18. giáng sinh

⤿ mốc thời gian cuối chap không trùng cùng một năm. nếu đọc khó hiểu quá có thể góp ý, mình sẽ sửa lại. mình chỉ lấy vài dấu mốc quan trọng để thêm vào.



"Nhớ lời tớ dặn rồi chứ" Mingyu thắt nhẹ khăn bông. Cả hai vừa xuống tàu chưa lâu, lạnh thật đấy.

"Vâng" Myungho bị khăn bông che nửa mặt, gật đầu đáp lại nó.

Năm nay hai đứa quyết định về nhà chơi, dù sao thì cũng đã thi học kì nên cũng không lo mấy. Mấy tiền bối khóa trước hay bảo nhau rằng năm ba đại học là dễ thở nhất nhưng Mingyu thấy có năm nào mà dễ thở đâu. Dù học khác trường, khác ngành nhau nhưng cứ đến kì thi là nó lại kéo Myungho và Seokmin đến nhà Seungcheol làm tổ. Vừa học bài, vừa ngắm người thương thì mới có động lực học được. Thằng Seokmin nghe nó nói thế liền chửi thề mấy câu rồi hỏi Myungho có người yêu bị điên như vậy chắc lúc ở cạnh khổ lắm đúng không liền bị Mingyu giật tóc cho ré vang khắp nhà. Không đứa nào chịu thua đứa nào.

Vẫn là Myungho phải đứng giữa can thiệp thì hai thằng trẩu tre mới chịu làm hòa.

Tuần trước Minseo gọi điện, bảo rằng giáng sinh năm nay có mở hội chợ, còn bắn pháo hoa ở chỗ cũ nữa. Nơi mà Mingyu và Myungho đã cùng nhau dành tặng lời chúc năm mới ngày trước ấy.

"Myungho nhớ về pha trà này cho bà nhé, tối mai tớ đến thăm bà rồi sẽ xin phép bà dẫn em đi hội chợ. Nhớ phải mặc áo ấm và đeo khăn tay đấy, biết chưa?" Là trà táo đỏ. Lúc đi mua vé tàu nó và Myungho ghé qua tiệm trà nhỏ cạnh đấy, nghe bà chủ giới thiệu rằng trà này tốt cho sức khỏe người cao tuổi liền mua vài hộp gói về tặng bố mẹ, tặng bà.

"Biết rồi mà, anh nói lắm quá tớ cáu bây giờ"

Đấy, mèo ngoan của nó giờ cũng đã biết xù lông rồi đấy.

"Em vẫn nghe đấy thôi" Mingyu phì cười xoa nhẹ bầu má ửng lên vì lạnh của mèo. Nắm tay Myungho đi bắt xe, Seokmin vừa xuống tàu đã được anh Jisoo đón về rồi. Gớm, thấy anh Jisoo là cười tít cả mắt lên.

"Hay Mingyu vào chơi, em pha trà" Myungho chưa muốn vào nhà, em và Mingyu đã đứng nhìn nhau từ nãy giờ kể từ khi xuống xe. Giàn hoa giấy trước cửa đã héo mất rồi, trời lạnh quá mà.

"Tối mai tớ đến, nhé" Mingyu ôm em, dỗ dành Myungho khiến đuôi mắt anh đào cong tít. Em hôn nhẹ lên má Mingyu rồi vẫy tay chào nó. Mingyu đợi cánh cửa nâu đóng hẳn mới rời đi.

...


Nói là tối mai nhưng sáng ngày hôm sau Mingyu đi giao hoa đã ghé vào nhà Myungho rồi. Lâu rồi đứa lớn mới về nhà nên mẹ liền hào phóng tặng nó vài đơn hàng đi giao hoa. Mỗi tội hoa thì chưa giao hết nhưng nhớ người thương quá phải đi đường vòng ghé vào nhà mèo chơi.

Bà đòi giữ nó ở lại để ăn cơm cùng bà và Myungho nhưng Mingyu bảo chỉ ghé vào được chút vì còn phải đi giao nốt chỗ hoa có trên đơn nữa. Đành phải để Myungho thuyết phục bà vài câu rồi tiễn nó ra cửa.

"Mingyu về nhé" mèo nói vậy thôi chứ tay vẫn nắm chặt có rời đâu làm Mingyu chẳng muốn đi giao hoa nữa, chỉ muốn ở lại chơi với mèo và bà thôi. Myungho nắm thêm chút nữa rồi rời ra, em cười bảo rằng tay Mingyu ấm lên rồi nè. Em còn thì thầm bên tai nó rằng đã kể bà nghe chuyện này, tối sẽ kể cho Mingyu nghe, còn suỵt ra hiệu bí mật nữa. Làm Mingyu tò mò muốn chết nhưng vẫn phải tạm biệt em để đi giao nốt chỗ hoa còn lại. Sắp khuất sau ngõ rồi còn vẫy tay hét to lắm làm Myungho cười run cả vai.

"Vào nhà đi không lạnh, tối tớ qua đón em đi chơi"

...


Mười chín giờ ba mươi phút.

Mingyu nói rằng tối nay sẽ đi hẹn hò nên không thể đón giáng sinh với bố mẹ và Minseo được. Cả nhà ai cũng ngạc nhiên lắm, còn trêu vui mấy câu làm cu cậu cứ cười mãi.

Hai mươi giờ bốn mươi lăm phút.

Mingyu vui vẻ xuống tiệm hoa gói một bó hướng dương nhỏ, khóe môi không nhịn được kéo cao lên đầy vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến sẽ nhìn thấy bầu má hồng cao lên và chóp mũi ửng đỏ chun lại nhỏ giọng trách rằng Mingyu lại tặng hoa nữa rồi. Lúc ấy nó sẽ đặt bó hướng dương vào tay phải của mèo rồi sẽ nắm tay trái đúc vào túi áo ủ ấm dù em đã đeo khăn tay rồi. Bản thân sẽ nói mấy lời sến súa dỗ mèo để Myungho ngượng ngùng không trách được nữa.

Hai mươi mốt giờ.

Mingyu lao ra khỏi nhà với vẻ mặt sợ hãi, bó hướng dương bị bỏ lại trong tiệm. Cuộc điện thoại từ bà khiến Mingyu như chết sững lại.

"Mingyu ơi, cháu tìm Myungho giúp bà với. Cháu ơi"

...


Mingyu nhìn cánh cửa gỗ nâu sờn xước bị mở toang, nó chạy vào nhà. Bà đang ngồi một chỗ trong nhà lau nước mắt, nó đỡ bà dậy rồi đưa bà vào phòng. Bà nắm lấy tay áo nó, giọng nói bà yếu ớt đến khó thở.

"Mingyu à"

"Cháu đây"

"Myu...Myungho"

"Cháu sẽ đi tìm Myungho, xin bà đừng lo lắng. Cháu sẽ đưa Myungho về vậy nên bà ơi, bà phải nghỉ ngơi đã nhé" nó dém chăn lại cho bà rồi đóng cửa phòng ra ngoài. Nơi góc tường có thủy tinh vỡ, màu bột trắng hòa với máu đỏ loang lổ một góc.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nó tìm thấy cái gạt tàn dính máu ngoài sân. Mingyu biết, biết rất rõ trong nhà trước đây chưa từng có thứ này. Nhưng bây giờ nó không thể đứng đây nhìn nhận thứ đồ lạ lẫm này, nó phải đi tìm Myungho. Càng nhanh càng tốt.

...

Mười một giờ ba mươi phút.

Mingyu vẫn chưa tìm được Myungho.

"Myungho à" Mingyu thở hắt ra từng làn khói giữa trời mưa phùn, nó đã đi xung quanh, vào từng ngõ to, ngõ nhỏ. Ngỡ như Myungho đang biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết gì vậy.

Đèn đường khuya hiu hắt phả xuống, lòng Mingyu đau thắt lại. Chỉ có cơn giá lạnh ôm lấy thân nó. Mưa vẫn rơi nhưng Myungho chưa về.

Chắc Myungho lạnh lắm.

Mingyu vẫn tiếp tục chạy, tiếng gọi Myungho phát ra đều là sự lo lắng, đều là sợ hãi. Nó chạy ra cây cầu, chỉ là bước chân tình cờ ngang qua. Mùa lạnh, thời tiết hay đổ mưa bất chợt như vậy cũng tập hợp loài lưỡng cư quen thuộc ấy xuất hiện. Ở chỗ này khá tối, chắc là đèn đường ở đây bị hỏng.

"Myungho ơi, hãy xuất hiện đi mà. Xin em"

Mingyu chạy qua cầu, sắp rời đi lại nghe tiếng cộp mạnh phía dưới. Nó vội vã chạy xuống, Mingyu biết nó không nghe lầm. Phía dưới chân cầu có một hoặc hai ống cống to bị bỏ đi. Nó lội xuống, nước và bùn mùa này lạnh dính chặt chân nó, lạnh đến tê tái. Tay nó run run chiếu đèn điện thoại vào ống cống gần nó nhất.

Cơ thể run rẩy xoay lưng với ánh đèn, bó chặt vào một chỗ cùng tiếng ếch nhái vang vảng trong ống cống. Âm giọng nhỏ bé luôn lặp đi lặp lại hai chữ đừng mà đầy thống khổ đến tuyệt vọng. Hai chân nó đông cứng, khớp tay bấu chặt lấy miệng cống đến nổi gân.

"Myungho, Myungho ơi" nó lội bùn vòng ra sau bên mặt kia, chạm nhẹ vào em. Myungho giật mình, em hét lên, lùi ra đằng sau. Ánh mắt em đầy sợ hãi, bị kích động khiến tay chân
khua khua đến mất kiểm soát.

"Không...không mà. Mẹ...mẹ ơi"

"Myungho à, Myungho à" Mingyu chui vào trong, thật may là ống cống này rất to. Myungho vẫn cúi đầu, em dùng lực tay cố gắng lùi ra sau, cổ họng vẫn gào thét đến khiếp sợ.

"Đừng...đừng lại đây mà"

"Mèo ơi, Mingyu đây mà. Là Mingyu, xin em đừng vậy mà" Mingyu nghẹn ngào van xin em, Myungho đã sát miệng cống rồi. Nếu em vẫn lùi thêm nữa sẽ lại ngã mất. Nó nhìn thấy rồi.

Máu.

Chiếc áo len mà nó móc tặng em vào lễ tình nhân giờ đã ướt đẫm một màu đỏ. Một bên chân vẫn xỏ dép, một bên lại trầy xước máu khô. Khớp tay mà Mingyu hay trao em những nụ hôn mang một màu đỏ rạn vỡ.

Tất cả đều mang theo màu đỏ thẫm của máu và bùn đất.

"Myungho ơi, Mingyu đây mà em. Mèo lạnh lắm đúng không, anh có áo phao rồi đây. Để anh ôm Myungho nhé" Mingyu đưa tay ra, nó vẫn dỗ em nhẹ nhàng như vậy.

"Không...không, sẽ bị đánh...sẽ bị đánh" Myungho vẫn run run lắc đầu, kêu thút thít cùng tiếng ếch nhái trong cống.

"Không có, không có đâu. Mèo ngoan, để anh ôm mèo nhé, để anh ru mèo ngủ nữa" mắt Mingyu đỏ hoe, nó vẫn đưa tay ra để em có thể sẵn sàng ôm lấy nó. Myungho ngẩng đầu rồi lại cúi xuống, em lặp lại như vậy thêm mấy lần nữa.

"Ôm, Min...Mingyu ôm"

Myungho bò lại, lần này em như vớ được phao cứu sinh khóc nấc lên, tay chân run lẩy bẩy bám lấy nó. Máu khô, bùn đất dính vào sống mũi đến đầu môi, mắt sưng phù lên và nửa bên mặt bị bầm đến đáng sợ. Có chắc cả đời này của Mingyu sẽ không bao giờ quên được người mình yêu thương lại thành ra dáng vẻ này.

Một giờ mười lăm phút, Mingyu ôm Myungho vào lòng

Đêm giáng sinh

Hơn năm tiếng đồng hồ

Cả một đời cũng không thể quên.

...


Bố lái xe rất nhanh, xuyên qua đêm tối, chốc lại lo lắng nhìn qua gương trong xe.

Mingyu trở về nhà với bùn đất dính trên quần áo. Nó ôm áo phao to sụ trong lòng. Mẹ hoảng sợ nhìn đứa trẻ trong chiếc áo phao. Bố vội lấy xe.

"Bố ơi, bố bật hộ con máy sưởi trong xe được không bố? Mèo đang lạnh lắm bố ạ"

Myungho khóc đến lả đi, em rơi vào một trạng thái nào đó mà Mingyu không thể xác định được nữa. Nó rất sợ, nó hát ru cho em, nó cầu xin em hãy mở mắt đáp lại nó thôi cũng được.

"Em ơi, làm ơn"

Hãy đáp lại tớ đi mà

Myungho ơi.

...


Myungho được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp. Mingyu chạy theo, nó như muốn lao vào luôn trước khi bị bố giữ lại.

"Mingyu à, sẽ không sao đâu con à. Bình tĩnh, nghe lời bố nào"

Nó suy sụp ngồi thụp xuống. Vẫn gắng bình tĩnh gọi cho Seokmin đến trông nom bà giúp nó rồi cúp máy. Bố ngồi cạnh nó, nhìn con trai đang đờ đẫn, thất thần như vậy mà bố lại không giúp gì được ngoài những lời động viên rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Thêm ba tiếng đợi chờ

Chỉ là ba tiếng ngắn ngủi

Lại khiến Mingyu rơi vào bờ vực, tuyệt vọng đến mức bản thân cũng chưa bao giờ mường tưởng ra điều ấy.

...


Đèn tắt nơi phòng cấp cứu. Nó chết lặng nhìn Myungho được băng bó, hỗ trợ thêm ống thở. Hai chân Mingyu run rẩy bước theo cùng.

Myungho

Myungho của nó.

Bàn tay bắt lấy tay nó. Mingyu muốn đuổi theo, Myungho sắp rẽ vào hướng khác rồi.

"Cậu là Kim Mingyu?"

"Buông tôi ra" Mingyu vùng vằng, nó gằn giọng nhìn người khoác áo blouse trước mặt.

"Myungho sẽ được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Nếu cậu còn cố tình đuổi theo và xông vào phòng điều trị của em ấy tôi sẽ gọi bảo vệ tống cổ cậu ra khỏi bệnh viện đấy" người nọ níu chặt áo nó, lại khẽ quay sang chào bố Mingyu một câu và xin phép được gặp riêng nó.

...


"Tôi là Yoon Jeonghan, từng là bác sĩ trị liệu tâm lí của Myungho. Nếu cậu thật sự nghĩ cho em ấy thì đừng mất bình tĩnh như vậy nữa" Jeonghan đẩy gọng kính, anh ta đặt tập bệnh án xuống.

"Anh nói gì? Anh đang nói cái gì vậy?" Mingyu nắm lấy cổ áo blouse. Nó muốn rời khỏi đây, nó muốn đến gặp Myungho.

"Mingyu, tôi cần cậu bình tĩnh và lắng nghe những gì tôi sắp kể về Myungho" Jeonghan nghiến răng, anh nhìn nó. Nếu không phải Mingyu là người quan trọng đối với Myungho thì anh chắc chắn sẽ không câu nệ gì mà gọi bảo vệ tống cổ tên nhóc này cút khỏi bệnh viện.

Mingyu im lặng, nó thả tay ra, ngồi xuống ghế đối diện Jeonghan. Anh đợi Mingyu bình tĩnh trở lại mới đặt tập bệnh án vào tay nó.

"Mingyu, đây là bệnh án của Myungho"

Nó nhìn tập bệnh án, tay lật từng trang, dường như không còn kiểm soát được nữa.

Hồ sơ bệnh án tâm lý của bệnh nhân Seo Myungho.

Thời gian trị liệu : bốn năm.

Lưu ý : bệnh nhân có tiền sử bị co giật, cần hạn chế tiếp xúc ít nhất có thể, tránh động chạm vào bệnh nhân.

Ngày 07/11 năm xxxx, tiếp nhận bệnh nhân với tình trạng tâm lý nghiêm trọng. Cần kê thuốc trầm cảm, thuốc an thần sau khi não bộ từ chối tiếp nhận biện pháp tâm lý học.

Ngày 24/12 năm xxxx, bệnh nhân tiếp tục dùng thuốc, đã chấp thuận chuyển sang tiếp nhận thêm biện pháp tâm lý học.

Ngày 07/02 năm xxxx, tâm lý bệnh nhân đã có chút chuyển biến tốt, người nhà đề nghị để bệnh nhân được điều trị tại nhà.

Ngày 06/04 năm xxxx, bệnh nhân ngừng dùng thuốc và biện pháp tâm lý học.

Ngày 26/05 năm xxxx, bệnh nhân đã kết thúc khóa trị liệu. Vẫn cần theo dõi và tái khám.

Ngày 08/09 năm xxxx, tâm lý bệnh nhân đã ổn định hoàn toàn, không có dấu hiệu xấu nào khác. Hoàn toàn khỏe mạnh.

Jeonghan chậm rãi kể từng chữ một, tai Mingyu ù đi. Nó choáng váng đến mức không thể nhìn bệnh án thêm được nữa. Từng con chữ, lời kể của Jeonghan giày xéo nó, siết chặt lấy trái tim còn đang đập trong lồng ngực.

Tựa như hố đen không đáy nuốt chửng tinh thần Mingyu, chôn vùi tứ chi nó, chèn ép đến ngạt thở.










___Berry___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip