biết rằng cô nói đúng, họ gần như đang kìm nén ý muốn đưa nhau lên giường bằng cách ngụy trang qua mấy cuốn sách, nhưng có vẻ không hiệu quả mấy.
-Thôi đủ rồi, cứ thế này thì không ổn chút nào - Rồi họ sẽ kết thúc chuyện này trong phòng ngủ mất, trong khi cả hai gần như vẫn còn mệt sau những thủ tục kéo dài đến gần sáng - Ra ngoài đi dạo đi.
Nàng đồng ý ngay. Họ rời đường Bonaparte hai mươi phút sau đó, rẽ xuống đường Malaquais rồi đi tản bộ dọc sông Seine. Gần về cuối đông nên thời tiết mát mẻ dù đang là buổi xế trưa. Cung đường nhỏ này tập hợp toàn những hiệu sách cũ, theo chân nàng, cô cũng vào một hai tiệm dù không có ý định mua cuốn sách nào. Eun Ji không thích đọc, cô cho rằng những câu chữ chứa quá nhiều triết lý để mình có thể hiểu hết được, và cô thì lại không thích những thứ mình không thể hiểu rõ.
Vừa đi vừa nói chuyện phiếm, Eun Ji để ý thấy một con thuyền đang neo trên sông đón từng nhóm khách du lịch.
-Ta lên lên thuyền đó đi, đi nào.
-Không.
-Đi mà, sẽ vui lắm.
Nàng nhăn mặt khi bị cô nắm tay kéo đi.
-Tôi chưa lên thuyền này bao giờ, nó dành cho du khách, ngượng lắm.
-Thì chúng ta cũng là người Hàn mà.
-Thôi được rồi - Cho Rong đầu hàng, một phần cũng vì cô nói có lý, nàng đã quên mất vẻ ngoài chẳng có chút gì Châu Âu của mình.
Eun Ji dành trả tiền vé, sau đó theo chân nàng về phía đuôi thuyền. Cô quay người, tựa vào lan can.
-Woa, Nhà thờ Đức Bà, nhìn xem kìa. Tôi từng nghe câu chuyện rằng khi quân Đức chiếm đóng Paris và họ phải rút đi. Họ đã đặt bom đánh sập Nhà thờ Đức Bà, nhưng họ phải để lại một người để kích nổ. Và người lính đó không làm được, anh ta ngồi đó và choáng váng vì vẻ đẹp của nhà thờ. Rồi khi quân đồng minh tiến vào, họ tìm thấy thuốc nổ nằm đó, và nút kích nổ vẫn còn nguyên, họ cũng thấy điều tương tự tại Sacré-Cour, tháp Eiffel, vài nơi khác nữa.
-Chuyện có thật không?
-Tôi không biết, nhưng tôi thích câu chuyện đó.
-Ừ, đó là một câu chuyện hay.
-Tôi có một câu chuyện còn hay hơn nữa cơ - Eun Ji xoa hai tay vào nhau, khóe mắt cong lên ẩn hiện ý cười - Muốn nghe không?
Nàng gật đầu.
-Ngày xửa ngày xưa, có một nữ nhiếp ảnh gia tài năng nọ, một ngày khi cô ngồi đợi tàu, cô bắt gặp một cô nàng ngoại quốc vô cùng xinh đẹp, và chị biết cô ta nghĩ gì không? Rằng nếu như ngày mai là tận thế thì việc mà cô nhất định phải làm trong ngày hôm nay chính là bắt chuyện với nàng.
-Hm... để tôi đoán, có phải cô ta cố tình làm rơi một tấm hình chụp cô gái nọ để dụ con gái nhà người ta lên tàu không?
-Chính xác!! Chà, chị có khiếu viết truyện đấy, chỉ có điều là chính cô ta cũng không biết được chuyến tàu đó sẽ đến đâu, tất cả những gì cô muốn chỉ là cùng cô nàng đó đi khỏi ga thôi. Đi đâu cũng được.
-Nghe lãng mạn nhỉ, rồi sau đó thì sao?
-Đúng như chị nghĩ nghĩ đấy, họ đã trải qua một đêm cực kì tuyệt vời. Và rồi cô ta phát hiện ra một chuyện động trời, đó là nàng đã có bạn trai, nhưng điều đó chả ảnh hưởng gì cả. Cô đã sớm nhận ra mình phải lòng nàng, nhiều đến mức cô chấp nhận gặp gỡ nàng ta một cách bí mật và hoàn toàn hài lòng với điều đó. Không một chút phàn nàn.
-Còn cô nàng đó?
-Đó sao?
-Nàng yêu cô nhiếp ảnh gia kia chứ?
-Linh cảm của tôi nghĩ là có, chỉ là cô ấy chưa nhận ra thôi.
Nàng khoác tay.
-Vậy em định cho câu chuyện này kết thúc thế nào?
-Tôi chưa biết, tôi chỉ mới đọc đến đó thôi - Cô nhìn nàng, hết sức chân thành - Nhưng tôi hy vọng họ sẽ có kết thúc đẹp.
-Em biết gì không? - Cho Rong làm mặt nghiêm - Đó là câu chuyện nhạt nhất mà tôi từng được nghe đấy.
Cô bật cười.
-Chắc là tôi không có khiếu kể chuyện.
Nàng cũng nhìn cô, khoé môi cong lên. Vừa lúc đó, thuyền cập bến ở cung điện Henry Đệ Tứ.
Và vì cả cô lẫn nàng đều chưa muốn về nhà, họ tiếp tục đi bộ ngược lên phố để đến vườn Luxembourg. Trước đây, khi chưa biết đến Bois de Vincines thì nàng khá thích chỗ này, nhưng sau chuyến đi hôm qua thì Luxembourg không còn thu hút nàng như trước nữa. Thay vào đó nàng muốn nói chuyện với cô hơn.
-Này, tôi đang nghĩ, sao chúng ta không chơi trò chơi nhỉ? - Em hỏi một câu và tôi sẽ trả lời, sau đó ngược lại.
-Hay đấy, tôi sẽ hỏi trước - Cô nheo mắt, cố nghĩ một câu ra trò - Nếu bằng cách nào đó chị có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc đời mình từ đầu đến cuối, chị có muốn trải qua nó nữa hay không?
-Hỏi hay đấy - Nàng trầm trồ, suy nghĩ một lúc rất lâu rồi đáp - Có, mặc dù có vài thời điểm khốn nạn thật, nhưng nghĩ lại thì tôi đã có một sống khá thú vị đấy chứ, ít nhất là cho đến giờ, và tôi không muốn thay đổi nó.
-Không một phút nào luôn?
-Nghĩ kĩ lại thì cũng có, hồi năm trung học tôi có một gã bạn trai, gã luôn cố gạ gẫm tôi làm mấy chuyện em-biết-là-gì-rồi-đấy, nhưng vì tôi kiên quyết từ chối nên gã ngủ với bạn thân của tôi, kinh tởm hết sức. Giờ mà quay lại được lúc đó thì tôi sẽ đấm vào mặt gã trước toàn trường thay vì im lặng bỏ đi như con thất bại thế.
-Đây rồi - Cô phá lên cười - Đây mới là biểu hiện của người bình thường.
-Cảm ơn - Nàng cũng cười - Còn em, nếu chỉ được chọn một ngày để sống đi sống lại thì em sẽ chọn ngày nào?
-Một ngày thôi á? - Cô ôm đầu - Vậy trong cái ngày đó, tôi có ý thức được mình đang sống lặp lại một ngày duy nhất không?
-Không.
-Tôi nghĩ là mình sẽ chọn ngày hôm qua.
-Tại sao?
-Nó rõ là vui mà, được đi chơi xa, ngắm hoàng hôn, được ăn ngon, và còn làm tình đến gần sáng nữa - Cô bị nàng đấm vào vai một cái rõ đau vì vế cuối - Đến tôi, phải trả lời thành thật đấy nhé. Chị đã bao giờ làm chuyện "bậy bạ" nơi công cộng chưa?
-Cái đấy là xâm phạm riêng tư - Cho Rong gần như ré lên.
-Vậy thì lần sau chị nên đặt ra luật ngay từ đầu đi.
-Miễn trả lời.
-Thế thì phải chịu phạt.
-Không.
-Ăn gian quá.
Họ cười đùa, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa đến đầu kia vườn thì trời bắt đầu kéo mây xám xịt. Không đến hai phút sau thì bắt đầu mưa, ào ào từng đợt như trút nước. Không kịp tìm chỗ trú nào tốt hơn, cô đành kéo nàng đứng dưới một tán cây lớn. Để ý rằng nàng đang chiến đấu với những giọt nước cứ liên tục nhỏ xuống từ mấy tán lá phía trên, cô cởi áo khoác của mình ra và choàng nó che qua đầu nàng. Cô thấy khoé mắt nàng cong lên mang ý cảm ơn.
-Giờ thì em biết tại sao tôi ghét mưa rồi đấy, cứ đỏng đảnh bất chợt thế này, chẳng để người ta kịp chuẩn bị.
-Tôi đã so sánh nó với tâm tính thiếu nữ đang yêu còn gì - Cô nói, xốc lại vạt áo để nó che được cho cả hai.
Và rồi một thứ gì đó rơi ra từ túi trong của áo khoác.
-Ôi, chút nữa thì quên mất - Cô kêu lên, liền cúi người xuống nhặt trước khi nước mưa làm chiếc vòng tết bằng vải bị sũng nước - Đây, tặng chị.
-Tặng tôi á? Nhân dịp gì?
-Thật ra tôi định đưa nó tối qua kia, nhưng mà vớ vẩn thế nào lại quên mất. Chị có nhớ lúc ăn trưa ở Montmartre tôi đã ra ngoài một lát, là để mua cái này đây.
Giờ thì nàng mới nhìn kĩ hơn, đó là chiếc vòng tay đã khiến nàng trầm trồ ở gian hàng bán đồ cũ, thật bất công làm sao khi trông nó lúc này còn đẹp hơn hôm qua, khiến nàng không khỏi xúc động. Tuy vậy vẫn không quên chất vấn.
-Sao em bảo nó sẽ mang lại xui xẻo, rồi nào là sóng tốt sóng xấu, vậy mà cuối cùng lại mua.
-Tôi có linh cảm tốt với nó - Cô nhún vai.
-Linh cảm tốt kiểu gì?
-Người bán hàng nói lúc cho đi cái này thì tôi sẽ nhận được một nụ hôn.
-Xạo sự vừa thôi.
Nàng búng trán khiến cô la oai oái, tuy nhiên vẫn để yên khi cô đeo vào tay giúp mình.
-Nó đẹp quá - Nàng ngắm ngía một hồi lâu, rồi bất ngờ nắm lấy cổ áo cô và kéo lại, hôn lên đó một cái thật kêu.
-Thấy chưa, đã bảo tôi có linh cảm tốt mà.
Rồi nàng cười, lại rướn người tới để chạm môi cô lần nữa, lần này thì lâu hơn. Với cả hai tay đang bận giữ áo, cô chỉ hận nỗi không thể ôm lấy nàng ngay lúc này, chưa bao giờ cô muốn ôm nàng đến thế.
Và cô dám thề độc là khi cả hai dứt ra, cô có thể thấy vẻ mặt nàng có gì đó hài lòng nữa. Thế nên cô đã hỏi.
-Thế nào? Chị có thích mưa ở Paris hơn chưa.
-Chưa - Nàng siết nhẹ bàn tay vẫn đang nắm lấy cổ áo cô - Nhưng tôi nghĩ mình thích em hơn một chút rồi.
-Một chút thôi à? - Cô nheo mắt tinh nghịch - Đồ nói láo trắng trợn này.
Đáp lại nàng chỉ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip